Đoạt Hôn 101 Lần

Anh làm em sợ muốn chết......

Anh làm em sợ muốn chết......

Anh làm em sợ muốn chết......

Hàn Thành Trì, mày thật sự không biết, Cố Ân Ân đã từng có yêu mày sao?

Hàn Thành Trì, mày thật sự không biết, Cố Ân Ân đã từng chỉ là không có dũng khí cùng mày đi qua cuộc sống nghèo khó sao?

Hàn Thành Trì, mày thật sự không biết, thật ra Cố Ân Ân đã hối hận sao?

Hàn Thành Trì, mày thật sự không biết, thật ra trước kia Cố Ân Ân cũng vì Hàn Thành Trì, lo lắng hãi hùng, cảm động yêu sâu sắc sao?

Bỗng nhiên Hàn Thành Trì cảm thấy mất hết hơi sức, lảo đảo tựa vào trước xe của mình, vành mắt của anh ta có chút nóng lên, nước mắt từ khóe mắt rỉ ra.

...

...

Cố Ân Ân qua kiểm an, rốt cuộc không nhịn được đứng ở trong dòng người đến người đi trong sân bay, khóc thành tiếng.


Cô ta khóc giống như một đứa trẻ, hôm nay nước mắt của cô ta chảy xuống, còn nhiều hơn cả đời này của cô ta.

Bên cạnh có rất nhiều người qua lại, có một người ngoại quốc nhìn cô ta khóc thương tâm, không nhịn được bước lên quan tâm hỏi cô ta một câu, nhưng cô ta giống như không có nghe thấy, vẫn cứ khóc như thế.

Cô ta đứng khóc, liền nghĩ:

Cố Ân Ân, mày thật sự không biết, tới cùng Hàn Thành Trì đã từng yêu mày bao nhiêu sao?

Cố Ân Ân, mày thật sự không biết, mặc dù Hàn Thành Trì nghèo khó, chỉ cần mày đi theo anh ấy, anh ấy cũng sẽ không để mày chịu ủy khuất sao?

Cố Ân Ân, mày thật sự không biết, rốt cuộc bây giờ mày có bao nhiêu hối hận không?

Cố Ân Ân, mày thật sự không biết, thật ra trước kia Hàn Thành Trì có thể vì mày mà chết, vì mày cam nguyện làm đầy tớ sao?

Cố Ân Ân nghĩ, cô cứ khóc một lần như vậy đi, khóc một trận thật to, vì tình yêu đã chết của cô ta, vì cô ta đánh mất người mà mình yêu.

Vì trái tim yên lặng không còn tiếng đập chỉ còn lại thể xác của cô ta.

Nếu có thể làm lại một lần nữa, cô ta nhất định sẽ nói cho mình một năm trước, đừng rời bỏ Hàn Thành Trì, đừng bị mẹ cô ta làm cho dao động, đừng nhìn ánh mắt của người bên cạnh, đừng yêu thích hư vinh, chỉ cần cùng Hàn Thành Trì ở chung một chỗ.

...


...

Lúc Hàn Thành Trì từ sân bay trở lại khách sạn Kinh Thành, vẫn đuổi kịp hôn lễ của Thịnh Thế và Cố Lan San.

Hai người mới vừa thay đổi lễ phục, đang mời rượu cho khách mời.

Hàn Thành Trì đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng sáng lạng xa hoa bên trong, anh ta có chút chùng chân.

Nơi này đang vui mừng, vui mừng đến khiến cho anh ta còn chìm trong bi thương chưa thoát ra được có chút không thích ứng.

Nhưng mà, cuối cùng anh ta vẫn không có xoay người rời khỏi, anh ta cầm một phong tiền mừng nặng trĩu đã gói kỹ bỏ vào trong thùng người nhận lễ ở trước cửa, liền đạp bước đi vào.

Hạ Phồn Hoa cũng đã sớm thấy được anh ta, đứng lên, nghênh đón anh ta, dẫn anh ta đến bàn bọn họ ngồi.

Hàn Thành Trì vừa ngồi xuống không lâu, thì Thịnh Thế và Cố Lan San cũng đã đi tới bàn của bọn họ mời rượu.

Hàn Thành Trì không thể làm gì khác hơn là bưng ly rượu, lại đứng lên.

Thịnh Thế không nghĩ tới Hàn Thành Trì thật sự sẽ xuất hiện, sửng sốt một chút, dáng vẻ liền tự nhiên ôm eo Cố Lan San, giơ ly rượu lên.

Chạm ly từng người, đến chỗ Hàn Thành Trì, Thịnh Thế dừng một chút, nói: "Thành Trì, cám ơn cậu đã đến dự."

Hàn Thành Trì nhìn Thịnh Thế, nhếch khóe môi, nói: "Tân hôn hạnh phúc."

Nói xong liền xoay đầu sang chỗ khác, nhìn Cố Lan San một cái.

Cố Lan San nhếch môi, giơ ly rượu lên cụng với Hàn Thành Trì một cái, nói: "Chuyện mấy ngày trước, cám ơn anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui