Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Tay súng bắn tỉa lặng lẽ nhắm vào Tư Đồ Dạ.

“Wales, ông hãy mời ngài O’Connell đây mở chiếc quan tài kia ra. Còn bà, phu nhân O’Connell, tôi nghĩ bà vẫn nên đứng yên tại chỗ thì tốt hơn.” Tư Đồ Dạ mỉm cười nói.

“O’Connell, đừng có ý đồ phản kháng gì đấy.” Wales ra sức chĩa họng súng lên đầu Rick uy hiếp nói.

“Được rồi, phu nhân O’Connell, bà có thể làm phiên dịch cho chúng tôi. Nếu như chúng tôi hài lòng, bà cùng chồng của bà cũng có thể an toàn rời đi.” Văn Thu một tay cầm súng tiếp tục chỉ vào Evelyn, một bên lấy ra một đồng tiền đưa cho Evelyn.

“Tôi, tôi không biết rõ chữ Trung Quốc cổ đại.” Evelyn do dự lắc đầu.

“Rick! Được, được, các người đưa tôi xem thử.” Evelyn nhận lấy đồng tiền, chuẩn bị phiên dịch.

“Không, Evelyn, cho dù em có dịch được văn tự, bọn chúng cũng lấy mạng của anh thôi.” Rick tỉnh táo nói.

“Câm miệng, mở quan tài ra.” Wales hung ác nói.

Rick vì sự an toàn của Evelyn, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh cầm lấy thanh sắt bắt đầu công việc nạy nắp hòm ra, ai bảo nghề nghiệp thật sự của anh là mở hòm quan tài chứ.

“Chỉ có máu của người có trái tim thuần khiết, mới có thể đánh thức Con mắt Shangri-La, đồng thời dẫn dắt đến lối vào Shangri-La.” Evelyn chậm rãi phiên dịch nói.

“Tốt lắm.” Tư Đồ Dạ mỉm cười.

“Két két” một tiếng, chiếc quan tài bị mở ra.

“Có một chút chuyện chồng của bà nói đúng, cho dù bà dịch được văn tự, chúng tôi cũng sẽ lấy đi mạng của hắn.” Khóe miệng của Văn Thu nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, nhắm họng súng vào người Rick.

“Không.” Evelyn che chở trước người anh.

“Tốt lắm, vì yêu mà hy sinh chính mình, không màng đến an nguy, nhất định là người có trái tim thuần khiết.” Văn Thu đắc ý tổng kết.

Vì vậy, Evelyn bị Văn Thu áp trụ người lại, Tư Đồ Dạ rút ra một con dao nhỏ tinh xảo cắt lên ngón tay của Evelyn, giọt máu cô chảy vào trong Con mắt Shangri-La đỏ chói.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn thời khắc này, chỉ thấy những họa tiết trang trí bằng kim khí bao vây xung quanh Con mắt Shangri-La dường như sống lại, tựa như những con rắn mảnh nhỏ, con sau theo đuôi con trước đuổi theo giọt máu rỉ ra kia, con rắn nhỏ bằng kim khí dần dần quấn lại rồi cuối cùng tản ra, sắc đỏ của Con mắt Shangri-La rút đi, trở thành một màu lam tinh khiết. Con mắt Shangri-La màu lam lóe lên dòng ánh sáng thuần khiết rực rỡ nhất, bỗng nhiên, nó như một đóa hoa, từng cánh từng cánh nở ra, trở thành một đóa hoa thủy tinh màu lam nở rộ, ở giữa đóa hoa là một làn nước trong vắt phảng phất hương thơm, trên mặt nước lơ lửng một viên bảo thạch màu lam.


Bí mật của Con mắt Shangri-La đã được vạch trần

Tư Đồ Dạ hài lòng lấy viên bảo thạch ra, thành kính dùng hai tay nâng đóa hoa chứa đựng tịnh thủy này đi về phía quan tài của Long Đế.

“Nước hồ vĩnh sinh, khiến cho ngô chủ sống lại.” Tư Đồ Dạ sắp sửa vẩy nước suối lên cái thây khô trong quan tài.

“Hừ, phải được tôi cho phép đã!” Alex đột nhiên từ tầng hai phá cửa sổ nhảy ra.

Vào lúc này, Tư Đồ Minh đang tập kích sắp sửa bóp cò, đột nhiên mở miệng: “Dừng lại, mọi người ở chỗ này mai phục, một khi thấy Tư Đồ Dạ xuất hiện thì giải quyết y.” Nói xong liền rời khỏi vị trí, chạy về phía viện bảo tàng phía trước.

Cùng lúc đó, Evelyn và Văn Thu cũng đối phó với nhau, trong chiếc tất dưới váy của Evelyn có giấu một con dao nhỏ, bụng của Evelyn bị trúng một cước của Văn Thu, đồng thời cũng đánh cho súng của Văn Thu bị văng ra ngoài.

Alex nhìn người có khuôn mặt dữ tợn nhưng giống như đã từng quen biết này trong mắt có chút nghi ngờ, nhưng nhanh chóng bắt đầu tranh đoạt Con mắt Shangri-La trong tay Tư Đồ Dạ. Thân thủ của Tư Đồ Dạ vô cung tốt, vừa khống chế thăng bằng cho Con mắt Shangri-La không để cho nước suối vĩnh sinh bị đổ ra ngoài, lại vừa thành công áp chế công kích của Alex, trong lúc nhất thời, Alex khó mà lại gần được người Tư Đồ Dạ.

Linh cũng từ lầu hai nhảy xuống, lao thẳng vào Long Đế bên trong quan tài, nâng lưỡi dao sắc nhọn trong tay lên hung hăng đâm vào lồng ngực của Long Đế, cố gắng trước khi Long Đế sống lại đâm nát trái tim của hắn.

Vậy mà, Linh nhìn lại bộ thi thể mang phục sức và vật bồi táng rõ ràng khác lạ trong chiếc quan tài, không khỏi lớn tiếng kêu lên: “Chúng ta bị lừa rồi, đây không phải là Long Đế, đây có thể là cái bẫy!”

Tư Đồ Dạ đang đánh nhau cũng Alex nghe như vậy trong lòng một trận sợ hãi, nếu như thật sự không phải là Long Đế, chẳng phải là đã bại lộ bản thân quá sớm rồi sao, nếu như Long Đế không ở đây, vậy thì ngài ấy ở đâu?

Wales chết tiệt, y không nên tin tưởng ông ta như vậy! Đang lúc Tư Đồ Dạ sợ hãi, Alex thành công một cước đá lên bụng của y, chân tay nhanh nhạn đoạt lấy Con mắt Shangri-La.

“Alex, động tác đẹp mắt đó!” Jonathan thình lình xuất hiện, đi đến bên cạnh Alex.

“Chú John, sao chú lại ở đây?” Alex kinh ngạc nhìn Jonathan bỗng nhiên xuất hiện.

“À, đến đoạt lễ vật kết hôn cho mợ cháu ấy mà! Ôi, cái trên tay cháu không tệ, cho cậu đi!” Jonathan không nói gì nhanh chóng vươn tay, đoạt lấy Con mắt Shangri-La.

“Jonathan!” Evelyn và Rick trong lúc cấp bách chú ý đến một cảnh này không khỏi tức giận tru lên.

“Ặc, mọi người, cứ tiếp tục!” Jonathan sau khi đoạt được Con mắt Shangri-La nhanh chóng rời khỏi chiến trường, nhưng lại bị một món đá xoáy của Tư Đồ Dạ đá đến, chiến lợi phẩm trong tay phế sài bị văng ra ngoài.


“Aiz, chú John, chú có muốn thì cứ nói với cháu, chú không nói với cháu thì làm sao cháu biết chú muốn, nếu như cháu biết chú muốn, cháu nhất định sẽ cho chú mà! Cơ mà dùng cái này làm lễ vật kết hôn, sáng ý quả thật không tệ, nhưng có thể chậm lại chút hay không!” Alex vừa phản kích lại Tư Đồ Dạ vừa trêu chọc ông cậu.

Mà Jonathan thì trơ mắt nhìn Con mắt Shangri-La thật vất vả mới lấy được bay ra khỏi tay, thật sự là “Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành” mà!

Còn Imhotep lúc này nhanh chóng lấy được Con mắt Shangri-La, y mỉm cười nhìn Jonathan.

“Đoàng đoàng” hai tiếng súng vang lên.

“Đoàng đoàng” lại thêm một tiếng súng nữa.

Hai tiếng súng trước là do Tư Đồ Dạ bóp cò, một viên bắn vào Con mắt Shangri-La trong tay Imhotep, một viên khác thì nhắm vào ngực của Imhotep. Còn một tiếng súng sau cùng là do một người bịt mặt đột nhiên xuất hiện nhắm vào Tư Đồ Dạ.

Tư Đồ Dạ kêu lên một tiếng, vai trái của y trúng đạn.

Còn về phần Con mắt Shangri-La cứ phải bay lượn mãi không được nghỉ thì một khắc kia bay ra, có một vài giọt nước vẩy lên ngực trái của Imhotep, toàn bộ còn lại thì văng lên trên người của tượng binh mã bên cạnh Imhotep.

“Imhotep!” Jonathan chạy về phía Imhotep. “Không có gì đáng ngại đâu.” Imhotep mỉm cười nhìn Jonathan, một viên đạn mắt thường có thể nhìn thấy từ trong ngực phải của Imhotep bị nặn ra, vết thương cũng nhanh chóng hồi phục.

Nhưng một lát sau, Imhotep nghi hoặc nhìn ngực trái của mình, cũng đặt tay lên sờ sờ.

“Sao vậy?” Jonathan lo lắng hỏi.

“Nơi này, nơi này giống như nóng lên, trước ngực ta, có nhiệt độ rồi.” Imhotep vui mừng vẫn sờ lên lồng ngực có hơi ướt át.

“Chú John, mau lùi về sau, cẩn thận!” Alex nhìn tượng binh mã bên cạnh Jonathan và Imhotep đột nhiên có động tác thì lớn tiếng cảnh cáo. Imhotep ôm lấy Jonathan nhanh chóng lui về phía sau.

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn một màn đang phát sinh này. Bức tượng binh mã kia đột nhiên phát ra một hồi run rẩy, ngay sau đó từng chút một nát ra, từ bên trong bức tượng vốn hẳn nên trống rỗng lại thình lình vươn ra hai cái tay, tựa như ác quỷ từ trong địa ngục phải chịu sự hành hạ, một lần nữa quay trở về nhân gian, tràn đầy tuyệt vọng cùng trả thù.

Hai cánh tay kia ngoan lệ đem bùn đất bên ngoài hung hăng phá vỡ ra, một bóng người từng chút một xuất hiện.

“Aish, có vẻ Long Đế bởi vì cảm thấy tiêu hồn với thân hình chữ S của người này mà giam cầm trong tượng binh mã rồi, đây là cái đam mê quái quỷ dị vậy?!” Tính cách gặp phải nguy hiểm sẽ thổ tào của Jonathan tiếp tục xuất hiện.


“Uầy, so với trang phục công tác bán thú nhân của Anubis với cái đam mê đặt xác ướp bên dưới hoa cúc, cái này có vẻ bình thường hơn một chút rồi!” Alex đứng bên cạnh Jonathan vuốt vuốt cằm phụ họa nói.

Jonathan nhìn Alex, cùng cậu cháu trai bốn mắt nhìn nhau, ngài đây thật đúng là tâm hữu linh tê nha!

Những người khác khuôn mặt hắc tuyến.

Mà Anubis ở Địa Ngục đang thương xuân bi thu ngồi đếm năm mà sống, lắc lư dịch rượu diễm lệ chả hiểu sao lại đánh mấy cái hắt xì.

Quý ngài binh mã không biết thân phận được hồi sinh kia hình như rất không hài lòng với tâm tình bị xem nhẹ này, cho nên rống lớn lên, một tiếng rống này thật đúng là khí thế ngất trời, chiến mã bằng bùn đất vốn ở dưới người hắn cũng bị hắn rống cho sống lại, mấy bức tượng binh mã vốn thừ người đứng yên xung quanh cũng vụng về bước ra, chỉnh tề quỳ gối dưới chân người đó.

“Tại sao anh cứ cảm thấy cảnh này nó quen quen?” Rick che chở Evelyn nhỏ giọng nói.

“Đó là, đó là, Hoàng thượng, vi thần cuối cùng đã nhìn thấy ngài!” Tư Đồ Dạ che vết thương của mình cẩn thận quỳ gối trước mặt người nọ.

“Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra.” Tượng binh mã sống lại kia, có lẽ là Long Đế vô cùng khí thế nói. Thế nhưng thân thể giống như đống bùn không ngừng rơi rụng xuống, dường như ngọn lửa liên tục đè nén trong cơ thể tùy thời đều có thể bộc phát.

“Khụ, cái dạng này của hắn, so với ngươi khi đó hình như còn khó coi hơn đây.” Jonathan nhỏ giọng nói.

“Cái này là, xác ướp? Xác ướp Trung Quốc?” Alex lớn tiếng nói.

“Có lẽ, là hoạt tử nhân(1).” Người bịt mặt kia không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Alex, âm trầm nói.

(1) người đần độn, người vô dụng (qt giải thích là vậy, cơ mà mình nhớ nó có ý khác)

“A, mỹ,… ặc, là anh!” Alex vừa nghe thấy giọng nói này đã nhận ra người, ngao ngao, mỹ nhân ngày nhớ đêm mong, Tư Đồ Minh.

“Suỵt.” Bàn tay thon dài của Tư Đồ Minh nhẹ nhàng che lên môi của Alex, không muốn để cậu lộ ra.

Alex kích động vươn lưỡi ra liếm liếm lên tay của đối phương, khóe miệng còn mang theo nụ cười xấu xa.

“Hoàng thượng vốn không biết, ngài đã ngủ say cả ngàn năm rồi, xã hội này đã sớm không còn là giang sơn Đại Tần, nhưng thần nguyện ý an tiền mã hậu(2), vì Hoàng thượng mở rộng vạn thế hà sơn.” Tư Đồ Dạ chân thành tha thiết nói.

(2) đi theo làm tùy tùng

“Tạm thời tin ngươi, nếu như dám có hư ngôn, sẽ giống như viên đá này.” Long Đế không biết lấy từ đâu ra một viên đá, dễ dàng bóp viên đá kia thành nát vụn.

“A!” Lại thêm một người tìm kiếm cảm giác tồn tại xuất hiện, Linh cầm trong tay lưỡi dao sắc bén phi thân tiếp tục đâm về phía Long Đế.


Evelyn vội vàng chạy về phía Linh, đỡ cô dậy.

“Nãi y tổ đặc! Đóng cửa, thả Imhotep!” Jonathan lãnh khốc mở miệng. Thú cưng nhà mình nuôi luôn luôn đánh đâu thắng đó, để xem giữa xác ướp Ai Cập với xác ướp Trung Quốc ai mạnh hơn.

Imhotep mẫu mực nghe lời băng về phía Long Đế, đột nhiên há miệng phát ra tiếng rống giận thật lớn.

Long Đế nhìn cái miệng to lớn trước mặt trong nháy mắt ngây người, thế nhưng cũng không cam chịu yếu thế há miệng rống lên, chỉ là, bùn đất trên mặt lại rụng xuống nhiều hơn rồi. (bộ đang thi ai rống to hơn chắc)

“Nếu là màu trắng thì có thể đem đi làm quảng cáo tẩy rửa rồi! Alex, làm như cậu, ném đi!” Jonathan đưa cho Alex một cục đất, sau đó nhanh cóng ném vào miệng Long Đế.

Alex và phế sài luôn luôn ăn ý vạn phận, cũng chuẩn xác ném đi, vì vậy quý ngài Long Đế mới vừa rồi còn vô cùng khí thế, lại giống như bị chặn khí quản lại, không ức chế được ho lên.

Imhotep và Long Đế bắt đầu giao thủ, mà tượng binh mã bên cạnh Long Đế thì bắt đầu công kích khán giả bên ngoài.

Long Đế xem chừng bản thân vừa mới thức tỉnh, chưa phải là đối thủ của Imhotep, sau mấy hiệp, đã nhanh chóng nhảy lên chiếc chiến xa cổ, lái chiếc chiến mã vô cùng khí thế bằng bùn đất kéo chiến xa chạy về phía cửa sổ của viện bảo tàng.

“Hoàng thượng, xin chờ vi thần!” Tư Đồ Dạ vừa không ngừng đuổi theo, vươn tay của mình ra, khuôn mặt mong đợi nhìn Long Đế.

Long Đế không chút do dự, cầm lấy tay của Tư Đồ Dạ, lôi y lên chiến xa.

Imhotep không đuổi theo hắn ra ngoài mà đi đến bên cạnh Jonathan thay hắn giải quyết những tượng binh mã kia. Alex và Tư Đồ Minh thì mắt sắc nhanh tay tóm lấy phần đuôi chiếc mã xa, cứ như vậy hai người bị lôi ra ngoài.

“Alex!” Rick sau khi giải quyết được tượng binh mã, liếc mắt thấy được con của mình vô cùng dũng mãnh trốn dưới chiếc chiến xa đang cấp tốc bôn ba, tùy thời buông tay đều có thể bị chiến xa nghiền nát. Rick không kịp nghĩ nhiều, lao ra khỏi viện bảo tàng Thượng Hải đuổi theo chiếc chiến xa.

“Evelyn, anh nghĩ là anh có xe đó. Đi mau!” Jonathan để cho Imhotep vác theo Linh, nói với Evelyn đang sốt ruột.

Tại một sát na khi chiếc chiến xa lao ra ngoai bảo tàng kia, tay súng bắn tỉa mà Tư Đồ Minh an bài trước đó bắt đầu nhắm bắn về phía Tư Đồ Dạ và Long Đế, ấy vậy mà Long Đế không biết dùng phương pháp gì, phất phất tay, mặt đất đột nhiên tạo thành một bức tường đất, cản lại sự tấn công của làn đạn.

“Trời ạ, hắn còn có thể khống chế được đất kìa!” Alex ở dưới đáy xe nhìn thấy mọi chuyện không khỏi lên tiếng.

“Nếu như sợ, ngươi có thể rời đi.” Tư Đồ Minh thản nhiên nói.

“A, vậy, ngươi bây giờ định làm gì đây?” Tư Đồ Minh và Alex vất vả đổi chiều dưới đáy chiến xa, nhưng hăng hái tám chuyện.

“Dùng súng trong túi áo, làm suy yếu hắn, vô số câu chuyện mạo hiểm đều cho chúng ta biết, sinh vật được hồi sinh rất thần kỳ, không có vũ khí nào là giết được nó, nhưng trước khi nó vô địch, lại có thể làm suy yếu nó. Tôi nhất định sẽ tìm được vũ khí trí mạng, đá dưa chuột của hắn, làm nổ hoa cúc của hắn, nãi y tổ đặc!” Alex chí khí ngút trời nói.

“…” Tư Đồ Minh nghe được những lời này, trong nháy mắt thật hoài nghi bản thân có khi vì chợt cười mà thả tay bị chiến xa nghiền thành nát vụn hay không…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui