“Vòng tay của Tử thần, vòng tay của Anubis, vòng tay mà Vua Bọ Cạp từng đeo!” Evelyn cố sức nói.
“Vậy thì nhất định không thể để rơi vào tay bọn họ!” Sắc mặt của Adalbert có chút thận trọng, thế quái nào mà chỉ cần gia đình này kích động dính dáng tới một chút, sự việc lại trở nên phức tạp đến mức thế giới lại sắp bị hủy diệt vậy…
Alex cẩn thận che chắn chiếc rương trong tay, bước đi thật cẩn thận ngay giữa hai phe đang chém giết nhau, khi nào thấy mẹ mình hoặc cái người áo đen tên là Adalbert kia có chiêu thức gì đặc sắc thì liền lớn tiếng reo hò trợ oai. Adalbert lạnh lùng liếc nhìn Alex, tiểu gia hỏa trong nháy mắt co ro lại còn một tí. Thằng nhóc này thế nào mà giống tên phế sài kia dữ vậy, Adalbert ở trong lòng bình luận.
Lockner thô lỗ cầm cái rương, vung tay lên, người áo đỏ liền khiêng Evelyn lên vai mang đi.
“Không, mẹ, các người thả mẹ ra!” Alex với đôi chân ngắn ngủn nện bước xông qua, lại bị Lockner phóng ra một thanh đao sát ngay khuôn mặt khiến cho dừng bước lại. Sau đó, Adalbert mang theo Alex đuổi theo.
“Alex!” Rick nhìn thấy con của mình. “Bố, bọn họ bắt mẹ đi rồi! Chú John!” Alex nhào vào trong lòng Jonathan cả người dính đầy bọt xà phòng và lá cây. Rick vốn đang mở rộng vòng tay ra, chỉ có thể khó chịu thu tay lại, ta mới là bố mày đấy!
“Aiz, là anh!” Jonathan đương nhiên nhận ra Adalbert đã nhiều năm không gặp, đối phương vẫn là cái bản mặt trước sau như một bại liệt, trước sau như một lạnh như băng. Rick nhìn về phía Adalbert, “Mỗi lần anh vừa xuất hiện thì chẳng có chuyện gì tốt! Nói, có phải là anh dẫn bọn họ đến đây bắt Evelyn không?” Rick xúc động nắm lấy cổ áo của Adalbert lắc lắc, lập tức sắp biết thành ông vua gào thét rồi.
“Anh bạn, xin hãy nghe tôi giải thích.” Adalbert bình tĩnh nói, cũng không thèm để ý đến động tác vô lễ xúc động của đối phương.
“Aiz, để tôi đoán, anh xuất hiện ở đây, bọn họ hình như tìm Rick muốn cái vòng tay gì đó, Imhotep có phải bị bọn họ đào lên rồi không? Aiz, thật là Imhotep đáng thương, ba ngàn tuổi rồi, còn không cho người ta nhập thổ vi an! Còn về cái vòng tay, đừng nói với tôi là lần này lại có cái nhân vật lai lịch lớn nào sắp hiện lên đó nhá! Rick, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu với vợ cậu lần này lại đi đào mộ của người lào?” Jonathan khó chịu phân tích nói.
“Đúng vậy, con quái vật kia bị bọn chúng tìm được từ Hamunaptra rồi!” Adalbert gật đầu.
“Thật có lỗi, bạn của tôi, chuyện lần này có trách nhiệm của chúng tôi, nhưng đối phương có một sức mạnh mà chúng tôi không biết, bọn họ có một người phụ nữ, cô ta hình như có một cảm ứng đặc thù đối với con quái vật kia, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng con quái vật kia đang ở đâu, chúng tôi khó mà đề phòng được!” Adalbert áy náy nói.
Jonathan cúi đầu, không cần nói hắn cũng biết người phụ nữ đó là ai.
“Được rồi, vậy ai có thể giải thích chuyện cái vòng tay một chút không!” Jonathan trợn mắt một cái, ả đàn bà kia thật đúng là một đại sát khí mà.
“Chú John, mẹ nói chiếc vòng tay đó gọi là Vòng tay của Tử Thần, cũng chính là Vòng tay của Anubis!” Alex cướp lời trả lời.
“Anubis? Biết ngay mà, tên kia không gây phiền toái cho mình tuyệt đối không bỏ qua mà!” Jonathan ở trong nội tâm oán hận nói.
“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, nhân viên quản lý có lời muốn nói! Ái chà, Jonathan thân mến, đã lâu không gặp, thâm tình gọi tên ta như vậy, nhớ ta hay sao?” Anubis đã lâu không gặp lại một lần nữa xuất hiện.
“Hừ, nói đi, cái nhiệm vụ biến thái gì.”
“Ngươi mắng ta? Ngươi lại dám mắng ta!” Jonathan nội tâm gầm thét.
“Làm một vị thần đế hoàn mỹ như ta đây, sao có thể làm chuyện hủy hoại hình tượng đắc ý của ta như vậy chứ?” Anubis có hơi khó hiểu.
“Ai cũng biết, sau mỗi cái ‘ha ha’ của ngươi đều là một s b (chả hiểu là gì).” Jonathan phẫn uất biểu đạt.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!” Anubis bất đắc dĩ nói.
“Ồ? Vòng tay của Tử thần, có liên quan gì đến chuyện này?” Rick không hiểu được.
“Trong truyền thuyết, Vòng tay của Tử thần là chiếc chìa khóa đánh thức Vua Bọ Cạp.” Adalbert nói.
“Ừ, rồi hắn mang theo sức mạnh hủy diệt thế giới, nếu như không giải quyết hắn, thế giới của chúng ta sẽ lâm vào cảnh gặp phải kiếp nạn ngày tận thế chứ gì!” Rick nhạt nhẽo nói tiếp.
“Làm sao anh biết? (sặc =)))” Adalbert kinh dị hỏi, đây là bí văn lưu truyền qua các thời đại của bọn họ, người ngoài tuyệt đối không thể biết được, “Vua Bọ Cạp một khi tỉnh lại, hắn sẽ dẫn theo đội quân của Anubis một lần nữa xâm chiếm thế giới, cùng với việc phá hủy mọi thứ tốt đẹp trên thế giới chính là sự chết chóc và sức mạnh tà ác. Ai có thể chiến thắng được Vua Bọ Cạp, người đó sẽ chiếm được đội quân của Anubis.”
“Tôi không biết chuyện đó, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Rick tiếp tục thổ tào Adalbert.
“Chúng ta không chỉ cần phải cứu Evelyn, mà còn đoạt lại Vòng tay của Anubis, nhất định không được để nó rơi vào tay họ!” Adalbert nghiêm túc nói.
“Bọn họ muốn hồi sinh Imhotep, lợi dụng ông ta đánh thắng Vua Bọ Cạp?” Jonathan nhanh chóng suy luận.
“Aiz, thật muốn nói Imhotep quá bi kịch mà, lần lượt bị quấy rầy, lần lượt sống lại, không một lần nào là vì thật lòng mà hồi sinh y. Lần đầu tiên là bởi vì nhiệm vụ biến thái của Anubis ngươi, hắn bị cho làm pháo hôi, thành nhu yếu phẩm để ta rèn luyện thăng cấp, lần này lại là bị người ta lợi dụng.” Jonathan ở trong lòng yên lặng thổ tào.
“Quan tâm y như vậy, ngươi còn yêu y sao?” Anubis âm trầm nói.
Jonathan trầm mặc.
“Xem ra là đúng rồi…” Anubis sau khi nói xong, không nói gì thêm.
“Vậy, chúng ta cần bàn bạc một kế hoạch đầy đủ, vừa có thể cứu Evelyn, vừa có thể lấy lại Vòng tay của Tử Thần!” Jonathan cao thâm nói.
Adalbert và Rick ăn ý nhìn hắn, tựa hồ đang đợi hắn cho ra một chiến lược vẹn toàn.
“Ha ha, nếu nói là chiến lược vẹn toàn, thì cần phải có trí tuệ của tập thể. Nói về sự thông thái với sức mạnh, tôi cao hơn so với Imhotep một chút xíu, nhưng giờ mấy tên áo đỏ nhiều vậy, y sợ là cao hơn tôi một chút xíu.” Jonathan mỉm cười nói.
“Ồ? Anh lợi hại như thế thì cần gì lo lắng nhiều như vậy, không phải là còn có bọn tôi sao!” Adalbert nhướn mày.
“Khụ, anh chưa hiểu à? Y sở dĩ bây giờ cao hơn tôi một chút, không phải là do mấy người kéo chân tôi lại sao! Được rồi, đừng tiếp tục vấn đề này nữa, giờ mau nghĩ xem bọn họ đang ở đâu đã!” Jonathan tranh cãi nói.
“Nếu như mọi người lo lắng cho Vòng tay Tử thần, vậy thì không cần lo lắng vậy đâu! Mọi người nhìn này!” Alex đắc ý như hiến bảo vật kéo tay áo lên, lộ ra chiếc Vòng tay Tử thần rực rỡ ánh vàng, chói lóa ánh mắt của mọi người.
“Yêu, cái kiểu chẳng có xu hướng này!” Jonathan sờ sờ con bò cạp trên chiếc vòng tay nói, “Không hổ là thẩm mỹ của Anubis!”
Anubis lần nữa trúng đạn, đây là Vua Bọ Cạp mà ta tự tạo ra đó được không.
“Không, điều này chứng tỏ cháu đã bị Anubis lựa chọn trở thành người dẫn đường dẫn dắt mọi người tiến vào sa mạc Amshere thần thánh rồi, cháu chỉ có thời gian bảy ngày. Sau bảy ngày này, Vua Bọ Cạp sẽ sống lại, nếu như không giết được hắn, hắn sẽ dẫn theo đội quân Anubis hủy giệt toàn bộ thế giới.” Adalbert trầm trọng nói. Chuyện này khiến cho Alex thu hồi sắc mặt đắc ý, khuôn mặt bi phẫn buồn bực giống hệt như một con chim cút đột nhiên bị bóp chặt cổ họng lại.
“Cốp!” Trên đầu Alex bị Jonathan cú xuống.
“Chú John!” Alex tủi thân méo miệng nhìn Jonathan. Oa oa, đáng ghét, người ta còn nhỏ như vậy, lại gián tiếp trở thành người dẫn đầu hồi sinh tên sát nhân cuồng trời sinh, chú John không an ủi thì thôi đi, còn bắt nạt người ta. Mệt mỏi quá, cảm giác như không bao giờ yêu được nữa rồi. (=)))
“Tiểu tử thúi, mấy truyện kể trước khi ngủ không phải đã nói rồi sao, dính dáng đến Anubis không có cái gì tốt đẹp hết, mấy thứ trùng tên với Anubis nhất thiết không được đụng vào! Truyện kể mấy năm nay nghe không vào đầu sao? Không chút tiến bộ như vậy, cẩn thận hoa cúc nhỏ của chú mày đó!” Jonathan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, lại là một em bé ngây thơ bị Anubis lừa gạt đi vào lối lạc nha…
“Ô, cháu sai rồi! Chú John!” Alex trợn đôi mắt mèo con to ướt nhẹp lên, tội nghiệm nhìn Jonathan, tựa hồ chỉ thiếu chút nữa là có thêm cái đuôi phía sau vút qua vút lại, tỏ vẻ cháu sai rồi, cháu sai rồi.
Mà Jonathan thì bố thí sờ lại đầu của Alex, tỏ vẻ tha thứ cho chú em, lần sau nhớ cẩn thận. Alex trong nháy mắt đổi sắc mặt, nín khóc mỉm cười, vô cùng chân chó lấy đầu chà chà vào tay của Jonathan.
Rick nhìn một màn ‘cha hiền con hiếu’ này cảm thấy cực kỳ chói mắt, mẹ nó, đây là con trai tôi, anh cú cái gì? Đây là con trai tôi, tại sao nó lại làm nũng với ông cậu phế sài tam quan bất chính như anh chứ.
Một tiếng “bang”, trúng vào gáy con trai, “Đồ phiền toái lớn.”
“Anh dám nói chuyện dọa nạt!” Rick vô cùng khí thế bề nghễ liếc nhìn Adalbert.
“Cốp” Trên đầu Jonathan bị đánh một cái, “Anh, dám đánh con trai tôi!”
“Khụ…” Jonathan giận mà không dám nói. “Được rồi, tìm được Evelyn trước quan trọng hơn!” Jonathan không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nói.
“Tôi nghĩ, nếu như tìm được người này, nhất định có thể tìm được Evelyn.” Adalbert từ trong áo lấy ra một tấm hình.
“Anh biết ông ta?” Rick lo lắng vội hỏi.
“Khụ, lúc trước ở sân bay có gặp một lần, tối nay ông ta lại uy hiếp tôi, còn lại thì tôi không biết.” Jonathan thành thật nói.
“Hử, đây không phải là viện trưởng viện bảo tàng nước Anh sao?” Alex đoạt lấy bức hình kinh ngạc nói.
“Cháu chắc chứ?” Adalbert hỏi.
“Tốt nhất nên tin nó, nơi thằng nhóc này ngốc người nhiều nhất là bảo tàng nước Anh.” Rick cắm chiếc chìa khóa vào trong xe, chuẩn bị xuất phát.
“Hừ, tôi cảm thấy nó ở trong phòng thí nghiệm của tôi còn nhiều hơn một chút đó!” Jonathan không phục nói.
Rick và Adalbert lại một lần nữa đồng thời nhìn về phía hắn bắn cho hắn tia giết người.
Jonathan ngậm miệng yên tĩnh lại.
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói:
Lạp lạp lạp ~~~~ chương mới ~~~~ bắt đầu tử hôm nay sẽ có theo ngày ~~~ ta cảm giác cuộc sống của mình càng thêm mệt mỏi ~~~~ ta đi ~~~ bất quá, đau cũng vui vẻ, bởi vì có sự ủng hộ của các ngươi ~~~ sờ sờ ~~~ nhận được thông báo thêu dệt thêu dệt, thứ sáu ngày 2.1 nhập V, ngày đó nhập V ba chương ~ hơn nữa bắt đầu ra chương theo ngày, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ ta, đừng vứt bỏ ta nha ~~~ khụ khụ ~~~ truyện này sẽ không quá dài, xem xong tất cả tình tiết chương V đoán chừng là giá cả một chai nước có ga ~~~ mỗ Phiếu viết văn cần động lực và ủng hộ, đúng không ~ cho nên hy vọng mọi người tận lực ủng hộ chính bản JJ xuất phẩm, còn ưu ái bằng hữu đạo văn của ta, thật ra thì, ta biết đạo văn không cách nào ngăn cản được, ta cũng không muốn vẽ một quyển thần mã nguyền rủa, chỉ là hy vọng ngươi nếu như nhất định muốn đạo văn, có thể trễ hơn ba bốn chương, hoạc không cần trộm đầy đủ toàn chương tiết, như vậy đối với tác giả đối với độc giả ủng hộ mỗ Phiếu công bằng hơn ~~~ tóm lại, còn hy vọng mọi người ủng hộ chính bản ~ ủng hộ văn chương Tấn Giang xuất phẩm của Phiếu Miểu Lục ~~~ hy vọng mọi người thích tiểu thuyết này hơn, ủng hộ John, ủng hộ Imhotep, ủng hộ Phiếu Phiếu ~~~ cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, Phiếu Phiếu khom tiểu cúc!!! Phế sài, mang tiểu đầu trọc nhà ngươi ra cùng nhau cúi chào! Một lần nữa cảm tạ ném địa lôi của các bạn Vô Liêu của Đậu Tử, Băng Sơn, Celia, Kết, Mộc chi lâm ~~ nào nào ~ còn có một hàng kiên trì tát hoa Nguyệt, CC, 11, Quả Quả, Cẩm Y Dạ Hành, Chiêu Hoa, Manh manh đoàn tử, Băng tuyết thông minh, Mèo bạc hà, Tuyền thủy, Thỏ tử, Văn Thành, Hồ ly, Thiên hựu, Phàm Quả, Thượng Trữ, Độ Nha… Và thật nhiều nhiều nữa… ~~ rất cảm kích ủng hộ các ngươi ~~~ sờ sờ ~~~ hoan nghênh, kịch liệt hoan nghênh đâm vào chuyên mục bão tố nước mắt bán manh van xin cất chứa tác giả nha ~~~ hì hì ~~~ ta sẽ cố gắng chương mới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...