Doanh Doanh


Suốt tuần đầu tiên của kì nghỉ đông, Diệp Tri Hoà ngày nào cũng ngủ nướng đến tận 11 giờ mới dậy.

Lận Thâm chưa bao giờ nghe có chuyện hồ ly phải ngủ đông, nhiệm vụ đánh thức bé hồ ly lười rơi xuống đầu hắn.

Đổi lại ngày nào Lận Thâm cũng được nghe giọng Diệp Tri Hoà còn đang ngái ngủ, mơ mơ màng màng nhấc máy: “A lô..

”.
Lận Thâm nói: “Làm nũng cũng vô dụng, mau dậy đi”.
Diệp Tri Hoà giãy giụa, “Tớ có làm nũng đâu… do cái chăn nó cứ níu kéo tớ á”.

Cậu ngã đầu vào ổ chăn ấm áp, rầu rĩ mè nheo.
Lận Thâm ngừng một lát, “Đã 8 rưỡi rồi”.
“Trễ vậy rồi á, cho tớ ngủ thêm mười… à không, năm phút nữa thôi, được hong”.
Lận Thâm thở dài, hạ giọng: “Miêu Miêu, dậy đi”.
Diệp Tri Hoà gian nan mở to mắt, “Tớ dậy rồi đây”.
“Ừ”.
“Tớ dậy đúng giờ rồi, nhưng ngày mai cậu vẫn phải gọi tớ dậy đó nha”.

Diệp Tri Hoà nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
Khoé miệng Lận Thâm cong lên, đáp, “Ừ”.
Một ngày mới bắt đầu bằng việc rửa mặt, rồi ăn cơm, rồi xem TV, rồi sau đó… ngủ trưa.
Buổi chiều, đang đắm mình trong mộng đẹp thì Diệp Tri Hoà bị cuộc gọi của Hướng Nguyên Khê đánh thức.

Cậu chàng nói: “Gọi Lận Thâm cùng ra ngoài chơi đi”.
Diệp Tri Hoà nói: “Đã gần 3 giờ rồi”.
Hướng Nguyên Khê: “Ờ đó, đã 3 giờ rồi mà ông còn ngủ, ông tưởng mình là gấu bắc cực ngủ đông đấy à?”.
Diệp Tri Hoà đề nghị: “Không thì mai rồi đi”.
“Cũng được, vậy mai mình đi sớm một chút, có thể chơi lâu hơn”.
“Mai mấy giờ đi?”.
“9 giờ?”.
“… Sớm vậy”.
“Ông đừng có ngủ nữa! Ngủ thì có gì vui cơ chứ, bộ được nghỉ ông không ra ngoài chơi à?”.
“Có đi mà, tôi đi siêu thị mua đồ ăn với trái cây đó”.

“Ông sa đoạ quá rồi đó!”.

Hướng Nguyên Khê đau đớn, “Ông với Lận Thâm không ra ngoài chơi à?”.
“Cậu ấy nói phải làm xong bài tập mới được đi chơi”.
“Bài tập nhiều thế thì biết tới làm đến mùa quýt à, rồi mai cậu ta đi được không?”.
“Hôm qua cậu ấy làm xong hết rồi”.
Hướng Nguyên Khê im lặng, sau đó hỏi lại: “Còn ông thì sao?”.
“Tôi còn chưa làm được chữ nào”.
“Ông nói thế thì tôi an tâm rồi”.
Hai bạn nhỏ sa đoạ vui vẻ thương lượng với nhau thời gian và địa điểm gặp mặt, sau đó hớn hở cúp điện thoại.
Buổi tối, lúc Diệp Thư về nhà mang cho Diệp Tri Hoà một chiếc mũ mới.

Đó là một chiếc mũ bằng lông xù màu trắng được trang trí một đôi tai gấu nhỏ, rõ ràng không phải là loại mũ mà thanh niên tuổi Diệp Tri Hoà sẽ đội khi ra đường.
Diệp Thư nói: “Nếu con không thích thì không cần đội cũng được.

Do cô Trình của con cứ kéo ba ra ngoài dạo phố, ba vô tình thấy nên mua đại thôi”.
Diệp Tri Hoà không muốn lãng phí ý tốt của ba mình, đáp: “Nhìn ấm áp mà, ngày mai con ra ngoài chơi sẽ đội”.
Diệp Thư nhìn cậu, cậu nhìn lại ông.

Hai cha con nhìn nhau vài giây, cuối cùng Diệp Thư mới chịu dời mắt, “Ừ, thích thì đội đi”.
Hôm sau, Diệp Tri Hoà và Diệp Thư cùng nhau rời khỏi nhà, Diệp Thư là đi công tác còn Diệp Tri Hoà thì đang trên đường tụ họp cùng Hướng Nguyên Khê.

Hai cha con đi cùng nhau, Diệp Tri Hoà đội mũ lên, trong mũ cũng được lót lông xù, vừa mềm lại vừa ấm áp.

Diệp Thư hài lòng nhìn đi nhìn lại con trai mình, còn Diệp Tri Hòa đành vùi nửa mặt vào khăn quàng cổ.
Diệp Thư ngồi tàu điện ngầm, Diệp Tri Hoà thì ngồi xe buýt.

Lúc hai người phải tách ra hai hướng, Diệp Thư mới nói: “Cô Trình của con vài hôm nữa đi rồi”.
Diệp Tri Hoà nghe vậy, ngẩng đầu lên.
“Mấy hôm nữa con có rảnh không? Em ấy muốn mời cha con mình ăn cơm”.
“Được ạ”.

Diệp Tri Hoà do dự một chút mới hỏi, “Cô ấy đi rồi không quay lại nữa ạ?”.

Diệp Thư nhìn vào mắt cậu, nói: “Sẽ quay lại chứ, em ấy thích con thế kia, đương nhiên sẽ muốn được gặp con nhiều hơn rồi”.
“Vậy được ạ”.
Cậu vẫy tay tạm biệt Diệp Thư rồi bước tới trạm xe buýt.

Cậu đoán giờ ông vẫn chưa đi mà vẫn đang đứng nơi ấy nhìn mình, nhưng lại không muốn quay đầu, bởi lẽ chỉ cần cậu quay lại là ba sẽ lập tức ngoảnh đầu đi chỗ khác, vờ như nãy giờ ông chẳng thèm nhìn theo.
Lúc Diệp Tri Hoà tới nơi hẹn thì Lận Thâm đã đứng chờ ngoài cửa xoay rồi.
“Sao cậu không vào trong mà đợi?”.

Diệp Tri Hoà đi qua hỏi.
“Trong đó nóng quá, không thở được”.

Lận Thâm nhìn chằm chằm chiếc mũ trên đầu Diệp Tri Hoà, “Là gấu bắc cực à?”.
“Hả?”.

Diệp Tri Hoà sửng sốt, sau đó cậu vội vàng ôm đầu che mũ lại, thôi xong cậu quên sự tồn tại của cái mũ này mất tiêu.
“Không phải gấu bắc cực à?”.

Lận Thâm nhìn, “Vậy chắc là bé hồ ly rồi”.
“Cũng không phải, chỉ là hai cái tai thôi mà, á, cậu đừng túm mà”.

Diệp Tri Hoà gỡ mũ xuống, mặt ửng hồng, chẳng biết là vì nóng hay vì xấu hổ nữa.
“Bọn họ chưa đến à? Thôi mình vào trước đi”.

Diệp Tri Hoà vừa nói vừa đè vai Lận Thâm, đẩy hắn vào trong toà nhà để hắn thôi đừng tập trung vào chiếc mũ cậu đội nữa.
Vì Hướng Nguyên Khê muốn chơi “Room Escape” nên đã đặt chỗ trước, hai người chỉ cần đi thang máy thẳng lên lầu năm là được.
Trong thang máy, Diệp Tri Hoà hỏi: “Lâu rồi không gặp cậu có nhớ tớ không?”.
Cửa thang máy mở ra, Lận Thâm xoa xoa gáy cậu nhưng chẳng đáp lời.
Diệp Tri Hoà đi phía sau Lận Thâm, “Cậu nhớ hay không nhớ tớ đấy?”.
“Cậu thử nghĩ xem tớ có nhớ không”.

Lận Thâm nói.
“Tớ không nghĩ được”.

Lận Thâm dừng bước, lấy mũ Diệp Tri Hoà đội lên đầu cậu, đoạn ấn nhẹ đầu cậu xuống rồi kề sát bên tai, nói: “Tớ rất muốn gặp cậu, rất muốn được chạm vào cậu”.

Nói xong là rảo bước đi mất, bỏ lại một mình Diệp Tri Hoà túm chặt lấy chiếc mũ gấu nọ cười ngây ngô.
“Cậu không phải xấu hổ đâu mà”.

Diệp Tri Hoà đuổi theo hắn.
Lận Thâm: “Cậu bớt nói tí đi”.
Hơn 9 giờ Hướng Nguyên Khê và Diêu Vân Chu mới khoan thai đến muộn.

Trông dáng vẻ của hai người đều lạ vô cùng, môi Diêu Vân Chu hơi sưng, còn mặt Hướng Nguyên Khê thì lại đỏ bừng.
Hai Alpha cùng đứng chung một chỗ thu hút rất nhiều ánh mắt của nam, nữ sinh xếp hàng phía trước.

Diệp Tri Hoà và Hướng Nguyên Khê đứng phía sau lặng lẽ thì thầm.
Diệp Tri Hoà nói: “Hai người các ông mới lén lút làm mấy chuyện mờ ám mà người lớn mới được làm đúngkhông?”.
Hướng Nguyên Khê như đứng trên bờ vực bùng nổ, “Ông đừng có mà nói lung tung, đâu ra! Sao ông lại nói thế được hả!”
Diệp Tri Hoà cong mắt cười, rõ là đang cố ý trêu cậu chàng.
“Chuyện người lớn mới có thể làm” là cái gì đó quá là mờ ám, lại mang theo sự hiếu kì của trẻ con, khiến người nghe không khỏi cảm thấy thẹn thùng.

Cảm giác cứ như là đang lén lút làm chuyện sai trái gì đó, phải giấu ngay đi để khỏi bị phát hiện vậy.
Mặt mày Diêu Vân Chu thuộc loại thanh tú, trong khi Lận Thâm thì lại đẹp trai rắn rỏi.

Hai người đứng cùng với nhau quả là thu hút vô cùng.
Có quá đông người đang xếp hàng, Hướng Nguyên Khê vừa nhìn hàng dài vừa lẩm bẩm: “Bạn trai ông sắp bị người ta dụ đi mất rồi kia kìa”.
Dĩ nhiên Diệp Tri Hòa cũng thấy hai hàng người kín đặc.

“Đằng kia không phải Diêu Vân Chu à? Hình như có người xin thông tin liên lạc của nó hay sao ấy?”.
Hướng Nguyên Khê trừng mắt: “Gì cơ, rõ ràng hai đứa tôi đã…”.
“Hai đứa?”.

Diệp Tri Hoà nghiêng đầu, hỏi: “Đã gì cơ?”.
Hướng Nguyên Khê nghẹn mức mặt đỏ rần, giọng nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, đáp: “Rõ ràng tụi tôi đã đánh dấu tạm thời rồi mà”.
Diệp Tri Hoà kéo dài giọng: “Ồ—”.
Cậu lại nói: “Yên tâm đi, Diêu Vân Chu từ chối hết rồi”.
Hướng Nguyên Khê nghi ngờ hỏi lại: “Đừng bảo ông đang chơi tôi đó nhé?”.
“Đâu có”.

Diệp Tri Hoà nói, “Không tin ông nhảy lên cao mà nhìn thử xem”.
Hướng Nguyên Khê: “…”.
Diệp Tri Hoà: “Để họ đi xếp hàng còn mình đứng đây chờ có ổn không vậy?”.

“Mình Diêu Vân Chu đi xếp hàng là được rồi, tôi chẳng hiểu Lận Thâm cũng chen theo làm gì không biết”.

Hướng Nguyên Khê khó hiểu nhìn cậu.
Diệp Tri Hoà chậm rãi nói: “Có thể là tại tôi”.
“Sao cơ?”.
Da mặt Lận Thâm quá mỏng, trước khi đi xếp hàng, Diệp Tri Hoà đã nói với hắn: “Tớ cũng nhớ cậu lắm luôn, muốn cậu thân mật vuốt ve tớ cơ”.
Hắn nghe xong bèn bỏ chạy mất tăm.
Bốn người cùng vào phòng chơi, không gian xung quanh tối đen, không nhìn rõ gì.

Diệp Tri Hoà và Hướng Nguyên Khê chưa kịp động não đã bị hai người nọ kéo vùn vụt qua mấy cửa đầu tiên.
Hướng Nguyên Khê than: “Đúng là trải nghiệm chơi game tệ quá mà”.
Diêu Vân Chu nghe vậy thì đẩy cậu chàng lên phía trước, nói: “Giờ tới lượt cậu đó”.
Năm phút sau…
“Ai đó mau phá giải cái phòng này dùm đi, nhạc trong cái phòng quỷ quái này nghe kinh quá đi mất!”.
Bốn người cùng tới tầng hầm ngầm, yêu cầu của phòng này là phải tách nhau ra để hành động.

Đến ngã rẽ, bốn người sẽ bị chia ngẫu nhiên thành hai cặp, không được chọn lựa đồng đội.

Trong tiếng hét hoảng loạn của Hướng Nguyên Khê, cả đám đọc xong giới thiệu.
Diệp Tri Hoà tiến lên phía trước một chút trong tiếng nhạc rùng rợn, đi một mình nên cậu hơi sợ hãi, nhiệt độ bị hạ xuống rất thấp, đã vậy dưới chân còn có sương mù bao phủ — đột nhiên có người túm lấy cậu.
Cậu hết hồn, “Á… ai vậy?”.
“Ai gì?”.

Lận Thâm kề sát vào, “Tưởng NPC à? Có ai túm thì cậu cũng để người ta dắt tay thật à?”.
“Thú thực là cậu dễ nhận ra cực luôn ấy”.

Diệp Tri Hoà nói, “Mình thường nắm tay nhau mà, tớ biết đó là cậu chứ”.
Lận Thâm không nói gì, chỉ vội vàng nắm lấy tay cậu, “Thế thì tốt”.
Hai người đi trước, Diệp Tri Hoà hỏi: “Đây là cửa cuối rồi à?”.
“Ừ”.
Trần nhà đen như mực, khắp nơi toàn những đồ trang trí rũ xuống phát sáng lập loè, cố tình tạo hình ảnh bầu trời đêm nhưng lại chẳng phù hợp với bầu không khí u ám, bí bách trong phòng lúc này chút nào.

Đã vậy còn có một NPC nhảy ra doạ bọn họ nữa chứ.
Diệp Tri Hoà đang mải mê nhìn trần nhà nên không kịp phản ứng lại, còn Lận Thâm thì khỏi lo, hắn bình tĩnh quay đầu sang, hỏi cậu: “Đang nhìn gì đấy?”.
NPC yên lặng xuống sân khấu.
Diệp Tri Hoà nói: “Trên trần nhà có mấy ngôi sao đẹp lắm”.
Lận Thâm ngẩng đầu nhìn, cũng trả lời: “Ừ”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui