Doanh Doanh


Edit: Meo
Beta: Ryal
Mãi đến đêm trước kì thi cuối kì thì lớp học mới có một chút không khí lo lắng vội vàng.

Chủ yếu là Diệp Tri Hoà, cậu sợ mình thi không tốt.

Cậu nói với Lận Thâm: “Có khi nào tớ thi không tốt, rồi cha cậu không cho tụi mình bên nhau luôn không?”.

Lúc này Lận Thâm ngồi bên cạnh cậu đang giải một đề vật lý, bèn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tri Hoà.

Diệp Tri Hoà đang rất căng thẳng: “Cậu giỏi thế kia, nếu tớ mà kéo chân cậu thì không hay lắm đâu”.

Lận Thâm nói không nên lời, “Sao mà thế được…”.

Sở Kham ngồi đối diện nói với sang: “Cậu không hiểu gì thì có thể hỏi tôi này”.

Ngay lập tức Lận Thâm bật chế độ cảnh giác nhìn sang.

Khúc Sướng không chịu nổi nữa, trợn mắt nói: “Cậu rảnh rỗi hay gì thì cũng đừng chọc vào bọn họ.

Còn Lận Thâm nữa, tui biết ông phân hoá thành Alpha rồi, nhưng mà ông có thể thu bớt pheromone lại được không?”.

Lận Thâm xấu hổ ngay tắp lự.

Diệp Tri Hoà ngồi bên cạnh len lén cười trộm.

Sở Kham toàn nghĩ gì nói đó, đôi lúc khiến ba người bọn họ phải câm nín, đúng là phong cách công chúa đặc trưng của cậu ta.

Diệp Tri Hoà lặng lẽ dựng ngón cái cho bạn cùng bàn của Khúc Sướng trong lòng.

Lận Thâm hơi không vui, kề tai cậu thấp giọng hỏi: “Cậu lôi kéo được bọn họ từ khi nào vậy?”.

Diệp Tri Hoà trả lời: “Thì do thi cuối kì nè, nếu chỉ có hai đứa mình thì tớ không tập trung học được, tớ muốn đạt thành tích tốt một chút mà”.

Lận Thâm vẫn rất chi là bất mãn, hắn lén nắm chặt tay Diệp Tri Hoà dưới ngăn bàn.

Thấy vậy, cậu bèn cười nịnh.

Hai người đối diện không hẹn mà cùng ho khan, Khúc Sướng cứ tủm tỉm còn Sở Kham thì xụ mặt xuống.

“Giờ tới thư viện là tốt nhất, yên tĩnh lắm.

Mọi người có thể vừa làm bài tập, vừa giải đề, không thì tự học cũng được”.

Khúc Sướng cúi đầu chậm rãi nói, “Nhưng sợ là ai đó chẳng còn tâm tư mà học nữa rồi”.

Sắc mặt Lận Thâm không được tốt cho lắm.

Diệp Tri Hoà vỗ vỗ đùi hắn để an ủi, xoa dịu tâm tình cho hắn một chút.

Đây nhất định không phải là ảo giác.

Sau khi Lận Thâm phân hoá thì thường vô thức dính người – như lúc kéo cờ sáng thứ hai, dù hắn biết Diệp Tri Hoà đang đứng đó nhưng vẫn cứ quay đi quay lại nhìn cậu mấy lần cho chắc; hay chỉ cần xung quanh không có ai là chạy lại cọ cọ người Diệp Tri Hoà.

Hắn hành động chẳng khác nào một bé mèo nhỏ đang tới kì động dục, đã vậy ánh mắt còn dữ dằn như của kẻ săn mồi, muốn khoá hết mọi nhất cử nhất động của cậu lại.

Đến lúc bắt nạt cậu no nê rồi thì lại chối bay chối biến, còn hỏi ngược lại Diệp Tri Hoà: “Cậu thích vậy mà đúng không?”.


Lận Thâm không phải mèo, hắn là động vật họ mèo cỡ lớn mới đúng.

Diệp Tri Hoà cảm thấy Lận Thâm bây giờ vẫn thoáng còn chút bóng dáng của cậu bé lớp mười non nớt ngày nào, chỉ có thái độ đối xử với người khác vẫn bình thường, bạn cùng lớp có lúc còn hơi sợ hắn.

Dưới bàn, Diệp Tri Hoà nhẹ nhàng lắc lư đôi bàn tay đang nắm chặt.

Lận Thâm liếc cậu: “Không phải cậu muốn tập trung học à? Nhìn tớ làm gì? Giải đề đi”.

Diệp Tri Hoà lí nhí đáp: “Nhưng cậu là người nắm tay tớ mà, cậu nắm thế này tớ không làm bài được”.

Lận Thâm: “…”.

Lận Thâm vẫn không chịu buông ra, “Cậu viết chữ bằng tay trái à?”.

Diệp Tri Hoà nở nụ cười, niết nhẹ ngón tay hắn.

Cậu chẳng sợ Lận Thâm chút nào, kể từ lần đầu tiên liều lĩnh theo dõi hắn là đã không sợ rồi.

Ôn bài đến tầm bốn giờ chiều thì bốn người cùng nhau đi ăn buffet.

Vì trong cặp có đồ vật giá trị nên bọn họ chia làm hai lượt lấy đồ ăn, hai người đi lấy đồ ăn trước còn hai người còn lại thì ngồi giữ đồ.

Tới lượt mình, cuối cùng Diệp Tri Hoà và Lận Thâm cũng có cơ hội nói chuyện riêng.

Lận Thâm vừa đi vừa nói: “Sao cậu lại nghĩ đến việc rủ bọn họ tới?”.

Diệp Tri Hoà vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Thì tớ với bọn họ đều ở trong nhóm chat ấy, xong tối qua bọn họ than thở nói ở nhà học không vào nên muốn tìm chỗ nào đó tốt hơn…”.

Lận Thâm quay đầu lại, “Nhóm gì cơ?”.

“Thì nhóm học toán đó… Lập lâu lắm rồi á”.

Cậu nhìn sắc mặt của Lận Thâm, lại hỏi: “Cậu muốn vào không?”.

Lận Thâm dời mắt, “Không cần”.

Chuyện này thật khó giải quyết, gần đây tính tình Lận Thâm hơi trẻ con một tẹo, may là Diệp Tri Hoà luôn biết cách xử lý sao cho ổn thoả.

“Tí nữa tớ thêm cậu vào nhé, mấy đứa kia hay thảo luận này nọ trong đó, biết cậu vào chắc cũng vui lắm”.

Lận Thâm nghi ngờ liếc cậu một cái, Diệp Tri Hoà chân thành chớp chớp mắt.

Cậu đang nói sự thật mà, số ít người không sợ Lận Thâm trong lớp đều ở hết trong cái nhóm chat này đó.

Lận Thâm vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Ở đây nhiều người, lát nữa rồi hãy thân mật”.

Diệp Tri Hoà há miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Vốn dĩ cậu chớp chớp mắt không phải vì muốn thân mật với hắn, nhưng nếu như chỉ cần chớp chớp mắt mà được thân mật với hắn thì hay rồi.

Phía bên kia Sở Kham với Khúc Sướng đã bắt đầu nướng thịt, Sở Kham hỏi cô: “Không đợi hai đứa kia về nướng cùng à?”.

“Chờ chúng nó thì có mà chết đói”.

Khúc Sướng vừa nói vừa lật mặt thịt, “Để hai đứa nó dính nhau đủ rồi quay lại tự nướng sau”.

Lát sau Sở Kham hỏi: “Sao cậu lại đồng ý ra ngoài với Diệp Tri Hoà?”.


Khúc Sướng hỏi ngược lại: “Thế sao cậu lại đồng ý?”.

“Thì để so đáp án chứ còn gì nữa, có cái máy cung cấp đáp án sẵn ra đó, ngu mới không cần”.

Khúc Sướng khịt mũi, cười đáp, “Tui cũng vậy thôi”.

Sở Kham nhìn cô nàng một lúc, “Có phải cậu…”.

“Sao?”.

Khúc Sướng quay đầu hỏi.

“Không có gì”.

Sở Kham lắc đầu đáp, “Tôi chẳng hiểu Beta mấy người đang nghĩ cái gì trong đầu nữa”.

Khúc Sướng nhếch miệng cười, “Đừng nói thế chứ công chúa, chẳng phải cậu cũng là Beta à, giới tính thứ hai có gì đâu mà phải giấu?”.

Sở Kham tỏ vẻ suy sụp: “Đừng có nói móc tôi nữa, cậu cách xa tôi xíu đi, tốt nhất là cách hẳn một cánh tay ấy”.

Khúc Sướng không thèm để ý đến cậu ta nữa, “Thế thì cậu xuống đất mà ngồi”.

Ăn xong, cả người bọn họ đều ám mùi thịt nướng.

Diệp Tri Hoà ngửi ngửi cánh tay mình rồi lại ngửi sang Lận Thâm, phát hiện ra mùi của bọn họ giống hệt nhau thì hài lòng vô cùng.

Khúc Sướng suýt nghẹn cười.

Mới 5 giờ rưỡi trời đã sập tối, bốn người đã có kế hoạch riêng, dù Lận Thâm và Khúc Sướng ở cùng một tiểu khu nhưng lại không về cùng một đường.

Khúc Sướng ngồi trên ghế công cộng của trung tâm thương mại nhìn hai người họ đi xa.

Vốn Sở Kham đang đi đường khác thì lại vòng trở về, tay cầm hai chai nước có ga, đưa cho Khúc Sướng một chai.

Khúc Sướng nhận lấy, nhướng mày nói, “Cám ơn”.

Cô uống một ngụm, Sở Kham hỏi: “Cậu thích Lận Thâm đấy à?”.

Ngụm nước có ga vừa uống sặc lên tận mũi Khúc Sướng.

Sở Kham ngay lập tức ghét bỏ nói: “Thấy ghê quá”.

“Khụ khụ, không phải, khụ…”.

Mắt Khúc Sướng trợn ngược cả lên, ngẩng đầu hỏi, “Tui mà thích Lận Thâm ấy à? Có thích tui cũng thích Diệp Tri Hòa, chứ thích cái tên Lận Thâm đó làm gì?”.

“Ồ”.

Sở Kham lạnh nhạt đáp, “Hoá ra cậu thích Diệp Tri Hoà”.

“Cũng không phải”.

Khúc Sướng lau khô chỗ nước cô vừa sặc ra, chậm chạp đi tới thùng rác vứt khăn giấy, rồi nói, “Không thể bảo thế được, tui cũng hơi có cảm tình với cậu ấy, nhưng không phải thích”.


Cô tựa người vào lan can thuỷ tinh của trung tâm thương mại, vui vẻ cười: “Cậu ấy đặc biệt sao đó”.

Sở Kham gật gật đầu, ra vẻ đồng tình.

Khúc Sướng hơi ngạc nhiên, “Cậu hiểu tui muốn nói gì cơ à?”.

“Cậu nghĩ tôi là Nghiêm Gia Khang chắc?”.

Sở Kham vặn nắp bình nước, ngửa đầu uống một ngụm.

Ngoại hình cậu ta thanh tú, lại hơi yếu đuối, khiến dáng vẻ cao ngạo trông hơi trầm tĩnh.

Khúc Sướng bật cười.

“Tui cũng chẳng diễn tả được cái cảm giác này là sao nữa, dù sao thì cũng không khó chịu lắm, lúc cậu ấy rủ cậu chủ nhật cùng ra ngoài chơi thì cậu có muốn từ chối không?”.

Sở Kham không nói gì, có vẻ là đồng tình với Khúc Sướng.

Diệp Tri Hoà không giống với người khác, điều này bất kì ai từng tiếp xúc với cậu đều có thể phát hiện ra.

Chỉ là đề tài này khá nhạy cảm nên không ai dám nói thẳng mặt.

Phía bên kia có hai người đang lặng lẽ hôn nhau ở cửa thoát hiểm, hôn đắm đuối là đằng khác.

Mãi đến khi Diệp Tri Hoà hừ nhẹ một tiếng, Lận Thâm mới chịu dừng lại.

“… Thế này không tốt lắm đâu”.

Lận Thâm cố gắng ngăn mình tiến thêm bước nữa, mặt đỏ bừng.

Diệp Tri Hoà gật đầu, đứng thẳng lên, nói: “Đúng là không tốt lắm”.

“Tại tớ không kiểm soát được, tớ sẽ không quá đáng nữa”.

Lận Thâm ngó thử, thang máy đang đi lên, giờ đã tới lầu hai.

Diệp Tri Hoà sờ sờ cổ, máy móc gật đầu.

Cậu chẳng dám hỏi nếu là hắn khống chế không được thì còn có thể quá đáng tới mức nào.

Lầu ba.

Lận Thâm vươn tay vuốt ve vành tai ửng hồng của Diệp Tri Hoà.

Hắn đã cảm nhận được sự khác biệt giữa những người chưa phân hóa và đã phân hóa hoàn toàn, nhưng họ vẫn chưa thể tiến sâu thêm được.

Diệp Tri Hòa còn đang nóng lòng muốn phân hóa nữa.

Lầu bốn.

Lận Thâm lần nữa cúi đầu, Diệp Tri Hoà nhắm mắt lại, cậu cảm giác có gì đó mềm mại chạm nhẹ vào mi mắt, cảm giác rung động ướt át lúc hôn môi vẫn còn vẹn nguyên nơi đầu lưỡi.

Quả nhiên cậu vẫn muốn hỏi câu đó…
Lầu năm, cửa thang máy mở ra, bên trong không có một bóng người.

Hai người đi vào, Diệp Tri Hoà nhìn camera bên góc phải thang máy.

“Nó có đang chạy không thế?”.

Lận thâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Chắc có”.

Diệp Tri Hoà “Ừm” một tiếng, thang máy xuống đến tầng trệt, lúc cửa mở thì một luồng gió lạnh thổi thẳng vào hai người.

Diệp Tri Hoà run lẩy bẩy, túm chặt Lận Thâm, nói: “Tớ lạnh quá”.

Lận Thâm sững sờ.


Diệp Tri Hoà hừ hừ, nói: “Lạnh quá”.

Lận Thâm xoa đầu cậu: “Vậy cậu muốn tớ làm gì đây?”.

“Mấy cái lúc trước không tính”.

“Giờ cậu muốn gì”.

Lận Thâm nói, “Nhưng cậu phải đồng ý tớ mới làm”.

“Vì sao?”.

“Bởi vì Miêu Miêu chưa phân hoá mà”.

Diệp Tri Hoà cuộn ngón tay, ngẩng đầu.

Cậu phát hiện hình như Lận Thâm đang phải nhẫn nại ghê lắm.

Từ sau khi phân hoá, tần suất hai người hôn môi ngày càng nhiều hơn, cứ ở gần nhau là hôn môi.

Mặc dù đôi lúc Lận Thâm có hơi trẻ con, nhưng hắn cũng đã học được cách kiềm chế.

Xem ra Lận Thâm là người duy nhất trưởng thành hơn trong hai người, sự thật này làm Diệp Tri Hoà có hơi không phục.

“Cậu thân mật với tớ đi”.

Cậu đưa ra yêu cầu, “Tớ muốn biết cái quá đáng hơn kia là gì”.

Lận Thâm khẽ gõ trán cậu, “Không được”.

Diệp Tri Hoà nhìn Lận Thâm, hắn nói: “Miêu Miêu vẫn là một bé ngoan”.

Diệp Tri Hoà không có cách nào phản bác lại, đúng vậy, Lận Thâm – một Alpha đã phân hoá tròn vẹn hoàn toàn có tư cách để nói vậy.

“Vậy cho tớ biết chút xíu thôi cũng không được hở?”.

Lận Thâm cười: “Cái này thì được”.

Lận Thâm nói xong thì mổ một cái lên môi cậu, rồi gặm nhẹ hầu kết của cậu.

Diệp Tri Hoà hơi ngạc nhiên, nhưng bàn tay túm chặt Lận Thâm lại không hề đẩy ra.

Mặt cậu đỏ ửng lên, sắc đỏ lan đến cả ngón tay, đầu ngón tay đỏ tưng bừng.

Có gì đó đang biến hoá trong không khí, từ từ ngưng tụ lại, nhưng chưa đợi cậu nắm được thì nó đã tan biến đi mất.

“Tớ có nói với cậu chưa nhỉ?”.

Diệp Tri Hoà bỗng nhiên hỏi, “Tớ thích vị matcha và dưa vàng”.

“Nói rồi”.

Diệp Tri Hoà mỉm cười, ánh mắt cậu sáng lấp lánh, bóng dáng Lận Thâm phản chiếu nơi ấy cũng sáng trong rực rỡ.

“Hình như tớ rất có duyên với màu xanh lá đó”.

Lận Thâm tưởng cậu đang trêu hắn, bèn túm ngón tay xinh lên gặm.

“Chắc là do tớ thích màu xanh lá”.

Diệp Tri Hoà nói, “Vì bạc hà cũng màu xanh lá mà”.

Cậu đã cảm nhận được Pheromone của Lận Thâm rồi, là sắc xanh lan tràn của núi rừng, của rêu phong, của cây cỏ.

Sắc xanh ấy với những cung bậc khác nhau trải rộng khắp tầm mắt cậu, rực rỡ xinh đẹp vô cùng, đó là vẻ đẹp của bạc hà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui