Thật ra thì đó cũng không phải là cuộc điện thoại từ Dạ Nhiên.
Chỉ là ánh mắt trầm tĩnh và kiềm chế của anh vừa rồi khiến Liên Sơ chợt hiểu tại sao anh chưa từng ngăn cản cô liên lạc với bên ngoài: anh biết cô không dám tìm cảnh sát, cũng không sợ cô tìm cảnh sát, anh là tạo cơ hội để cô tự tìm đến Dạ Nhiên.
Trên thực tế, cô cùng Dạ Nhiên liên lạc với nhau cũng không nhiều, rốt cuộc cú điện thoại này cũng dời đi phần nào lực chú ý của anh. Bất quá, giống như anh nói, sớm muộn gì anh cũng tìm được hắn thôi.
Liên Sơ u oán nhìn anh mở miệng: “Thù Thành, nếu em nói hiện tại em cùng hắn không hề có chút quan hệ mờ ám nào vậy anh có tin không?”
Anh nhìn cô, trầm mặc không nói.
“Anh còn nhớ ngày đó em đã nói gì không? Em sẽ không nữa…Thù Thành, em thật sự xin lỗi anh, điều em có thể làm được cũng chỉ có như vậy, cho nên em sẽ không thất tín.”
Anh lẳng lặng ngước nhìn những giọt nước mắt chực trào trong khóe mắt cô, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy trước đây? Các người có không?”
Nước mắt của cô rưng rưng chảy xuống, “…Có.”
“Vậy thì,” anh chậm rãi nói, “Hắn phải chết.”
Liên Sơ sụp đổ! Tại sao? Sao mặc kệ cô làm cái gì cũng đều tốn công vô ích, không thể thay đổi được cục diện? Nếu cô có thể dễ dàng tha thứ việc anh vì cô mà tự phá hủy mình, cô cần gì phải chịu đựng sự chia ly thống khổ này.
Anh kéo cô đứng dậy ôm vào lồng ngực ấm áp của mình, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa.”
Dù sao cho tới bây giờ, lồng ngực của anh vẫn như cũ khiến cô trầm mê và mềm yếu. Cô vùi đầu trước ngực anh, nước mắt chảy dài làm áo anh ướt nhẹp.
“Thù Thành, anh làm sao vậy? Rốt cuộc anh còn biết mình đang làm cái gì nữa không?”
Những tiếng rít gào, rên rỉ bất giác chạy qua. Đang làm gì? Liên Sơ, anh biết rõ, dĩ nhiên là biết.
Chính là muốn chúng ta cùng nhau hủy diệt.
Anh dịu dàng nói: “Liên Sơ, em không cần lo lắng bất cứ điều gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn sống bên cạnh anh là được rồi. Giống như trước kia chúng ta đã nói, chúng ta phải ở chung một chỗ.”
“Tại sao?” Cô đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Vì yêu…Hay vì hận?”
Không khí trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Họ cứ như vậy im lặng nhìn nhau, nhìn thấu nỗi bi thương trong ánh mắt của đối phương.
Thù Thành chậm rãi lên tiếng trước, “Mặc kệ là vì cái gì, chính là chúng ta vẫn phải ở cùng nhau.”
Sắc mặt Liên Sơ biến đổi, ánh mắt không kìm nén được sự tức giận, oán hận nhìn anh chằm chằm, sau đó đột nhiên cắn răng xoay người bỏ đi.
Thù Thành im lặng đứng yên tại chỗ, từ từ nhớ lại vẻ mặt của cô lúc bỏ đi. Tại sao cô ấy lại tức giận, ủy khuất giống như một đứa bé tự nhiên bị vứt bỏ, tại sao? Là vì anh không chịu thả cô ấy đi? Hay vì anh…không yêu cô nữa?
Anh lắc đầu tự giễu mình: mày lại bắt đầu mơ mộng hão huyền rồi. Năm đó, lúc nhìn thấy những hình ảnh kia, mày còn mơ tưởng chỉ là cô ấy nhất thời hồ đồ; lúc bị cô ấy bỏ rơi ở sân bay, mày còn mơ tưởng cô ấy sẽ còn quay lại. Không dám rời nhà bỏ đi, không muốn thay đổi phương thức liên lạc, chờ đợi mỗi ngày, năm này qua năm khác. Mỗi khi đêm xuống lại đau khổ tưởng tượng đến cảnh cô đang nằm bên cạnh một người đàn ông khác, cứ tưởng tượng như vậy rốt cuộc cũng phát điên lên rồi.
Bây giờ, mày lại bắt đầu ảo tưởng người phụ nữ tàn nhẫn, giảo hoạt ấy vẫn còn một chút lưu luyến mày nữa ư!
***
Liên Sơ nằm trên giường ngẩn người, thầm nghĩ: thật ngốc, thật ngốc, không phải mày đã sớm đoán được những chuyện như vậy rồi sao? Ân đoạn nghĩa tuyệt, khắc sâu vô tận, chẳng lẽ anh ấy không thể hận mày sao? Chẳng lẽ anh ấy còn có thể yêu mày? Không phải mày vẫn nghĩ thà bị như vậy còn hơn để anh ấy lưu luyến mãi không quên được sao? Nhưng mà vừa rồi, lúc thực sự đối mặt với những chuyện kia sao mày lại không chịu nổi mà tức giận? Kỳ Liên Sơ, Kỳ Liên Sơ, mày là đứa ăn ở hai lòng, mày được Bùi Thù Thành yêu nhiều đến nỗi thành thói quen, căn bản không tiếp nhận nổi thực tế anh ấy không còn yêu mày nữa. Trước kia không nhìn thấy thì tim sẽ không đau, còn bây giờ…Thật đáng đời, tức chết mày đi!
Cô nằm đó tự đả kích mình đến nửa ngày, trong lòng vẫn phiền loạn như cũ. Đúng lúc này thì Thù Thành bước vào.
Anh nhìn cô thở dài: “Liên Sơ, không còn sớm nữa, em đi tắm rửa trước đi, tắm sớm nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô ngồi dậy từ trên giường, lạnh nhạt trừng anh một lúc: “Tắm cái gì mà tắm? Tắm rửa chờ anh tới sao?”
Lời vừa thốt ra, cả hai bỗng chốc ngây ngẩn cả người, lát sau, Thù Thành khẽ bật cười: “Cảm ơn em đã nhắc nhở, anh hiểu rồi.”
Liên Sơ nổi giận từ trên giường nhảy xuống: “Bùi Thù Thành, anh việc gì phải tự khiến mình không thoải mái? Còn rất nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn em nữa mà, anh tự ép mình lên giường với em liệu còn có hứng thú nữa không? Thật ra thì anh vừa nhìn thấy em đã cảm thấy khó chịu rồi đúng không? Sao anh lại không thừa nhận? Sao anh không thể thả em đi cũng chính là cởi trói cho chính mình.”
Ánh mắt Thù Thành đã hằn vài tia máu, một tay giữ chặt gáy cô để cô ngẩng mặt lên, ghé mắt lại nhìn thẳng vào mắt cô điềm nhiên nhiên nói: “Liên Sơ, em có biết những năm này việc anh hối hận nhất là gì không? Chính là tối hôm đó không nuốt sạch em.”
Anh đột nhiên cúi đầu cắn xuống cổ trắng mịn của cô, trong thoáng chốc, một luồng rung động đánh tới khiến cho nước mắt của cô cũng rơi xuống. Anh đẩy cô ngã xuống giường, xé toang vạt áo ngăn trở tầm mắt của anh, thân thể kiều diễm, thuần khiết lại lần nữa bại lộ trước mặt anh, làn da trắng nõn nà, cảnh tượng xinh đẹp ấy vẫn nguyên vẹn giống như trong trí nhớ của anh.
Sự đau đớn điên cuồng như muốn phá hủy anh, anh lật cô lại hung hăng tiến vào từ phía sau. Không có ôm, không có hôn, cũng không có sự vuốt ve, chỉ có một tư thế, dùng một lực không ngừng đoạt lấy cô, từng đợt va chạm kịch liệt cứ liên tục đánh tới.
Cô cũng không phản kháng, mặc anh bày ra đủ loại tư thế xa lạ.
Khung cảnh trong phòng quá đỗi quen thuộc, đã từng có một căn phòng cùng với ánh trăng chiếu rọi giống như bây giờ. Bên ngoài cửa sổ, từng đợt sóng nhấp nhô vỗ bờ như tấu lên một bản tình ca nhẹ nhàng không bao giờ tắt.
--- ------ --------ta là dải phân cách---- ------ ------ ---
***
Hô hấp của hai người dần dần trở lại bình thường, trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại chút dư vị của cuộc hoan ái.
Cô không thể tin, cũng không ngờ tới cuộc đời này của cô còn có được thời khắc như vậy.
Cô ngẩng lên từ trong lồng ngực căng đầy nhẵn nhụi của anh, lại thấy anh lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt cực kỳ phức tạp không nhìn rõ tâm trạng của anh.
Anh cứ trầm mặc nhìn cô chằm chằm rất lâu, khóe môi anh bất chợt hiện lên một đường cong lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: “Kỹ thuật tiến bộ lên rất nhiều, là hắn dạy em sao?”
Sắc mặt cô thoáng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy, kinh hoảng nhìn anh. Ngực anh bỗng nhiên đau nhói giống như bị vật gì đó đâm thủng, “Liên Sơ…”
Cô hung hăng đẩy anh, hoảng hốt nhảy xuống giường, anh lập tức đuổi theo phía sau một tay ôm chặt lấy cô.
“Buông ra! Buông em ra!” Cô dùng sức giãy dụa, liều mạng đá anh túi bụi. Anh để mặc cô đấm đá, ấn cô trở lại trên giường không ngừng hôn xuống an ủi.
“Liên Sơ, anh sẽ không nhắc lại nữa, anh bảo đảm.”
Cô chỉ khóc, khóc nức nở, bao nhiêu ủy khuất và đau khổ đè nén suốt mấy năm này cũng theo nước mắt điên cuồng rớt xuống.
Anh không yêu cô, thật sự không còn yêu cô! Thù Thành của cô, một Thù Thành chấp nhận từ bỏ tất cả vì cô, một Thù Thành bị cô phản bội vẫn không đành lòng để cô chết đói, vĩnh viễn sẽ không nói những lời tổn thương cô đến như vậy.
Một Liên Sơ như vậy quả thật khiến anh chẳng còn cách nào, anh chỉ biết cố gắng làm cô thoải mái, dùng hết khả năng của mình khiến cô vui vẻ, trừ việc này, anh thật sự không biết nên làm thế nào cả.
Lần này tới lần khác, cô mệt mỏi đau đớn, anh dùng lưỡi dịu dàng an ủi cô. Cô vẫn vùi trong ngực anh, ẩm ướt và siết chặt quấn lấy anh như cũ, nhưng trong lòng lại thấy cô đơn cùng lạc lõng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...