Lúc Liên Sơ bước ra từ trong quán, Khê Đình vẫn ngồi chơi một mình dưới bóng cây, vừa nhìn thấy Liên Sơ, cô bé lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt lấp lánh lôi kéo tay cô: “Dì Liên, dì qua đây nhìn này.”
Liên Sơ bước theo cô bé, chỉ thấy một bàn cờ năm quân nho nhỏ được vẽ trên mặt đất. Hai bên bàn cờ để sẵn hai chồng đá nhỏ, một chồng hơi đen, chồng còn lại thì hơi trắng.
“Dì Liên, lần trước dì dạy cháu chơi cò năm quân cháu đã học xong rồi, cháu đánh cho dì xem.” Liên Sơ thấy ánh mắt sáng long lanh của cô bé đang chằm chằm nhìn cô.
Liên Sơ nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, “Thật xin lỗi, hôm nay dì Liên còn có việc nên không thể xem cháu đánh cờ rồi.”
Trong ánh mắt của Khê Đình chứa đựng một sự thất vọng mà không lời nào có thể miêu tả được. Liên Sơ ngồi xổm xuống, từ trong ví lấy một chiếc hộp nhỏ đặt vào tay Khê Đình, “Cái này gọi là khóa Khổng Minh, tổng cộng có 100 cách chơi, lúc không có việc gì làm cháu có thể lấy ra chơi từ từ. Khê Đình là cô bé thông minh nhất thế giới, nhất định có thể chơi hết 100 cách này.”
Nét mặt Khê Đình hiện lên nụ cười vui vẻ, “Dì Liên, có phải nếu cháu biết chơi hết thì dì sẽ quay lại gặp cháu.”
Liên Sơ ôm chặt cô bé vào trong ngực, cô nhớ lại lần đầu tiên mình ôm cô bé, rất gầy, rất nhẹ.
Liên Sơ hít thở một hơi, nhẹ nhàng buông cô bé, lộ ra nụ cười dịu dàng: “Khê Đình là ngoan nhất, nhất định phải nghe lời chú biết không.”
Trong một căn phòng lớn ở đối diện, có một người yên lặng chăm chú nhìn vào chiếc ôm dịu dàng mà kéo dài ấy, nhìn cô đứng dậy đi tới trạm xe buýt, nhìn cô quay đầu lần nữa xác nhận tình hình xung quanh, nhìn cô thuận tay ngăn cản một chiếc taxi rời đi.
Chiếc xe dần biến mất không nhìn thấy nữa.
Thù Thành lẳng lặng thu hồi tầm mắt phía sau ống nhòm đặt bên cửa sổ.
Trong quán cà phê, Dạ Nhiên rút ra tờ chi phiếu, nhìn con số phía trên, cười lạnh.
Hắn lấy ra một cái bật lửa từ từ đốt tấm chi phiếu, nhìn ngọn lửa từng chút từng chút nuốt chửng tờ chi phiếu trên tay, đột nhiên, đem nửa còn lại chưa bị đốt hung hăng nhúng vào tách cà phê còn chưa kịp uống xong.
Trên taxi, tâm trạng của Liên Sơ có chút bất an, cô lấy pin lắp lại vào điện thoại di động, gọi một cú điện thoại cho thư ký của mình: “Tiểu Vương, vừa rồi có ai điện thoại tìm tôi không?”
“Tổng giám đốc Bùi có gọi điện tìm chị, theo lời dặn dò của chị, tôi đã trả lời anh ấy là chị đang bận họp, anh ấy nói không có việc gì rồi bảo tôi nhắn lại với chị là anh ấy đã đến thành phố Đồng rồi.”
“Ừ, được, tôi biết rồi.”
Cô cúp điện thoại, trong lòng vẫn như cũ cảm thấy bất ổn, chỉ là không biết cụ thể bất ổn ở chỗ nào. Cô đem toàn bộ tình hình dọc theo đường đi lúc nãy rà soát lại lần nữa, không có vấn đề, đúng là không có ai theo dõi.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, những việc như vậy không thể lặp lại nữa, thật sự là mạo hiểm quá rồi.
***
Đêm, thành phố A, tại lầu mười sáu hội quán Tinh Bắc.
Đây là một quầy rượu vô cùng phong cách, chỉ đặt vài chiếc ghế sa son, tượng điêu khắc bằng bạc cùng với bầu trời đầy sao làm nổi bật tấm thảm màu xanh dương, khắp nơi tràn ngập vẻ thời thượng cùng với hơi thở thảnh thơi, lười biếng. Những bậc tinh anh của thành phố ngày thường bảnh bao, lộng lẫy có thể ở chỗ này buông lỏng một chút, hưởng thụ một ít rượu ngon cùng bóng đêm thành phố.
Thù Thành chọn một chỗ ngồi thật gần rồi yên lặng ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm rực rỡ của thành phố A làm nổi bật thêm đường nét tuấn mĩ và dáng vẻ điềm tĩnh của anh.
Lâm Trí thở dài hỏi: “Cậu đã bắt được gã kia rồi sao còn chưa động thủ? Nếu cậu cảm thấy không tiện ra tay thì để tôi đứng ra giải quyết.”
Thù Thành quay đầu lại, đôi mắt trũng sâu như nước, “Không cần vội, đợi tôi làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói.”
“Còn có chuyện gì không rõ nữa?”
Anh chậm rãi nói: “Chuyện bốn năm trước còn có nhiều điểm rất đáng nghi. Năm đó, Liên Sơ và Đường Kiếm Ba phối hợp phá một vụ án ma túy lớn, ngày phá được án chính là ngày tôi nhận được video ghi lại cảnh Liên Sơ và Đỗ Đình làm chuyện đó. Mọi việc có thể trùng hợp như vậy sao? Sau đó Liên Sơ mất tích, Đường Kiếm Ba đột ngột từ chức, chi tiết vụ án đến nay còn rất nhiều điểm không rõ ràng.
Tôi từng mất một thời gian dài mới tìm được Đường Kiếm Ba, anh ta nói người phụ trách vụ án thực chất là Liên Sơ, anh ta chỉ biết được một ít tình huống. Ngày hôm đó vốn là Liên Sơ cùng bọn họ chuẩn bị cùng nhau hành động, trước khi hành động, Liên Sơ đột nhiên thay đổi ý định rồi sắp xếp người khác thay thế cô ấy chỉ huy hành động. Mà thời gian cô ấy thay đổi quyết định đúng lúc tôi vừa rời khỏi nhà. Lâm Trí, sao tôi lại cảm thấy bản thân trong lúc vô tình đã làm sai chuyện gì đó.
Sau hôm ấy Đỗ Đình đột nhiên mất tích, Liên Sơ nói cô ấy không biết, dĩ nhiên là lời nói dối. Cảnh sát nghi ngờ hắn ta là người do bọn buôn bán ma túy phái tới nằm vùng, sau khi nhận được tin tức liền bỏ trốn. Nếu quả thật đúng là như vậy, chuyện năm đó chắc chắn còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng.
Năm đó, tôi bị sự ghen tuông làm ù quáng, tùy tiện đưa ra phán đoán. Lần này, tôi nhất định phải làm rõ tất cả, chuyện bốn năm trước, bốn năm này và cả bây giờ nữa.”
Qua một lúc lâu, Lâm Trí mới hỏi: “Nếu như chân tướng sự việc thật sự rất tệ thì sẽ thế nào? Còn tệ hơn cả suy nghĩ của cậu nữa?”
Thù Thành trầm mặc một lát, trả lời: “Dĩ nhiên là tôi đã cân nhắc và tính toán đến tình huống tệ nhất.”
Nét mặt anh vẫn bình tĩnh, thong dong như cũ, nhưng có một khắc ánh mắt ấy lại khiến người bạn quen biết đã nhiều năm như Lâm Trí cũng phải âm thầm kinh hãi. Đó alf ánh mắt điên cuồng hoàn toàn tỉnh táo, khiến cho người ta sợ phát run.
“Thù Thành, không đáng giá, đừng có làm chuyện ngu xuẩn chỉ vì loại phụ nữ kia?” Lâm Trí đột nhiên buột miệng.
Không đáng giá sao?
Nếu thật sự là như vậy, vậy anh cũng chỉ có thể làm chuyện ngu xuẩn rồi.
Anh cười cười chua xót, cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, “Lâm Trí, cậu còn nhớ rõ cái người tên Chung Linh Dục đó không?”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Lâm Trí không khỏi ngẩn ra.
Thù Thành nói: “Cậu còn nhớ rõ cái câu mà cô ấy đã nói không?”
Lâm Trí dĩ nhiên là nhớ.
Đó là một ngày khoảng hai nă trước, công ty Thù Thành rốt cuộc cũng đào ra mỏ thiếc, chuẩn bị rơi đến đường cùng rốt cuộc cũng được cứu lại. Đêm hôm ấy, công ty mở tiệc chúc mừng ở khách sạn, hiển nhiên mọi người đều vui vẻ ăn uống no say, ngay cả người luôn luôn giữ được tỉnh táo như Thù Thành cũng uống say. Chẳng qua là, trong lúc tất cả mọi người đều đang khí thế bừng bừng lại không thấy mặt Thù Thành đâu.
Lâm Trí chạy đến phòng vệ sinh tìm Thù Thành, chỉ thấy anh đang say rượu bám vào bồn rửa tay, bàn tay đầy máu. Anh ta cố gắng mở nắm đấm của Thù Thành ra, chỉ thấy anh nắm chặt một chiếc nhẫn cưới của phụ nữ.
Sau đó, trên đường đưa Thù Thành về nhà, anh ta lại vô tình gặp được Chung Linh Dục. hai người vì chuyện của Liên Sơ mà xảy ra tranh chấp, cãi nhau ầm ĩ. Trong lòng anh ta vốn đã tức giận, đúng lúc gặp được Chung Linh Dục, rốt cuộc không kìm được miệng nói: “Cô không muốn thừa nhận cũng không được, sự thật ngay trước mắt, bạn của cô chính là loại người ong bướm, lẳng lơ, vong ân phụ nghĩa.”
Vừa dứt lời, Chung Linh Dục nhảy tới hung hăng đẩy anh ta một cái, anh ta đang muốn nổi điên, lại thấy cô tức giận đến phát run, nghiến răng nói: “Tôi mặc kệ cái sự thật chó má gì, dù sao tôi chỉ biết bạn của tôi không phải là người như vậy!”
Nhớ tới chuyện cũ, Lâm Trí không khỏi buồn bã, trầm mặc.
Lúc ấy Thù Thành vốn là uống say, sau lại bị tiếng cái vã kịch liệt bên ngoài thức tỉnh, vừa tỉnh lại liền nghe được câu nói kia của Chung Linh Dục.
“Lâm Trí, tôi không làm được giống như cô ấy, không thể bất chấp đạo lý, cũng không có chút nào tin tưởng. Bất quá, tôi chấp nhận dùng tất cả đánh cược một keo, vợ tôi không phải là người như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...