Không cần biết Chu Nguyên cảm thấy tiên sinh nhà mình kỳ lạ thế nào đi chăng nữa, Ngao Văn - Ngao tiên sinh vẫn ở lại, đồng thời trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành bảo bối của cả nhà họ Chu.
Chu Phát Tài dọn dẹp gian phòng chính vừa lớn vừa sáng bên cạnh phòng Chu Nguyên để Ngao Văn ở, hai đầy tớ tranh thủ giúp Ngao Văn quét tước sạch sành sanh, đầu bếp nữ thì chạy theo hỏi Ngao Văn muốn ăn gì, ngay cả Tiểu Tứ bên người Chu Nguyên cũng há mồm ngậm miệng là Ngao Văn.
Chỉ có Chu Nguyên cảm thấy Ngao Văn không đúng, nhưng đáng tiếc chẳng ai để ý tới lời của y, cũng chẳng ai nghe y. Đến cuối cùng, ngay cả chính y cũng bắt đầu nghi ngờ liệu có phải bản thân đa nghi quá —— Ngao tiên sinh xinh đẹp dịu dàng là thế, sao có thể là người xấu chứ?
Ngay lúc Chu Nguyên mới vừa cảm thấy Ngao Văn là người tốt, vết thương của y khỏi hẳn, khuôn mặt xanh tím lại trở nên trắng trắng non mềm.
"Mặt của ngươi nhẵn nhụi bóng loáng, nhưng đáng tiếc thịt nhiều quá." Ngao Văn đưa tay ra, nhéo mặt Chu Nguyên.
"Tiên... Tiên sinh..." Tay nam nhân rất nóng, nhưng cảm giác ấm áp lưu luyến trên mặt Chu Nguyên khiến cả người y ngứa ngáy, một luồng lãnh ý dâng lên từ dưới xương cụt, hận không thể xoay người bỏ chạy.
"Ngoan, chống đẩy năm mươi cái đi." Ngao Văn đột nhiên cười khẽ.
"Hở?"
"Lúc chống đẩy eo phải thẳng, động tác đừng quá nhanh cũng đừng quá chậm." Ngao Văn tiếp tục cười híp mắt nhìn Chu Nguyên.
Tiên sinh hẳn là đến dạy mình ngâm thơ, tại sao phải làm mấy chuyện đó? Chu Nguyên rất muốn phản bác, nhìn hai mắt tiên sinh nhà mình lại cảm thấy người lạnh lẽo, đồng thời nhanh chóng chống đẩy.
Mỡ trên người y quá nhiều, cho nên chống đẩy rất khổ cực, thậm chí là cố ngừng thở làm cho xong.
Rốt cục cũng xong! Chu Nguyên cảm thấy như sống sót sau tai nạn, không ngờ lại đối diện với khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng của Ngao Văn: "Chống đẩy xong rồi thì chạy bộ chút nào, nhà này không lớn, tạm thời chạy hai mươi vòng quanh sân đi."
Cha à tại sao lại xây sân lớn đến vậy... Chu Nguyên kéo hai cái chân chạy bộ, thịt trên người run rẩy, chạy một hồi đã có chút mơ hồ, hận không thể ngã xuống đất luôn, nhưng mà mỗi khi y có ý nghĩ như thế, giọng nói dễ nghe của vị tiên sinh kia sẽ vang lên.
Giọng rất dịu dàng, nhưng lần nào Chu Nguyên nghe cũng thấy lạnh cả người, sau đó như cắn phải thuốc tiếp tục xông về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của y, Tiểu Tứ không cần theo y lên thị trấn học ngồi ở ngưỡng cửa gặm hạt bí nữ đầu bếp làm, thở dài theo lão gia: "Thiếu gia chạy chậm quá, chả trách bị người ta đánh cũng chạy không thoát."
Vị tiên sinh nhìn ôn văn nhĩ nhã nhu nhược nghe thế, ánh mắt hơi lóe lên.
Chống đẩy xong chạy bộ, chạy xong lại nhảy ếch, nhảy xong còn phải nằm giơ chân, trong lúc đó còn không có thời gian nghỉ ngơi, Chu Nguyên bị dằn vặt muốn phát khóc, nhưng cứ nhìn ánh mắt hoặc là nghe thấy tiếng tiên sinh, y lại đột nhiên có sức lực làm tiếp.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi." Sau khi để Chu Nguyên lê thân thể nặng nề đi bộ trong sân năm vòng, Ngao Văn rốt cuộc cất lời vàng son.
Chu Nguyên ngay lập tức đầy nhìn sang đầy biết ơn.
"Đến đây, uống chén nước trước đã." Bàn tay thon dài trắng nõn bưng một chén nước đưa tới trước mặt Chu Nguyên.
Trước đó Ngao Văn cũng cho y uống nước mấy lần, nhưng chỉ có một ngụm nhỏ. Bây giờ thấy một chén nước tràn đầy, Chu Nguyên vừa mừng vừa sợ, há mồm uống luôn, sau một giây, y cứng người.
Đó là một mùi vị khủng bố không cách nào hình dung, nháy mắt tràn ngập khắp mỗi ngóc ngách trong miệng, khiến Chu Nguyên hận không thể phun ra ngay lập tức.
Cơ mà Ngao Văn đang dịu dàng nhìn chăm chú vào y...
Trái tim Chu Nguyên nhảy thịch lên, theo bản năng nuốt nước vào bụng, thậm chí còn dốc hết số nước còn lại trong chén, động tác cực nhanh chóng.
Uống xong rồi Chu Nguyên mới trợn tròn mắt, y bị gì vậy, sao uống hết cái loại nước gớm như này chứ? Trong nước không có độc đâu ha?
"Ngươi vẫn như vậy... Ngoan lắm!" Ngao Văn đưa tay xoa đầu thiếu niên, sau đó nhéo gương mặt trắng mịn của y, nhéo xong, biểu cảm vô cùng thê thảm: "Bộ dáng này của ngươi... Ai, nhanh đi tắm đi."
Mình làm sao? Chu Nguyên tròn cặp mắt, chợt ngửi thấy mùi vị trên thân thể. Không diễn tả được, nhưng đủ để y quên mất mùi vị trong miệng —— bây giờ y là một cái bánh bao nhân thịt heo thiu!
Mặt đỏ bừng lên, Chu Nguyên không dám nhìn Ngao Văn nữa, càng không có mặt mũi hỏi đối phương đã cho mình uống gì.
Hẳn không phải là thuốc độc đâu? Nếu Ngao Văn độc chết y, chắc chắn sẽ bị cha đưa đến quan phủ...
"Viên Viên, mấy ngày con không tắm rồi?" Chu Phát Tài nghe nói đứa con nhà mình đang bị tiên sinh bắt chạy bộ nên vội vã đi tới, vừa vào cửa đã thấy con trai ngơ ngơ ngác ngác. Đang muốn điều tra tình huống lại không chịu nổi mùi hương đó, cuối cùng không nhịn được nghiêng đầu: "Mập mạp thì dễ chảy mồ hôi, cho nên phải tắm rửa nhiều..."
Chu Nguyên vội vã bỏ chạy.
Chu Phát Tài bấy giờ mới nhìn về phía Ngao Văn: "Ngao tiên sinh, tiểu nhi thể yếu từ nhỏ, chạy kiểu này, kiểu này..."
"Chu lão gia, không có một thân thể tốt thì đừng nghĩ đến chuyện đi thi khoa cử. Hàng năm, có rất nhiều người là hai chân bước vào, nhưng lại nằm ngang đi ra đấy." Ngao Văn nở nụ cười, rõ một bộ ta rất đáng tin nghe ta chắc chắn không sai.
"Lẽ nào tiểu nhi còn có thể đi thi ư?" Chu Phát Tài sững sờ.
"Chu lão gia yên tâm, nếu Chu thiếu gia không thi nổi tú tài, một xu ta cũng không lấy."
"Tốt! Tốt!" Chu Phát Tài hai mắt tỏa sáng, quả nhiên ông đã tìm cho con trai một tiên sinh tốt, tiên sinh đẹp trai sức lớn còn không lấy tiền!
Khụ khụ, Chu Phát Tài thật sự không cảm thấy con mình có thể thi đậu tú tài.
Chu Nguyên tắm hết ba thùng nước lớn mới sạch sẽ, sau đó vội vàng chạy về phòng muốn nghỉ ngơi, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy tiên sinh anh tuấn nọ ngồi trên giường mình, dựa vào đầu giường nhìn mình.
"Thình thịch thình thịch", trái tim trong lồng ngực Chu Nguyên tựa hồ muốn thòng ra bên ngoài, đồng thời chân cũng mềm nhũn, không nhịn được bắt đầu lùi về phía sau.
"Ngươi đã đến rồi, mau vào đây." Ngao tiên sinh vẫy tay.
Chu Nguyên vọt nhanh tới bên giường, sau đó đứng yên không dám nhúc nhích.
"Tắm sạch rồi nhìn cũng không tệ lắm..." Ngao Văn cười híp mắt cầm lấy một quyển sách: "Nào, đọc một lần cho ta nghe trước đã."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...