Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Editor: Băng ngàn năm

Diệp Chi không nghĩ tới anh của cô sẽ đến nói một câu như vậy, khuôn mặt từ trắng noãn chuyển sang trắng xanh rồi đỏ hoàn toàn, ngay cả động tác cầm hamburger cũng ngừng lại, lúng túng hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Há hốc mồm, định sẽ giải thích với Diệp Khung, lại bị Kỷ Lâm đột nhiên cắt đứt.

“Chính xác.” Kỷ Lâm kéo cái ghế đang ngồi ra, đi tới trước mặt Diệp Khung, mắt nhỏ dài mày cong cong, nói “Xin chào, tôi là Kỷ Lâm.” Vừa nói, vừa đưa tay phải ra trước mặt Diệp Khung.

Diệp Khung không trả lời anh, chỉ khoanh tay trước ngực nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lâm mấy lần, lúc này mới gật đầu tượng trưng một cái rồi lạnh lùng nói: “Cậu theo tôi ra ngoài.” Nói xong, bước ra khỏi cửa chính KFC trước.

“Anh. Em với anh ta không phải là quan hệ kia, anh......” Diệp Chi vội vàng đuổi theo, từ nhỏ đến lớn, những người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô đều bị anh trai đánh giá tỉ mỉ, chỉ cần anh nhìn không vừa mắt, anh không quản đó là ai, nhất định sẽ đuổi chạy tán loạn.

Muốn theo đuổi em gái ta? Xem quả đấm của ta có đồng ý hay không đã.

Mặc dù Diệp Chi tức Kỷ Lâm không che đậy miệng, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn anh ta và anh trai đánh nhau.

“Em ở lại với Hoàn Tử.” Diệp Khung quay đầu lại, quét mắt nhìn Diệp Chi một cái, “Người lớn rồi mà vẫn lanh chanh láu táu như thế còn ra thể thống gì nữa.”


Thật ra thì dáng dấp Diệp Khung cực tốt, diện mạo tuấn tú, cơ thể cường tráng. Nhất là cặp mắt kia, vừa đen vừa sáng, giống như Bích Hồ, u tĩnh mà sâu sắc. Nhưng anh quanh năm va chạm với xã hội đen, trên người khó tránh khỏi có mùi đao kiếm đẫm máu, âm trầm, sắc bén mà lạnh lùng, người có định lực không tốt căn bản không dám nhìn anh lần thứ hai.

Nhất là lúc anh nhíu mày, trong nháy mắt sát khí nồng đậm từ khóe mắt tỏa ra, liếc mắt nhìn qua sẽ làm người khác coi thường diện mạo của anh mà chỉ nhớ vẻ rét lạnh này.

“Yên tâm, không có việc gì đâu.” Kỷ Lâm đẩy Diệp Chi về lại chỗ ngồi, đè bả vai của cô lại, nghịch ngợm nhìn cô nháy mắt, “Tôi sẽ có chừng mực.”

Diệp Chi ngẫm trong lòng: anh có cái gì chừng mực chứ? Anh mà có chừng mực sẽ không thêm dầu vào lửa, tiếp tục nói gạt anh tôi. Nhưng lấy tính tình anh trai nói một không nói hai, hôm nay nếu không phải đánh Kỷ Lâm một trận, chắc anh sẽ không bỏ qua.

Xem ra tối nay trở về nhất định phải cùng mọi người trong nhà giải thích rõ ràng, sau này hiểu lầm chắc chắn không thể phát sinh thêm nữa.

Diệp Chi thở dài, ngẩng mặt nhìn Hoàn Tử đang cầm một túi sốt cà chua chiến đấu hăng hái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhưng làm thế nào cũng không thể xé túi ra. Diệp Chi lấy túi sốt cà từ trên tay con trai, xé mở miệng bao rồi lấy cọng khoai tây trong hộp chấm vào sốt cà chua đưa đến khóe miệng của Hoàn Tử, “Há miệng nào….”

Hoàn Tử ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ nhắn thật to, vui vẻ hưởng thụ được mẹ cho ăn, không biết mọi người giờ phút này trong lòng vô cùng phức tạp.

“Cũng chả có gì đặc biệt.” Tay phải Diệp Khung sờ túi trong, móc ra một điếu thuốc đốt lên, hít một hơi thật sâu, gương mặt tuấn tú lượn lờ trong sương khói có chút mơ hồ không rõ, “Trừ gương mặt còn có nơi nào để nhìn.”

“Anh là anh trai của Diệp Chi? Cũng chính là...... Anh vợ?” Kỷ Lâm giống như không có nghe được lời nói móc châm chọc của Diệp Khung, vẫn như cũ cười híp mắt, “Lần đầu tiên gặp mặt, đi uống một chén?”

“Miệng lưỡi trơn tru, còn nói những lời hoa mỹ.” Diệp Khung nói xong, đôi mắt xinh đẹp không nhìn, mí mắt cụp xuống giống như không muốn nhìn Kỷ Lâm lâu thêm nữa, “Cậu không thích hợp với Chi Chi.”

“Anh vợ, anh thật bất công.” Kỷ Lâm cũng có khuôn có mẫu, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu nhìn điếu thuốc của Diệp Khung, nhưng không hút mà chỉ kẹp ở trong tay, lẳng lặng nhìn lên nói, “Có thích hợp hay không không phải nhìn là được.”

Dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Cứ để mọi chuyện phát triển tự nhiên là được.”

Diệp Khung hừ một tiếng, gõ gõ tàn thuốc lá trên tay, “Phát triển tự nhiên? Tôi xem không phải có chuyện như vậy chứ?” Ánh mắt Diệp Khung thay đổi, trong nháy mắt trở nên sắc bén như đao, “Chi Chi nhà chúng tôi đoán chừng cũng chướng mắt cậu.”


Khóe miệng của Kỷ Lâm đang cười bỗng đông cứng lại, “Dạ, bất quá sớm muộn gì cũng thành công.”

“Cậu rất tự tin.”

“Dĩ nhiên.”

“Cậu dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? Miệng lưỡi? Hay là thân xác của cậu?” Mặt mày Diệp Khung càng sắc bén hơn, giống như ánh mắt quả thật biến thành sắt gắt gao nhìn Kỷ Lâm.

“Anh vợ nói đùa.” Kỷ Lâm dập tắt tàn thuốc, thuận tay ném vào trong thùng rác bên cạnh, “Mặc kệ là miệng lưỡi hay là thân xác, chỉ cần có một thứ Diệp Chi thích là được rồi.”

Sắc mặt của Diệp Khung trầm xuống, không khí chung quanh trong nháy mắt giảm xuống không ít, anh quét qua Kỷ Lâm mấy lần rồi lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đưa ra một quyền, hung hăng công kích bụng của Kỷ Lâm.

Kỷ Lâm không tránh không né, cứ đứng yên như vậy, giống như một cây tùng cao lớn nghênh tiếp, tay trái nhẹ nhàng đỡ, ngang nhiên tiếp nhận quả đấm của Diệp Khung.

Con ngươi của Diệp Khung co rụt lại, ánh mắt nhìn Kỷ Lâm thay đổi.

“Anh xem tôi như cái bị thịt sao.” Khóe môi Kỷ Lâm cong lên, mắt phượng hẹp dài trong suốt cũng lạnh lẽo không có cười, anh cao hơn so với Diệp Khung, lúc này khẽ cúi đầu nhìn anh ta, quanh thân khí thế toàn bộ khai hỏa, trong nháy mắt cảm giác bị áp bức khổng lồ cuốn sạch toàn thân Diệp Khung.


Lạnh lẽo mà khát máu, sát khí mang theo lãnh khốc rét lạnh này giống như khí thế từ trong địa ngục tới cơ hồ ép Diệp Khung hít thở không thông, anh mở to hai mắt không dám tin nhìn Kỷ Lâm, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi hột.

Từ năm mười lăm tuổi đến bây giờ, Diệp Khung đã lăn lộn trên đường hai mươi năm, trên tay ít nhiều gì cũng dính mấy cái mạng người, vậy mà sát khí cả người lại kém rất nhiều so với Kỷ Lâm.

Người này...... Trên tay mạng người không đến mấy trăm cũng có mười mấy. Sự phát hiện này khiến Diệp Khung rùng mình một cái, lần này Chi Chi trêu chọc trúng người không đơn giản rồi.

Nhưng dù nguy hiểm đi nữa, anh cũng muốn ngăn ở trước mặt em gái.

Diệp Khung cắn chặt răng, ép buộc mình nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lâm, “Cậu làm cái gì? Tiếp cận Chi Chi có mục đích gì?” Một câu nói đơn giản cũng đã dùng hết tất cả hơi sức của anh, một trận gió thổi qua, Diệp Khung chỉ cảm thấy sau lưng một hồi thấm lạnh, lúc này, anh mới phát giác ra sau lưng của mình đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

“Thích Chi Chi mà thôi.” Kỷ Lâm nhìn Diệp Khung mấy giây, rồi dời ánh mắt đi, trong khoảnh khắc khí thế cả người tựa như thủy triều rút đi, giống như Diệp Khung vừa thấy chỉ là ảo giác.

Anh lại móc ra một điếu thuốc, tự mình đốt lên đưa tới tay Diệp Khung, “Còn nữa, Anh vợ, tôi chỉ là một anh bộ đội nhỏ bé, không giống anh đâu.” Nói xong nhìn Diệp Khung cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui