Quay trở lại sơn động trước kia, mắt nhìn thấy hai con ngựa đang nhởn nhơ gặm cỏ còn Bắc Đường Ngạo thì đang đứng ngớ người ra trước chỗ đốt lửa đêm qua.
“Môn chủ… Ngài làm sao vậy?”
Bắc Đường Ngạo nhìn thấy Phi Ly, hình như có chút lúng túng, khoát khoát tay chỉ thứ gì đó trên mặt đất nói:
“Ta vốn định học ngươi làm mấy món dã vị, nhưng hình như lại không ra gì cả.”
Ngôn Phi Ly nhìn trên mặt đất, thật sự là một đống hỗn độn, bất giác thấy chút buồn cười. Bắc Đường Ngạo đường đường là một môn chủ, là một vị thân vương của Minh quốc, tuy rằng luôn phải đi xa, có lúc xan dã lộ túc (1), nhưng chẳng bao giờ phải đích thân động thủ những việc thế này.
(1) xan dã lộ túc: xan dã – cơm hoang dã; lộ túc – ngủ ngoài trời (QT). Câu tiếng Việt tương đương chắc là ‘màn trời chiếu đất’, ‘ăn hang ở lỗ’ được đấy nhỉ. Tuy nhiên, thiết nghĩ nó cũng không đến nỗi thế ‘___’
Trên mặt đất, thịt hươu đã được lột da, xuyên qua cành cây, gác ở trên đống lửa, đáng tiếc lại bị nướng cháy đen.
Ngôn Phi Ly đi tới, kéo thịt hươu lại gần, xem xem.
“Nếu không ăn được… ta… săn một con khác.” Bắc Đường Ngạo nhìn chính kiệt tác của mình, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
“Không cần, vẫn ăn được mà!” Ngôn Phi Ly cười cười, gỡ bỏ từng lớp thịt cháy khét, lộ ra lớp thịt thơm mềm hấp dẫn bên trong, tỏa hương nghi ngút.
Bắc Đường Ngạo bước đến ngồi xuống bên cạnh Phi Ly, nhìn y chăm chú làm. Trước đây cũng đã từng như vậy, nhất là mỗi lần ra chiến trường, nhưng cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ để tâm.
“Phi ly, thân thể ngươi không sao chứ?”
“… Ân.”
Bắc Đường Ngạo biết đêm qua bản thân có chút tác cầu vô độ, nhưng vẫn chẳng có chút xấu hổ gì. Dù thế nào hắn vẫn luôn muốn y. Từ khi ôm cơ thể gầy gò suy yếu của y trong đại trướng quân doanh, hắn đã biết. Sau này tại Hoa Thành, y bị kẻ khác bắt đi, Bắc Đường Ngạo cuối cùng cũng phải thừa nhận, hắn quan tâm nam nhân này, hơn nữa là còn quan tâm vượt xa tưởng tượng.
Bắc Đường Ngạo xuất thân cao quý, từ nhỏ đã là tối chính thống, được giáo dục vô cùng nghiêm khắc, với nhân sinh luôn xác định mục tiêu và dự định rõ ràng. Cho tới bây giờ, chỉ riêng có cảm tình đối với Ngôn Phi Ly là vượt khỏi những dự liệu của hắn. Đương nhiên, Ly nhi cũng thế. Nhưng đối với một nam nhân mà nói, mặc kệ là với ai, có con trai nối dõi là việc đáng mừng nhất, huống hồ còn là trưởng tử của Bắc Đường gia. Bắc Đường Ngạo từ lâu đã tiếp nhận đứa con, hơn nữa định một ngày nào đó sẽ đưa nhi tử về nhận tổ quy tông. Chỉ là, Phi Ly không biết.
Bắc Đường Ngạo biết bản thân đã động tình với y. Biết rõ y là một nam nhân, còn là thuộc hạ của mình, nhưng yêu là yêu. Trước đây hắn còn chưa minh bạch, còn dối mình dối người. Giờ thì đã biết, Bắc Đường Ngạo thật vô pháp thuyết phục bản thân tiếp tục vờ như không có gì xảy ra. Mà việc này, cũng không dễ giải quyết.
“Phi Ly, chúng ta ở lại đây vài ngày đã rồi mới trở lại, có được không?” Giọng điệu thương lượng thế này, trước đây chưa từng có.
“Cái gì?” Ngôn Phi Ly thất kinh, “Ở lại đây? Việc này không thể! Hiện tại tình thế đang cấp bách, chúng ta phải mau chóng trở về Tổng đà. Hơn nữa, ngài không phải đã hẹn Tây Môn môn chủ gặp nhau ở biên cảnh sao?”
“Nơi đây bí mật, không dễ bị phát hiện. Hoa Thành hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, ta nghĩ sẽ không có nhiều người truy đuổi chúng ta lắm đâu. Còn về lời hẹn với Tây Môn…” Bắc Đường Ngạo đạm đạm nhất tiếu: “Chỉ mình hắn tín hàm nói thế, bản tọa còn chưa đáp ứng.”
“Môn chủ, như vậy không được.” Ngôn Phi Ly nhíu mày, “Vì sao nhất định phải ở lại đây?”
“Ôn tuyền không phải rất hữu hiệu với ngươi ư.” Bắc Đường Ngạo trả lời một cách bình thản.
Ngôn Phi Ly nhìn hắn, môi mấp máy, rồi lại quay đầu đi.
“Sao vậy? Ngươi muốn nói gì?” Bắc Đường Ngạo truy vấn.
Ngôn Phi Ly trong nháy mắt có chút động tâm, mơ hồ có chút minh bạch tâm ý của môn chủ.
“Thuộc hạ đã không sao rồi, không nên vì thuộc hạ mà làm lỡ đại sự của môn chủ. Chúng ta cần phải mau chóng đi gặp Tây Môn môn chủ.”
Bắc Đường Ngạo bước tới gần, nằm xuống bên cạnh Ngôn Phi Ly, vén vén tóc y, để lộ ra hồng ngân trên cổ, đã thâm tím lại, vẫn còn dấu răng mờ mờ. Bắc Đường Ngạo xoa nhẹ chỗ đó, thở dài:
“Ở lại đây đi, ngâm nước nóng thật sự tốt cho thân thể ngươi.”
Vô luận là nam nhân với nữ nhân, hay nam nhân với nam nhân, một ngày đã phát sinh loại quan hệ này, tự nhiên sẽ thân mật hơn. Hai người họ cũng không ngoại lệ.
Ngôn Phi Ly yên lặng mặc hắn vuốt ve, không nói gì, vẫn như đang chuyên tâm nướng thịt hươu, chỉ nhãn thần là có chút dao động.
Bắc Đường Ngạo tưởng rằng y vẫn không muốn mình là nguyên nhân làm lỡ đại sự, lại nói:
“Phi Ly, ngươi không nên miễn cưỡng mình. Ngươi đã ăn Mê Đà Tiên, không biết bao giờ mới thoát khỏi sự ràng buộc của dược tính. Nhân tiện ở đây có ôn tuyền có thể giải được độc, sao lại không muốn giải? Lẽ nào ngươi thật muốn mang một cơ thể như vậy lên đường? Ngươi phải biết là dù có trở về Tổng đà cũng không có phương pháp tốt nhất để giúp ngươi.”
Ngôn Phi Ly gỡ thịt hươu đã được nướng chín xuống, xé ra một cái chân, thấp giọng nói:
“Môn chủ quyết định là được rồi.”
Hai người lưu lại nơi thâm sơn này thêm hai ngày. Ngôn Phi Ly hàng đêm đi đến ôn tuyền ngâm mình chữa thương, dĩ nhiên không thể thiếu Bắc Đường Ngạo đi theo, ở ôn tuyền mà điên loan đảo phượng một phen.
Qua sự việc ở lao ngục Hoa Thành, lòng cự tuyệt sớm đã bị dao động, rồi lại bị Bắc Đường Ngạo bức ra lời thật tâm, Ngôn Phi Ly cũng không thể che giấu tâm ý của mình lần nữa. Y là một nam nhân, dĩ nhiên cũng có dục vọng của nam nhân. Môn chủ là người y tâm tâm niệm niệm suốt 9 năm, lúc đầu là trung thành, ngưỡng mộ, quyến luyến, sau khi phát sinh chuyện ở Quỷ lâm thì biến đổi, huống chi hai người đã có chung một Ly nhi.
Ngôn Phi Ly vốn có phần hết hy vọng với người này, nếu sớm biết bản thân với người ấy có một tình kết chém không đứt, thì hiện tại ngay ở nơi sơn lâm cùng cốc này sao dễ dàng bỏ hắn.
…
Bắc Đường Ngạo ôm lấy y, hai người nằm ngâm mình dưới ôn tuyền. Mấy ngày nay họ chính là sống ở đây.
“Môn chủ, chúng ta thật sự không trở về sao?”
“Ngươi gấp trở về sao?”
Ngôn Phi Ly lặng lẽ không nói. Mấy ngày này, cùng Bắc Đường Ngạo ở chung một chỗ, không cần nghĩ ngợi cũng không cần lo lắng, với y mà nói thực sự là thế giới thần tiên, y thế nào mà có ý niệm quay về được? Bất quá, có một số việc y phải làm!
Bắc Đường Ngạo cũng không muốn y trả lời, chỉ nói:
“Độc trong người ngươi cũng đã được giải nhiều. Kể ra cũng nên về. Không biết ở nhà thế nào rồi…” Nói câu cuối như là lời tự lẩm bẩm.
Suối nước nóng đúng là thần dược, Ngôn Phi Ly vốn trúng độc nặng, liên tiếp ba ngày ngâm ôn tuyền, còn được Bắc Đường Ngạo dùng nội lực tương trợ, dược tính của Mê Đà Tiên phải giảm đi 8 phần.
“Môn chủ, ngài còn rất nhiều việc cần làm.”
“Phi Ly, ngươi thực sự nguyện ý theo ta quay về Tổng đà?”
Nhãn thần của Ngôn Phi Ly hơi tối đi, nhưng chỉ là chốc lát, không để người khác nhận ra.
“Hiện tại rối loạn, ngài thân là Bắc Môn môn chủ, chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý.”
“Phi Ly, có lúc ta thật sự không hiểu nổi ngươi.” Bắc Đường Ngạo nhìn hắn, ảm đảm than thở: “Rõ ràng là yêu ta như vậy, muốn cùng ta một chỗ như vậy, vậy mà không hề mở lời, chỉ yên lặng chờ đợi. Lúc này ta nguyện ý ở tại đây cùng ngươi, ngươi lại chỉ muốn đi.”
Ngôn Phi Ly bỗng nhiên mặt đỏ, một tay đẩy hắn, lắp ba lắp bắp nói: “Ai, là ai… Môn chủ ngài nói bậy!”
Bắc Đường Ngạo ngây người trong chốc lát rồi đột ngột cất tiếng cười to, một tay giữ lấy y.
“Phi Ly, lẽ nào giờ này ngươi vẫn chưa muốn thừa nhận!”
Mặt Ngôn Phi Ly nhanh chóng phiềm hồng. Vài phần xấu hổ, nhưng từ đày lòng thực sự dấy lên dư vị ngọt ngào hạnh phúc.
…
Ngày rời khỏi thâm sơn, Ngôn Phi Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sương giăng đầy, u cốc ôn tuyền, núi xanh bích lục, đều bị che kín bởi tầng sa mỏng. Ba ngày hạnh phúc này tựa như cả năm sương mù phiêu đãng, lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta khán bất chân thiết (2).
(2) khán bất chân thiết: nôm na ý hiểu là tựa như không thật.
“Đi thôi!” Bắc Đường Ngạo hô một tiếng lớn, Mặc Tuyết vội đứng lên.
Ngôn Phi Ly vội nén lòng, vung roi, đi theo sau.
Chạng vạng ngày hôm sau, bọn họ chậm mất hai ngày so với dự tính, đến biên giới phía bắc, cũng không có ý kiến gì về cục diện lưỡng quân giằng co.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...