Tôi nhìn con bé mà không nói nên lời: “Anh sẽ chuẩn bị đồ ăn cho em.”
"Ừm, anh chuẩn bị đi." Tiểu Phượng Hoàng tự bay vào trong hộp giấy.
Thực sự trông rất buồn cười, lúc đầu vì con bé nhỏ quá nên tôi cho con bé cái hộp không to lắm để ngủ, lúc đó con bé ngủ trong đó, cảm thấy rất dễ thương.
Vậy mà tôi đâu có nghĩ nó có thể lớn nhanh như vậy, giờ lớn quá nên hộp giấy này hiển nhiên không đủ, khiến con bé rất khó chịu.
"Anh cười cái gì? Anh không dẫn em ra ngoài, còn cười nhạo em, bắt nạt em." Tiểu Phượng Hoàng tủi thân cúi đầu.
Tôi bước tới: "Em ra đây."
"Anh muốn dẫn em ra ngoài sao? Anh thật tốt." Tiểu Phượng Hoàng trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên vui mừng, lập tức từ trong hộp giấy đứng lên, tôi lắc đầu: "Không phải."
"Không phải hả? Nè, anh làm gì vậy? Sao lại lấy giường của em?" Tiểu Phượng Hoàng vội vàng bảo vệ cái hộp giấy mà con bé đã ngủ hơn một tháng.
Tôi nói nó nhỏ quá rồi, để đổi cho em cái khác.
“Không muốn, em ngủ quen rồi, không muốn đổi.” Con bé lắc đầu, dùng cánh ngăn tôi lại.
Tôi bất lực, tôi nghi lần này ra ngoài ba bốn ngày, khi trở về con bé lại lớn thêm, sợ đến lúc đó nó sẽ không ngồi vừa cái hộp giấy này nữa, sẽ căng vỡ cái hộp mất.
"Không muốn đổi, anh đi đi, em ở nhà một mình được rồi, không muốn đổi giường." Con bé nói.
Tôi nói đây chỉ là hộp giấy, có nghĩa là hộp giấy có thể đổi tùy ý, nó cũng không phải giường.
“Đây là giường của em, là của em.” Tiểu Phượng Hoàng nói.
"Anh biết đó là của em, nhưng là anh cho em." Tôi nói vậy là để con bé chịu đổi.
"Em biết anh đã cho em, nhưng đã cho em rồi thì là của em, em không muốn đổi."
"Vậy anh lấy lại nó." Tôi nói, thực ra nó nhỏ quá rồi, con bé ngồi trong đó không thế có vấn đề gì sao?!!
"Sao anh có thể như vậy được? Đã cho em rồi còn muốn lấy lại, anh không giữ chữ tín, nói không có đạo lí." Tiểu Phượng Hoàng nói.
Tôi không còn gì để nói, thôi bỏ đi, cứ mặc kệ con bé, đợi khi cơ thể con bé lớn dần lên, cái hộp này không ngủ được nữa, con bé sẽ chủ động để tôi thay.
Nhìn thấy bộ dạng tủi thân của con bé, tôi do dự một lát rồi nói:
“Em thực sự muốn đi cùng sao?”
Mẹ nhờ tôi chăm sóc cho con bé.
Thực ra tôi cũng không biết chăm sóc cho nó như thế nào, luôn bận rộn với công việc.
Để con bé ở nhà như vậy tôi cũng khá áy náy.
"Không muốn, ở nhà tốt biết mấy! Một người cũng không có, tự chơi, tự đi ngủ, yên tĩnh ghê! Tốt ghê! Em không muốn ra ngoài, em muốn lên giường ngủ, em muốn nằm mơ, mơ thấy một người, sau đó đánh hắn…" Con bé nói.
"Ừ, chính em nói như vậy đấy, đừng trách anh không dẫn em theo." Tôi quay người bước đi, bỗng có hai cánh kéo tôi lại.
Tôi quay đầu lại, thấy trong mắt Tiểu Phượng Hoàng đầy ngạc nhiên và vui mừng:
"Em đi, em đi."
Tôi liếc nhìn con bé:
“Vậy em làm thế nào để giải quyết vấn đề cơ thể em lớn như vậy?
“Chuyện này thực ra rất dễ giải quyết, anh xem.” Tiểu Phượng Hoàng nói.
Đột nhiên tôi thấy mắt con bé sáng rực lên, thoáng cái con bé vậy đã biến thành một cô bé đáng yêu, khoảng chừng bảy tám tuổi.
Tôi kinh ngạc, không kìm được đưa tay bóp mặt con bé, nhưng ngạc nhiên là tôi lại không cảm thấy mềm.
Đây có phải là…một thuật mê hoặc không?
Con bé vẫn có bộ dạng của con phượng hoàng, nhưng tôi lại bị đánh lừa rằng con bé là một bé gái??
Tôi hỏi như vậy, con bé gật đầu:
"Đúng rồi, một loại pháp thuật nhỏ, quỷ cũng biết dùng,...!tất nhiên là em cũng biết.”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, tò mò nhìn con bé, thật sự Dương Siêu nói đúng rồi,....
Đôi mắt to, làn da trắng, đường nét thanh tú, mái tóc đen, mặc một chiếc váy vàng nhạt, hai tay đan lại, dễ thương lại hoạt bát, đây là bé gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Tôi hỏi con bé sau khi biến hình thật sự có giống như thế này không?
Con bé suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Gần giống ấy, thế này đã được chưa anh?”
Tôi hỏi nếu như gặp phải người có đạo hạnh cao thâm thì sao? Con bé nói:
"Trừ khi là đạo sĩ cấp bảy, thầy phong thủy cấp bảy, hoặc đoán mệnh sư cấp sáu các anh thì mới có thể nhìn thấu em, còn mấy người khác thì đều không thể, nói sao đi nữa thì em cũng là phượng hoàng cơ mà."
Điều này vẫn tương đối hiếm thấy, trình độ đạo hạnh mà con bé nói, chưa kể lúc bình thường hiếm khi xuất hiện, nhất là xung quanh tôi lại càng không xuất hiện.
Hiện tại mà nói căn bản không thể tiếp cận những người như vậy.
Vấn đề này chắc được coi như đã giải quyết, tôi do dự, đầu rồng đâu!
Đầu rồng chắc còn đang trong nhà!
Tôi còn chưa nói, Tiểu Phượng Hoàng đã tự mình chạy ra sân sau, tôi đi theo, tôi nói làm gì vậy? Chôn đi?
"Ừm, chôn nó đi, yên tâm, em sẽ làm phép, tuyệt đối sẽ không để người khác phát hiện." Tiểu Phượng Hoàng nói.
Tôi gật đầu, lập tức đi lấy xẻng đến, đào một cái hố sâu rồi chôn cái hộp vào đó, xong xuôi tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Tiểu Phượng Hoàng chôn xong, con bé thổi vào mặt đất một hơi, đột nhiên mặt đất bị đào trở lại bình thường, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Được rồi.” Tiểu Phượng Hoàng nói.
Tôi gật đầu, nói có thể ra ngoài rồi.
Con bé gật đầu rồi chạy vào phòng, tôi quay trở lại phòng chính, không nói nên lời:
“Em mang theo hộp giấy làm gì?”
Tiểu Phượng Hoàng cầm hộp giấy, giống như muốn mang hộp giấy đi theo.
“Em không mang đi thì ngủ ở đâu?” Con bé ấm ức nói.
Tôi nói:
“Có chỗ ngủ, đặt xuống đi, để người khác nhìn thấy thì họ sẽ cười nhạo em đó.”
“Anh có cười em không?” Con bé nhìn tôi hỏi.
Tôi gật đầu, nhưng làm sao tôi có thể cười con bé được? Ý là muốn con bé đừng mang cái này theo.
“Anh cứ cười đi.” Con bé nói một cách oán hận, rồi đặt hộp giấy xuống.
“Bây giờ trong mắt người khác em là con người, không được phép bay hiểu không?” Tôi nói.
"Hiểu rồi.”
“Đi bên cạnh anh, không được chạy lung tung, hiểu không?” Tôi biết con bé sẽ không nghe theo, nhưng vẫn phải dặn đi dặn lại.
“Đã hiểu, anh nói cái gì em cũng hiểu, có thể đưa em theo được chưa?” Con bé nói.
Tôi gật đầu, đưa con bé cùng đi ra ngoài, đóng cửa, đi bộ ra cổng làng trước rồi mới lên xe.
Mọi người trong thôn nhìn thấy con bé thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi tôi rằng con bé từ đâu đến? Tôi đánh phải nói dối đó là họ hàng xa.
Bọn họ cũng như tôi, chưa bao giờ thấy một bé gái xinh đẹp như vậy, cứ vây quanh Tiểu Phượng Hoàng mà nhìn, con bé phải nấp sau lưng tôi, xấu hổ cúi đầu.
Thậm chí có một người cô trong thôn nhìn thấy vẻ đẹp của Tiểu Phượng Hoàng, còn nói rằng hay là đính ước với con trai bà ta đi, đến lúc 18 tuổi thì kết hôn.
Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt, vội vàng kéo tôi ra khỏi làng, chuyện này không ổn cho lắm, con bé ở trong bộ dạng phượng hoàng, biến thành như thế này sẽ bị người ta dòm ngó nhiều hơn nên phải đi thôi.
Đợi bắt xe đến thành phố, sau khi tôi mua vé xong sẽ dẫn con bé ra ngoài mua khẩu trang, mũ và cả quần áo, dù sao tôi cũng phải quấn con bé thật kín để không rước thêm phiền phức.
Sau khi mua xong, con bé cũng ngoan ngoãn đeo khẩu trang nhưng nó lại nói: "Khó chịu quá, miệng của em còn nhọn ra nữa."
Cũng phải, bây giờ con bé thực sự vẫn là một con phượng hoàng, quả nhiên đeo khẩu trang sẽ bị rách.
Tôi chỉ đành để cho con bé đội mũ lưỡi trai, con bé làm theo, như vậy có thể giấu được chút vẻ đáng yêu của nó.
Hai người chúng tôi ăn cơm xong, rồi đi xe đến thành phố mà Dương Siêu nói.
Tiểu Phượng Hoàng chắc cũng cảm thấy ngột ngạt, trên đường đi luôn nhìn đông nhìn tây, tôi buồn chán nên nghịch điện thoại, con bé giương mắt nhìn, tôi hỏi nó có muốn chơi không? Con bé gật đầu: "Muốn."
Tôi nói đợi sau khi em biến hình thật sự, anh sẽ mua một cái cho em, con bé gật đầu nói:
"ừm ừm."
Chắc đi cũng được khoảng bảy tám tiếng rồi, đến nơi thì trời cũng đã tối.
Chúng tôi xuống xe, thành phố mà Dương Siêu nói chính là phố đồ cổ, có một số cửa hàng bán thuốc, phải vào hỏi thử mới được.
Nhưng cũng muộn rồi, nên phải tìm chỗ nghỉ ngơi trước, tôi đưa tiểu phượng hoàng đi ăn, sức ăn của nó thật kinh khủng, nhưng cứ để con bé ăn thoải mái, tôi cũng mong nó ăn nhiều một chút cho chóng lớn.
Ăn xong là đến việc đi tìm chỗ ngủ, vào phòng, con bé nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:
“Em ngủ chỗ nào?”
Tôi nói ngủ trên giường, dù sao cũng có hai cái, ngủ đại cái nào cũng được.
“Nhưng em không phải người, sao mà ngủ được?” Tiểu Phượng Hoàng nói, tôi vô thức nhìn con bé, phát hiện con bé không dùng ảo thuật với tôi, khôi phục bộ dáng Phượng Hoàng.
Cũng phải thôi, phượng hoàng lớn như vậy mà ngủ trên giường, cũng có chút buồn cười không nói nên lời, tôi suy nghĩ một lát, chỉ vào sô pha nói: "Ghế sô pha cũng được."
"Được thôi." Con bé đi tới, ngồi lên sô pha, tôi hỏi con bé có phải hối hận vì đã theo tôi đến đây không? Rốt cuộc, con bé trông có vẻ không vui.
Con bé lắc đầu:
“Không phải, em hối hận vì đã không mang theo giường của mình.”
“Đó là một cái hộp giấy.” tôi nói.
“Nhưng đó là giường của em.” Con bé nói một cách nghiêm túc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...