Đoán Thiên Mệnh FULL


“Nhưng mà cậu không nên ốm hi vọng quá lớn, manh mối ta sắp nói đây cũng chỉ có 1 chút mà thôi.

Dù sao thì chữ sau lưng cậu cũng không rõ, dùng máy tính chỉnh ảnh mấy chữ đó, khôi phục lại các nét cũng bất khả thi.” Dương Siêu thấy tôi và Ninh Vũ Hi căng thẳng như vậy nên đã tiêm cho chúng tôi 1 mũi đề phòng.
Tôi gật đầu, hiểu ý anh ta rồi.
Nhưng mà, khi Dương Siêu nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Vũ Hi, anh ta đột nhiên trở nên kì lạ.

Tôi bèn nói về chuyện bức ảnh chụp sau lưng thi thể Ninh Vũ Hi cho Dương Siêu, anh ta sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn Ninh Vũ Hi, vẻ mặt như muốn chạy ngay đến lột quần áo cô ấy ra.

Tôi lập tức ngăn Dương Siêu lại, dù người ta là ma nhưng nhìn biểu hiện này của Dương Siêu cũng sợ hãi cảnh giác.

Nhưng biểu hiện của Ninh Vũ Hi cũng khiến tôi thấy có chút ngạc nhuên, cô ấy bước đến chỗ tôi nói:
“Cậu phải bảo vệ tôi.”
Ý cô ấy là lo lắng việc Dương Siêu sẽ hấp tấp cởϊ áσ rồi nhìn lưng cô ấy.

Tôi gật đầu:
“Ánh mắt anh là có ý gì vậy?”
Dương Siêu bình tĩnh lại:
“Sao có thể như thế này được, không… không nên như thế.

Dù chữ sau lưng cậu nhìn không rõ lắm nhưng đáng lẽ nó phải là độc nhất vô nhị chứ, sao người khác vẫn có?!”
Dương Siêu nói xong thì đi ra chỗ khác, hình như gọi điện thoại cho ai đó để hỏi vậy.
“Sao anh ta không nói nữa vậy? Không phải vừa bảo là có manh mối ư?”
Tôi cũng cảm thấy kì lạ, hành động của Dương Siêu làm tôi không ngờ được, sau khi nghe tôi kể sau lưng Ninh Vũ Hi cũng có, sắc mặt anh ta thay đổi rất nhiều.


Lẽ nào là do điều này với manh mối anh ta có được không ăn khớp với nhau? Thậm chí là 2 điều xung đột nhau nên anh ta mới có phản ứng như thế?
Tôi lắc đầu nói không rõ, Ninh Vũ Hi “ừm” 1 tiếng, tôi thấy sắc mặt Dương Siêu khi gọi điện thoại thay đổi rất nhanh.
“Cậu nói xem, có khi nào tôi là chị em gái của cậu không?” Cô ấy nói.
Tôi hỏi cô ấy bao nhiêu tuổi rồi, 17.

Thật tình cờ, năm nay tôi cũng 17, vậy thì cô ấy sao có thể là chị gái tôi được, hơn nữa, chúng tôi không có lấy 1 điểm giống nhau.
“Dù sao chúng ta có điểm tương đồng, điều này không thể phủ nhận được, hay là tôi làm chị gái cậu đi, sau này cậu chăm sóc tôi.” Cô ấy nói.
Thôi, “món hời” này tôi không muốn nhận, tôi quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy nghĩ 1 lúc, như thể phải đưa ra 1 quyết định rất khó khăn, cắn môi nói:
“Vậy tôi làm em gái cậu đi, cậu chăm sóc tôi.”
Tôi phớt lờ cô ấy, thế này có gì khác biệt không? Chăm sóc cô ấy cũng đơn giản thôi, chỉ cần thắp hương là xong.

Lúc này, Dương Siêu bước tới, anh ta đã gọi điện thoại xong rồi:
“Thật kì lạ, ta hỏi thì người ta nói chữ sau lưng cậu là lần đầu người ta thấy, có người còn nghi ngờ là để phong ấn 1 thứ gì đó.”
“Phong ấn? Nghĩa là sao?” Tôi nghe xong có chút hồ đồ.

Mấy chữ không rõ ràng trên lưng tôi phong ấn gì chứ?! Suy cho cùng, nếu không phải Ninh Vũ Hi nói thì tôi thật sự không biết sau lưng mình có cái gì.
“Đạo Gia có nhiều loại, ví dụ như phong ấn linh hồn, hoặc 1 số bí mật cũng được phong ấn lên người theo cách này, loại chữ trên lưng cậu có thể là dạng tương tự như vậy.” Dương Siêu nói.
Tương tự ư? Tức là vẫn có khả năng là loại khác, dù sao thì giờ tôi rất hoang mang, Ninh Vũ Hi cũng vậy, nghe xong mà không nói 1 lời nào.
“Nhớ giờ đừng để lộ lưng cậu trước mặt người khác, ta sẽ tiếp tục tìm người giúp cậu kiểm tra chuyện này.” Dương Siêu nhắc nhở.
Hừ, tôi đâu phải là người thích khoe thân, sao có thể khỏa thân để người khác thấy được.

Dương Siêu liếc nhiều Ninh Vũ Hi, cô ấy lộ ra vẻ khinh thường:
“Lý Dịch, em buồn ngủ, đi ngủ đây.”

Cô ấy nói rồi bay vào trong linh vị, Dương Siêu kéo tôi lại hỏi cô ấy sẽ ở đây trong bao lâu.

Tôi nói tôi không rõ lắm, dù sao có cô ấy ở đây, nhà cũng mát mẻ hơn rất nhiều.

Dương Siêu lại hôi tôi với cô ấy có quan hệ gì, tôi lắc đầu, như hiện tại thì không có quan hệ gì cả, chỉ là sau lưng cô ấy cũng có chữ giống tôi, không thì chưa chắc tôi đã cho cô ấy ở đây.
“Được rồi, nhớ kĩ điều này, người và ma không thể quá gần nhan, trừ khi cô ấy là người hầu của cậu, nếu không quỷ khí của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến cậu.” Dương Siêu nhắc nhở.
Tôi nói tôi biết rồi, mấy ngày nay cô ấy làm phiên tôi quá mất.

Mấy ngày tới tôi sẽ để cô ấy rời đi, Dương Siêu vẫn ngủ trên sàn nhà, còn tôi về phòng mình.
“Đêm nay vẫn chưa thắp hương!” Ninh Vũ Hi từ trong linh vị nói với tôi.
Tôi bước tới, thắp cho cô ấy ba nén hương, hỏi cô ấy khi nào
rời đi.

Dường như cô ấy ngủ quên mất rồi nên không trả lời tôi, tôi hỏi lại lần nữa thì vẫn không thấy cô ấy trả lời.

Tôi bèn bảo không nói nữa thì đi khỏi đây đi.

Cô ấy vội nói:
“Đừng, dưới sông em chỉ có 1 mình, không có ai để nói chuyện, về đó chán lắm.

Lẽ nào anh muốn em bắt 1 đứa trẻ xuống nói chuyện với em sao?”
Tôi cạn lời luôn rồi, bảo cô ấy đừng làm vậy.
“Người ta biết rồi, sẽ không làm vậy đây, ngủ đây, đừng nói nữa.”

Tôi chỉ đành đi về phòng, Dương Siêu thấy lại hỏi tôi:
“Khi nào mẹ cậu quay về? Quỷ vương sắp không đợi nổi rồi…” Anh ta than nhẹ.
Tôi sửng sốt:
“Quỷ Vương kia sao mà không đợi được?”
Dương Siêu lập tức nói:
“Dù sao mẹ cậu cũng nên nhanh chóng trở về, có chuyện tốt chờ bà ta.”
“Chuyện tốt?”.

Lúc tôi đang nói chuyện, không biết cánh cửa đã bị mở ra tự bao giừ, có 1 người bước vào.

Đó chính là người mẹ đi ra ngoài quá lâu của tôi.

Tôi thấy cánh tay trái của mẹ có vẻ đã lành lặn rồi, là do tìm được cánh tay trái của ấn thần núi sao trong tay người phụ nữ không phải là người kia sao? Sao có thể lấy lại được nhỉ, tôi phải đi hỏi mới được.

Tôi ngạc nhiên chạy tới:
“Mẹ, mẹ về rồi sao?”
Vẻ mặt bà ấy có chút kì quái, gật đầu với tôi 1 cái rồi nhìn lướt qua phòng của bà ấy.

Bà ấy có vẻ hơi kinh ngạc nhưng không nói gì mà chuyển tầm mắt sang Dương Siêu, xem chừng lúc nãy mẹ đã nghe thấy lời nói của Dương Siêu rồi.

Dương Siêu vội đứng dậy:
“Ta nói với cô 1 chuyện, rảnh không?”
Mẹ tôi gật gật đầu bảo tôi:
“Lý Dịch, con đi ngủ đi.”
Tôi cũng buồn ngủ rồi, thấy mẹ và Dương Siêu phải nói chuyện riêng, tôi đương nhiên gật đầu đồng ý, dù trong lòng tôi đang rất tò mò về thỏa thuận giữa Dương Siêu và quỷ vương.

Nhưng tôi vẫn cố nén tò mò, về phòng, lên giường chuẩn bị đi ngủ.


Đột nhiên thấy cơ thể tôi lạnh buốt, tôi mở măt sra, nghi ngờ ngồi dậy:
“Cô vào đây làm gì thế?”
Là Ninh Vũ Hi.
“Người ngoài kia là mẹ anh hả?” Cô ấy hỏi.
Tôi gật đầu, cô ấy lại tiếp tục hỏi:
“Thế anh có biết người kia đang nói gì với mẹ anh không?”
Tôi lắc đầu, tôi không nghe lén, cô ấy cười nhẹ 1 cái:
“Anh ta nói với bà ấy rằng có 1 quỷ vương rất lợi hại nhìn trúng bà ấy rồi, muốn cưới bà ấy làm vợ.”
Thật là muốn dọa chết tôi mà, quỷ vương kia nhìn trúng mẹ tôi ư? What?? Quỷ vương kia nhìn thấy chân thân mẹ tôi rồi sao? Chắc là vậy rồi.

Tôi không nói nên lời, nhưng mà cũng được, suy cho cùng thì mẹ vì nuôi tôi mà chưa bao giờ nghĩ cho bản thân, nếu bà ấy có thể ở bên Quỷ vương kia thì tôi cũng vui.
“Sao anh có thể vui vẻ như thế chứ?” Ninh Vũ Hi thấy kì lạ.
Tôi nói tôi không phải con ruột của mẹ, Ninh Vũ Hi ngạc nhiên:
“Vậy… bảo sao… Em cảm giác bà ấy không phải là người…”
“Thế mẹ tôi trả lời sao?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Anh tự đi xem đi.” Ninh Vũ Hi không nói thêm gì nữa, đi ra cửa.
Tôi không nhịn nổi nữa rồi, rón rén đi đến, nhìn qua khe cửa thì thấy Dương Siêu đang cầm trên tay thứ gì đó, là 1 chiếc vòng tay có vẻ rất quý giá, có lẽ là sính lễ của quỷ vương.

Dương Siêu vẫn đang thuyết phục mẹ tôi, nói rằng gì mà quỷ vương kia vừa thấy mẹ tôi đã có cảm giác “Yêu từ cái nhìn đầu tiên”, hi vọng 2 người có thể ở bên cạnh nhau,… nói rất nhiều.

Nói kiểu này thì cũng không khác Ninh Vũ Hi là mấy, tôi cũng coi như là ngưỡng mộ Dương Siêu vì anh ta là đạo sĩ gϊếŧ yêu đi, thế mà lần này mới biết anh ta lại còn làm thêm mấy chuyện này.

Mà vẻ mặt mẹ tôi vô cùng ngượng ngùng.
“Cái này… không cần đâu, ta đối với ông ta không có ý nào khác cả.

Ta còn phải chăm sóc Lý Dịch, ít nhất phải đến năm nó 20 tuổi ta mới nghĩ đến chuyện này.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui