Lúc đầu thì không sao, bọn họ cứ đi về phía trước thuận theo con đường ban đầu được một khoảng, nhưng chưa kịp đi xa hơn thì bọn họ bắt đầu bất tri bất giác “đi ngược lại”.
Rõ ràng trong nhận thức và đôi mắt của bọn họ, họ đã tiến về phía trước và căn bản không ngoảnh đầu lại.
Tuy nhiên, mỗi khi họ đi được một khoảng cách nhất định, thôn Trang Phủ sẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt họ, như chưa hề rời đi.
Dương như họ đang ở trong một mê cung không thể thoát ra.
Một lần nữa, họ lại “quay lại” bên ngoài của thôn Trang Phủ, Ngũ Hạ Cửu lấy la bàn ra nhìn, kim đồng hồ trên đó vẫn quay loạn xạ, căn bản không thể chỉ ra phương hướng.
Nhìn hồi lâu cũng vô dụng nên Ngũ Hạ Cửu chỉ có thể nhét la bàn lại vào trong ngực.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, âm u, mặt trời đã lặn ở hướng tây, cũng sắp khuất sau núi.
Nếu họ không thể ra khỏi mê cung này, e rằng họ sẽ ở phải lưu lại đây sau khi trời tối.
Mà trong thôn Trang Phủ có gì, bọn họ đã quá rõ rồi.
Hiện giờ, tình hình trước mắt chắc chắn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Ngài V trầm giọng nói: "Chúng ta đi thử đường khác xem sao."
Còn một con đường gập ghềnh khác dẫn đến thôn Trang Phủ, nhưng trước khi đến, hai người làm của nhà họ Trình đã nói rằng con đường này rất nguy hiểm lại còn khó đi.
Mặc dù nó gần thôn Trang Phủ hơn, nhưng có thể có chó rừng vào ban ngày và ban đêm.
Đặc biệt là vào ban đêm, hình như dễ gặp quỷ đập tường, nên tốt nhất không nên đi.
Cho nên, vì kiêng kỵ nên hai người làm của nhà họ Trình không chọn con đường này khi dẫn đường cho họ vào ban ngày.
Nhưng bây giờ, đám người Ngũ Hạ Cửu không thể ra khỏi thôn Trang Phủ, vì con đường này không đi được nên họ chỉ có thể đổi hướng và cố gắng xem có thể rời đi hay không.
"Đi nào."
Đội phó Thời dẫn đầu trên con đường này, ngay lập tức, đám người Ngũ Hạ Cửu đi theo phía sau.
Tuy nhiên, chưa đi được bao xa, họ đã dừng lại.
"Đây là..." Jack ngạc nhiên nhìn mặt đất phía trước.
Trước mặt họ, có hai cái bọc rất quen thuộc nằm rải rác trên mặt đất.
Từ bao bì, lương khô, hương nến,… rơi ra từ trong bọc, xung quanh bọc hàng, đất lộ rõ
dấu tích vật lộn.
Cũng có những dấu vết kéo về hướng thôn Trang Phủ, từ dễ thấy đến mờ dần, rồi dần dần biến mất.
Chẳng trách khi vừa đi tới, họ thấy dưới chân có dấu tích bùn đất dường như bị lôi kéo.
Vương Tiểu Minh không khỏi mở to hai mắt nói: "Đây, đây là đồ của hai người làm nhà họ Trình đó, chẳng lẽ...!bọn họ chết rồi? Hay là bị thứ gì đó lôi đi?"
Anh ta nghi ngờ vòng qua hai gói hàng, nhìn theo phía xa xăm mà dấu vết lôi kéo khuất dần.
Đó, là phương hướng mà bọn họ vừa rời đi, thôn Trang Phủ.
Có lẽ nào hai người làm của nhà họ Trình bị đưa đến thôn Trang Phủ?!
Ngũ Hạ Cửu cau mày nói: "Bọn họ nhất định là gặp phải chuyện gì rồi, có thể là giống như chúng ta."
"Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng đi vào con đường lúc trước không thoát được nên cũng chuyển sang con đường khác, nhưng..."
Ngũ Hạ Cửu im lặng, không nói tiếp.
“Thứ đã bắt bọn họ đi là con người.” Lúc này, đội phó Thời nói.
“Làm thế nào anh có thể chắc chắn rằng đó là người mà không phải là một cái gì khác?” Giáo sư Đường hỏi.
Đội phó Thời: "Họ đợi bên ngoài thôn Trang Phủ, mà chúng ta thì ở trong thôn Trang Phủ."
"Mặc dù chúng ta cách khá xa lối vào làng, nhưng nếu hai người làm của nhà họ Trình thực sự gặp phải chuyện kỳ
lạ, họ sẽ không thể sống sót rời khỏi thôn Trang Phủ được."
"Cũng không thể bỏ chạy mà không kêu la gì cả.
Còn chúng ta ở bên trong thôn Trang Phủ thì không nghe thấy bất kỳ chuyển động nào."
"Huống hồ, bọn họ đã nói sẽ đợi chúng ta đi ra trước khi trời tối, nên cũng không dám về sớm đâu."
"Và thứ duy nhất có thể khiến hai người hầu của nhà họ Trình không sợ hãi, lại không dám đợi ở bên ngoài thôn Trang Phủ nữa, chỉ có thể là người."
Ngài V nghe vậy thì sắc mặt không được tốt cho lắm, anh ta nói: "Nếu nói như vậy, người điều khiển lũ cương thi tấn công nhà họ Trang và nhà họ Trình, bây giờ lại biến thôn Trang Phủ đã trở thành ổ cổ trùng, đang ở trong thôn Trang Phủ hay sao? "
"Thậm chí còn thừa dịp chúng ta đang điều tra thôn Trang Phủ, ‘anh ta’ thậm chí còn giở trò với hai người làm của nhà họ Trình, dọa họ chạy chối chết, nhưng khi có một tia hy vọng thì lại dập tắt nó."
"Khi họ không thể thoát khỏi xung quanh thôn Trang Phủ, trong tuyệt vọng và sợ hãi đã khiến bọn họ phải trở về..."
Nghĩ đến một người như vậy lại âm thầm theo dõi bọn họ vào thôn Trang Phủ, bí mật theo dõi mọi hành tung của bọn chúng, khi bọn họ đangdò xét khắp nơi thì quay ra bắt hai người làm của nhà họ Trình...
Bọn họ không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, và có chút sợ hãi.
Lúc này Ngũ Hạ Cửu cau mày và nói: "Ở nghĩa trang của thôn Trang Phủ, những chiếc quan tài đó đều trống rỗng.
Tôi vẫn đang thắc mắc tại sao chúng lại trống rỗng, bên trong đó rốt cuộc là cổ nhân hay là cương thi."
"Bây giờ nghĩ lại, rất có lẽ là một cương thi.
Rết và bọ cạp ở nghĩa trang hẳn là đang luyện chế nên cương thi cổ."
"Nhưng trước khi chúng ta đến, những cương thi ở thôn Trang Phủ đã bị người đứng sau đó mang đi trước rồi."
Vương Tiểu Minh không khỏi run môi nói: "Nhưng mà, làm sao "anh ta" biết chúng ta tới thôn Trang Phủ?"
"Không phải sở trưởng Lý và cảnh sát trưởng Trình đã âm thầm giám sát chặt chẽ mọi người trong nhà họ Trình sao? Cho dù có người muốn báo tin trước cũng không thể được."
"Hơn nữa, người đó đang trốn ở đâu đó trong thôn Trang Phủ ư? Vậy Tại sao chúng ta vẫn không phát hiện ra?"
Có lẽ nào đây là một cái bẫy được đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ không?
Ngũ Hạ Cửu: "Bây giờ không phải là lúc để thảo luận về việc này.
Tôi nghĩ rằng buổi tối chúng ta không thể ra khỏi vùng lân cận của thôn Trang Phủ."
"Cũng có thể nghĩ xem, làm thế nào chúng ta có thể cầm cự cho đến khi trời sáng."
Vừa nói, cậu vừa tháo chiếc giỏ trúc sau lưng đặt xuống đất, tìm sợi dây màu đỏ và chu sa từ trong đó.
“Cậu định làm gì?” Giáo sư Đường hỏi.
Ngũ Hạ Cửu trả lời: "Chuẩn bị cho tốt đi, tất cả chúng ta đều đoán sai.
Vốn dĩ chúng ta nghĩ rằng có thể phải đối phó với cương thi khi đến thôn Trang Phủ, nhưng bây giờ cương thi không thấy đâu, nhưng thôn Trang Phủ lại đầy cổ trùng và cổ nhân."
"Tôi không biết liệu những thứ chúng ta chuẩn bị có còn hữu ích hay không, nhưng cứ thử xem sao."
Cậu nhúng sợi dây đỏ vào chu sa, gấp lá bùa thành hình tam giác rồi lấy những đồng tiền ra.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Chu sa và sợi dây đỏ xua đuổi tà ma, mà tiền có thể kết nối đến các vị thần."
"Đặc biệt là những đồng tiền ngoài tròn trong vuông, tượng trưng cho trời đất, năm tháng hoặc ký tự trên đó tượng trưng cho con người.
Trời, đất, con người có nghĩa là có thể xoay chuyển tình thế.”
"Nếu đồng tiền qua tay nhiều người thì dương khí sẽ càng nhiều.
Nói chung, đồng tiền càng cũ thì càng có tác dụng xua đuổi tà ma tốt hơn."
Vương Tiểu Minh giật mình ồ một tiếng, nói: "Thảo nào trước khi đến đây, cậu nhặt một đống đồng tiền cũ từ trong túi tiền ra, nhưng những thứ này có tác dụng gì với cổ trùng không?"
Ngũ Hạ Cửu giương mắt nói: "Không biết có tác dụng hay không, nhưng dù sao cũng phải thử chút.
Dù chỉ có tác dụng báo động trước cũng đủ rồi.”
"Hơn nữa, tôi không biết liệu chu sa và đồng tiền có thể phá vỡ mê cung ở đây hay không."
Vương Tiểu Minh, giáo sư Đường và những người khác thấy thế cũng làm theo.
Sau đó, họ mang đồ đạc của mình ra con đường trước đó, sợi dây đỏ nhúng vào chu sa đã được xâu vào đồng tiền, rồi buộc vào lá bùa hình tam giác.
Ngũ Hạ Cửu nối tất cả các sợi dây màu đỏ lại, quấn các sợi dây màu đỏ xung quanh cây này cho đến cây khác trên đoạn đường mà bọn họ luôn quay lại một cách khó hiểu cho đến khi nối hết sợi dây đỏ.
Ngay lập tức, cậu lấy chiếc gương bát quái mà mình mua được từ chiếc giỏ trúc ra và treo nó lên một thân cây trong phạm vi của sợi dây màu đỏ.
Cậu nói: "Xem hiện giờ có thể đi ra ngoài được không, nếu không, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây."
Thật không may, xem ra mê cung này dường như không dễ giải cho lắm, họ vẫn đi vòng vèo như cũ, đi tới đi lui cũng không thể ra khỏi phạm vi thôn Trang Phủ.
Đến lúc này, trời đã tối nhèm.
Không biết có tiếng sói tru từ đâu tới, làm nền cho sự hoang vắng tĩnh mịch xung quanh, bọn họ không còn sức lực và tâm trạng để tiếp tục tìm đường nữa.
Nhưng không lâu sau khi họ đang ngồi trong phạm vi của sợi dây màu đỏ để nghỉ ngơi, họ nghe thấy tiếng chim đột ngột kêu lên trên bầu trời.
Ngũ Hạ Cửu đột nhiên ngẩng đầu, là tiếng quạ đen kêu.
Hết cái này đến cái khác, có cảm giác đau buồn.
Nhất là khi âm thanh đó đang dần đến gần, khiến người ta không khỏi có chút dự cảm bất ổn.
Trong bầu trời đêm đen như mực, những bóng đen liên tục xẹt qua bầu trời, rồi nhao nhao rơi xuống, vừa hay rơi trên ngọn cây bao quanh đám người Ngũ Hạ Cửu.
Không biết có phải do ngọn cây rung lên không mà sợi dây màu đỏ buộc vào đó bắt đầu rung lên, đồng tiền đập vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh.
Đám người Ngũ Hạ Cửu chậm rãi đứng dậy với vẻ mặt nghiêm nghị, cơ thể của bọn họ thì căng cứng và cảnh giác.
Sáu người lưng đối lưng đi quanh 1 vòng, nhìn cây cối xung quanh…
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngọn cây kia gần như đậu đầy quạ, bóng dáng đen nhánh gần như hòa làm một với màn đêm.
Ngay cả khi không thể nhìn rõ đôi mắt của những con quạ này, Ngũ Hạ Cửu có thể cảm nhận rõ ràng vô số ánh mắt từ trên cây nhìn xuống.
Đó là một ánh mắt đầy ác ý và khát máu, tựa như kim đâm vào da thịt, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trước khi có người nói ra rằng hãy cẩn thận, những con quạ đó đã bay lên mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Chúng không bay đi mà lao vào tấn công đám người Ngũ Hạ Cửu.
Tiếng quạ thê lương cứ vang lên bên tai, lông vũ bay lất phất dưới ánh trăng, vuốt và móng quạ đen sắc nhọn đả thương người ta.
Nếu không cẩn thận, quần áo sẽ rách, trên người bọn họ sẽ chảy máu.
Những con quạ đen này dường như đang buộc bọn họ phải rời khỏi phạm vi được bao quanh bởi sợi dây màu đỏ.
Hoạ vô đơn chí, những thanh kiếm bằng gỗ đào mà họ dùng dường như vô dụng đối với những con quạ này.
“Răng rắc” một tiếng, thanh kiếm gỗ đào trong tay Vương Tiểu Minh liên tục bị mấy con quạ tấn công, dùng móng vuốt sắc bén bẻ gãy.
Thấy vậy, ngài V ném thanh kiếm gỗ đào trong tay mình cho Vương Tiểu Minh.
Anh ta đã lấy đạo cụ "dao găm Long Lân" ra để chống lại bọn chúng.
Thật không may, mặc dù con dao găm rất dễ sử dụng, nhưng thật sự có quá nhiều quạ.
Và Ngũ Hạ Cửu cũng lấy đạo cụ ra “long cốt" ra chống đỡ.
Nhưng không biết có phải vì quạ không được tính là "sinh vật đặc biệt" không mà long cốt không thể nào xua đuổi được đám quạ này.
Cũng đúng, những sinh vật sống dưới nước được cách những sinh vật bay trên bầu trời một tầng, mặc dù những con quạ này rất quỷ dị, nhưng chúng không phải là ma.
"Không thể tiếp tục được nữa.
Quạ đông như vậy, căn bản là không đánh được hết.
Nếu không chạy, chúng ta không bị chúng mổ chết thì cũng bị chúng vồ chết, phải đi nhanh thôi!" Jack la lên.
Bất đắc dĩ, họ buộc phải rời khỏi phạm vi của sợi dây đỏ.
Dưới sự truy đuổi không ngừng của bầy quạ này, chỉ có một lối thoát duy nhất là đến thôn Trang Phủ.
Có phải những con quạ này đang ép họ vào thôn Trang Phủ không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...