CHƯƠNG 2: CÔ CŨNG LÀ CÔ CHỦ THẬT.
Đau đớn.
Cả người tưởng như vỡ vụn, trước mắt trở nên mơ hồ vì nước mưa và máu che phủ.
Trong màn mưa dày đặc, cô nghe thấy tiếng giày cao gót đang từ xa tiến đến gần.
"Lê Sở Hề."
Cô cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đắc ý của Lê Nguyệt Nghi.
Vụ tai nạn vừa rồi...!là do Lê Nguyệt Nghi cố ý gây ra?
Cô ta hận cô đến vậy sao?
Như nghe được tiếng lòng của Lê Sở Hề, Lê Nguyệt Nghi lấy tay che miệng, cười khúc khích như tiếng chuông bạc.
Cúi đầu nhìn Lê Sở Hề, đôi mắt đẹp của cô ta ánh lên sự căm hận lạnh lùng.
"Đúng vậy, Lê Sở Hề, tôi hận chị đến vậy đó.
Chỉ cần nhìn thấy chị, tôi lại nhớ đến những ngày tháng khổ cực trước đây, rõ ràng tất cả những điều đó đáng ra chị mới là người phải chịu! Chị chỉ là kẻ giả mạo chiếm đoạt tổ ấm của người khác, ngay cả thân phận con nuôi cũng không xứng, tại sao lại được tiếp tục ở lại nhà họ Lê cơ chứ?"
Lê Sở Hề há miệng, khó khăn phát ra tiếng: "Ba...!mẹ..."
Cô biết mình không có tư cách ở lại nhà họ Lê.
Nhưng cô không nỡ rời xa ba mẹ, không nỡ rời xa ngôi nhà mà cô đã lớn lên từ nhỏ...
Lê Nguyệt Nghi nhìn cô đầy chán ghét.
"Họ không phải ba mẹ của chị, mà là của tôi! Nói cho chị biết nhé, thực ra ba mẹ tôi cũng muốn đuổi chị đi từ lâu rồi.
Chỉ là sợ người ngoài nói nhà họ Lê bạc đãi, nên mới miễn cưỡng giữ chị lại thôi."
Cái gì cơ?
Ba mẹ...!cũng muốn đuổi cô đi ư?
Không, không thể nào!
Lê Sở Hề không chịu tin, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Nước mắt không ngừng trào ra khỏi khoé mắt, hòa với nước mưa chảy xuống má và tiến vào miệng.
Đắng chát.
Từ khi biết mình không phải con ruột của nhà họ Lê, cô chưa bao giờ dám mơ ước thêm điều gì.
Chỉ muốn có một chỗ dung thân trong ngôi nhà này, để có thể ngày ngày nhìn thấy ba mẹ...
Vậy mà, như thế cũng là sai sao?
"Ha ha ha...!Lê Sở Hề, nhìn bộ dạng này của chị, tôi thấy thật thoải mái!" Giọng Lê Nguyệt Nghi vô cùng vui vẻ: "Thấy chị sắp chết rồi, nói cho chị biết một vài chuyện cũng không sao.
Thực ra, chị cũng là cô chủ thật đấy.
Hơn nữa, còn là cô chủ thất lạc nhiều năm của nhà họ Thịnh nữa cơ."
Cái gì? Cô còn người thân trên đời sao?
Hơn nữa, lại là nhà họ Thịnh quyền thế ngút trời, ngang hàng với nhà họ Quý ở Bắc Kinh?
Lê Sở Hề còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lê Nguyệt Nghi đã cười haha vài tiếng.
"Nhưng mà, chị đã chiếm đoạt cuộc đời của tôi, đương nhiên tôi sẽ không để chị nhận lại người nhà họ Thịnh, tiếp tục sống cuộc sống cô chủ tiểu thư sung sướng.
Tại sao à? Bởi vì người như chị, không xứng! Vì vậy, tôi đã động tay động chân, khiến nhà họ Thịnh tưởng rằng bảo bối của họ đã chết từ lâu rồi."
"Còn có, chuyện này ba mẹ cũng biết.
Họ lo sợ vì trước đây đã đối xử không tốt với chị, nên không dám để chị nhận lại người nhà họ Thịnh.
Nghĩ đến cảnh nhà họ Thịnh đang đau buồn lúc này, tôi thấy vui quá đi mất, ha ha ha ha ha."
Nghĩ đến những người thân ruột thịt của mình đang chìm trong đau khổ, Lê Sở Hề tức giận đến cực điểm.
Nhưng cô lại chẳng thể làm được gì cả.
Cô cố hết sức, nhưng chỉ phát ra được âm thanh mơ hồ từ cổ họng.
"Cô..."
Ngay sau đó, một đôi giày cao gót giẫm mạnh lên mặt cô, nghiền nát không thương tiếc.
"Lê Sở Hề, tôi sớm đã không ưa nổi cái khuôn mặt này của chị rồi! Tại sao chị lại đẹp hơn tôi chứ? Nhưng mà bây giờ chị chỉ là một con quái vật xấu xí mà thôi, sẽ không còn người đàn ông nào thích chị được nữa! Ha ha ha ha ha..."
Mũi và mắt truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, máu không ngừng chảy ra.
"Lê Sở Hề, đây là cái giá mà chị phải trả."
Tiếng giày cao gót xa dần.
Mưa lạnh giá rơi xuống mặt đất, Lê Sở Hề nằm sõng soài như một con chó chết không chút tôn nghiêm, đau đớn không thể chịu đựng lan khắp toàn thân, trước mắt mờ mịt vì bị nước mưa và máu bao trùm.
Lòng cô tràn ngập nỗi thống hận ngút trời.
Tại sao, tại sao những người này lại đối xử với cô như vậy?
Không biết qua bao lâu, bên tai cô vang lên một giọng nói trẻ đầy cung kính.
"Cậu chủ Quý, hình như đây là cô con gái nuôi bị đánh tráo với cô chủ thật sự của nhà họ Lê, Lê Sở Hề.
Trông có vẻ sắp chết rồi...!Có cần báo cho nhà họ Lê biết không?"
Không, cứu cô với...!Cô không muốn chết...
Lê Sở Hề muốn cầu cứu.
Nhưng cổ họng đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Nhà họ Lê chắc sẽ không quan tâm đến cô ta đâu...!Thật đáng thương, chôn cất tử tế là được rồi." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong làn mưa, mang theo sự lạnh lẽo và tĩnh mịch của những hạt mưa.
"Vâng, cậu chủ Quý."
Lê Sở Hề cảm thấy sức sống trong cơ thể mình đang nhanh chóng bị rút đi.
Cô sắp chết rồi sao?
Không, cô không cam tâm.
Cô còn chưa được gặp lại người thân thật sự, cũng chưa khiến những kẻ phản bội và hãm hại mình phải trả giá...
Lê Sở Hề cố hết sức mở mắt ra, nhưng mí mắt như đeo chì, nặng trĩu.
Ngay sau đó, cô chìm vào bóng tối vô tận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...