“Tô Nhu Nhu, mày lại tìm cách để lười biếng, còn không mau làm việc đi!”
Tiếng nói cách nửa cái sân bổ xuống bên tai, chấn động đến độ cơ thể nho nhỏ của Tô Nhu Nhu vô thức run lên.
“Bây giờ nhanh chân ra mở giếng nước của đạo quan lên, hôm nay có người đến thị sát đấy, nhanh nhẹn một chút, đừng có vụng về tay chân, để tao tóm được tao sẽ quật mày hai roi!”
Vừa nghe đến roi cũng bị lôi ra, xem chừng nhân vật tới hôm nay đúng là nhân vật cấp cao đến thị sát.
Tô Nhu Nhu ném xẻng nhỏ xuống, mấy năm ở nhà họ Tô bị đánh đập, Tô Nhu Nhu cũng đã biết cách tự bảo vệ bản thân, không cứng đầu bướng bỉnh với Tô Trình Hổ nữa.
Cô bé mở miệng, tiếng nói ngọt ngào đáp lời: “Vâng, cậu, con đi ngay đây.”
Ra cửa, cô bé cầm theo một chuỗi chìa khóa dài, đi về đạo quan phía sau thôn.
Ai mà ngờ được, người mắng chửi cô bé thế mà lại là cậu ruột của bé.
Nhiều năm trước, mẹ cô bé vào thành phố làm việc, chưa kết hôn đã vác bụng bầu về quê, cũng không biết là đã mang thai con của người đàn ông nào, khiến cho em trai Tô Trình Hổ mất mặt, không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Sau khi sinh cô bé, mẹ cô bé băng huyết buông tay nhân gian, hoàn toàn ném đứa bé ngáng chân này cho em trai nhận nuôi, càng khiến lòng dạ ích kỷ của Tô Trình Hổ giận dữ, vài lần đã định ném đứa con gái còn quấn tã này vào trong núi sâu, nhắm mắt làm ngơ.
Tiếp đó, người trong thôn khuyên bảo không dứt lời cuối cùng thành công khiến Tô Trình Hổ giữ lại đứa bé ngáng chân này, nhưng cũng từ đây, Tô Trình Hổ chưa bao giờ cho Tô Nhu Nhu một sắc mặt tốt.
Từ khi cô bé có thể nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy từ trên mặt đất tới giờ, việc quét nhà, lau bàn, trông lửa đều ném cho cô bé.
Chờ khi cô bé lớn hơn chút, cây nhỏ trong sân, nhổ cỏ trong vườn, theo các cô các thím lên sau núi nhặt nấm kiếm củi...!cũng đã đều đè xuống thân thể nho nhỏ của bé.
Người trong thôn nhìn mà đau lòng.
Cũng may tính cách Tô Nhu Nhu lạc quan, dễ thỏa mãn lại dịu dàng, khi cười rộ lên hai lúm đồng tiền ngọt đến lòng người khác nên cho dù bị một nhà Tô Trình Hổ sai khiến làm nhiều việc cũng không đến nỗi khổ sở mệt nhọc quá mức.
Thỉnh thoảng bị đánh quá mức, cô bé sẽ nâng hai chân nhỏ lạch bạch chạy đến đạo quan sau thôn xin giúp đỡ, lão đạo sĩ thế nào cũng sẽ mở cửa cho cô bé vào, che chở cho cô bé không bị đánh oan uổng.
Qua lại thường xuyên, lão đạo sĩ thấy cô bé có duyên, có linh khí nên thu nhận làm đồ đệ, dốc lòng chỉ bảo huyền học cho cô.
Mấy tháng gần đây, lão ra ngoài du ngoạn, để lại chìa khóa đạo quan cho cô bé.
Chiếc giếng nước trong đạo quan chính là bảo bối nổi tiếng làng trên xóm dưới chốn này.
Nước giếng mùa hè thấm lạnh, mát thấu tim gan, uống miếng nước giải khát, ngâm tắm trị nóng.
Mà cho dù không làm gì, chỉ vẻn vẹn mang ghế gấp tới bên giếng hóng mát đánh bài cũng mát mẻ giống như ngồi điều hòa vậy.
Cho nên mỗi khi hè tới thường xuyên có đông đảo người tới hóng mát múc nước.
Sư phụ ra cửa vân du, chuyện mở cửa đạo quan này đổ xuống thân Tô Nhu Nhu.
Sư phụ đã vẽ đạo phù, buộc chuỗi chìa khóa to lên ngang hông bé, lúc đi lại vang ra tiếng thanh thúy êm tai.
Người bên ngoài ghen tị nóng mắt muốn đoạt chìa khóa, nhưng chẳng lần nào tìm được cách đoạt, không thể giật chìa khóa xuống khỏi eo cô bé, chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhắc đến đây lão đạo sĩ kia cũng có đến mấy phần bản lĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...