Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn


"Đinh đinh! Đinh! "Ông lão bán kẹo dùng cây gỗ nhỏ gõ vào thanh thép.

Nhị Hoa Tử dắt tay Linh Bảo đi về phía trước, nói: "Bán cho cháu hai phần kẹo mạch nha.

"Muốn mua đường phèn cần phải có phiếu đường phèn, đường trắng cần có phiếu đường trắng, đường đỏ cần có phiếu đường đỏ, muốn mua kẹo, cần phải có phiếu kẹo, mà muốn mua kẹo mạch nha thì cần có phiếu đường.

Với nông dân mà nói, phiếu đường trắng với đường đỏ đều rất hiếm nhưng đường phèn lại còn hiếm hơn, 5 năm liên tiếp, thôn Bạch Hà chỉ phát đúng một lần phiếu đường phèn.

Phiếu kẹo lại càng đừng nói đến, đội sản xuất chưa bao giờ phát những phiếu như này.

So với mấy phiếu đó, phiếu đường là loại phiếu xem như là phổ biến nhất.

Hàng năm, mỗi khi Tết đến, các hộ gia đình đều được phát, phổ biến hơn phiếu đường đỏ nhiều.

Ông lão bẻ hai miếng mạch nha cứng, bọc trong giấy dầu, "Này, của cậu hết hai phiếu đường với bốn xu.


"Nhị Hoa Tử lấy phiếu đường cùng với tiền đưa cho ông lão, Linh Bảo hai tay cầm thanh kẹo, tò mò liếm liếm.

Xung quanh mấy đứa trẻ nhìn thấy đều chảy nước miếng, bọn trẻ nhìn chằm chằm vào Linh Bảo, trong đó, nhiều đứa thèm còn bèn ngậm lấy ngón tay của mình.

Một bé gái hỏi: "Ngọt không a?"Linh Bảo lại liếm thanh kẹo một cái, lắc lắc đầu, "Không ngọt lắm.

"Ông lão bán kẹo nghe thấy thế vội nói: "Cháu gái, đây là lần đầu tiên cháu ăn kẹo này đúng không? Cháu thử nhai nó mà xem, càng nhai càng ngọt.

""Đúng vậy, Linh Bảo, kẹo mạch nha phải nhai mới thấy ngọt.

"Linh Bảo cắn một miếng kẹo, kẹo vốn cứng nay lại trở nên ngọt mềm, càng nhai càng thơm.

Bé đưa một thanh kẹo khác cho anh hai mình , "Ngọt ngọt~"Thấy Linh Bảo chia cho mình kẹo mạch nha, Nhị Hoa Tử có chút ngạc nhiên, sửng sốt một chút rồi cười nói: "Anh là người lớn, không ăn kẹo, cho Linh Bảo ăn hết.


""Ngọt lắm, ăn ngon, anh hai cũng ăn đi.

" Bé con ngây thơ cười.

Trong lòng Nhị Hoa Tử mềm nhũn, cảm giác như linh hồn được thanh lọc, kìm lòng không được đưa tay ra nhận lấy kẹo mạch nha, sau đó bỏ vào miệng.

Dù đã hai mươi ba tuổi nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh được ăn kẹo mạch nha.

Lúc anh còn nhỏ, đừng nói đường, trong nhà có đồ để ăn là anh đã cảm tạ trời đất rồi, lúc ấy một bữa cơm no còn khó hơn lên trời, ăn một ngày nhịn đói hai ngày.

Sau này khi đã trưởng thành, làm cha, trong nhà có đồ ngọt thì đều để dành cho phụ nữ hoặc là trẻ con ăn, nam nhân làm gì có cơ hội được ăn đồ ngọt?"Ngọt không ạ?" Linh Bảo cười hỏi.

Nhị Hoa Tử dùng sức gật đầu, "Ngọt quá!"Ông lão bán đường cười nói: "Ngọt đúng không? Ha ha, nhai chậm thôi! "Hai người rời khỏi quầy hàng bán kẹo mạch nha, Nhị Hoa Tử nhìn Linh Bảo ăn kẹo, thấy bên mép bé có dính một ít vụn kẹo, đáy mắt tràn đầy yêu thương, giúp bé lau sạch khóe miệng.

Vốn dĩ, anh có rất nhiều điều muốn hỏi Linh Bảo nhưng hiện tại, anh không muốn hỏi nữa.

Mặc kệ tại sao sức lực của Linh Bảo vượt quá mức cho phép của người bình thường, còn có thể tạo ra điện giật người xấu, nhưng anh chắc chắn một điều, Linh Bảo đang giúp mình!Nếu không có Linh Bảo, anh chắc chắn hôm nay mình thảm rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận