Bởi vì có chuyện lớn phải làm.
Viện trưởng cũng không dám làm trì hoãn thời gian, quan trọng là người đàn ông ngồi ở trên ghế sô pha kia, bà ta không dám để anh ta chờ thời gian dài như vậy.
Viện trưởng nhìn lỗ tai đỏ bừng của Bạch Hân Hân mà đau lòng, hung hăng trừng mắt liếc Diệp Miểu Miểu một cái, sau đó bà ta mới vươn tay ôm lấy Bạch Hân Hân, đưa tới trước mặt người đàn ông tuấn mỹ kia, chỉ là liếc mắt nhìn một cái, người khác cũng khó có thể xem nhẹ khí tràng cường đại, khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đàn ông.
Trong nguyên tác, miêu tả rất nhiều về chuyện của Lăng Vân, đa số đều là anh ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế nào, ở trên thương trường lại oai phong một cõi ra sao, kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật.
Ngay sau đó chính là thủ đoạn của anh ta trên thương trường, cùng với vẻ ngoài soái khí, nội tâm lãnh khốc.
Năm nay hai mươi bốn, chưa cưới vợ.
Nghe nói..
Anh ta có một thanh mai trúc mã, nhưng lại sinh bệnh, cúp.
Lăng Vân thâm tình, đối với bên ngoài nói, cả đời sẽ không cưới.
Lời này vừa nói ra, nội tâm của tất cả các thiên kim nhà giàu ở V thị đều nát một nửa.
Bởi vì Lăng Vân là một người cực kỳ giữ chữ tín, chỉ cần lời mà anh ta nói ra, liền nhất định sẽ làm được.
Viện trưởng ôm Bạch Hân Hân đến trước mặt Lăng Vân, lúc còn cách hơn ba bước, cũng không biết có phải do khí tràng trên người anh ta quá mức cường đại hay không, mà viện trưởng lại không dám ôm Bạch Hân Hân tiến về trước thêm bước nào nữa.
Bà ta thả Bạch Hân Hân đang ở trong lòng xuống, vẻ mặt lấy lòng nhìn Lăng Vân cười nói: "Lăng tổng, ngài xem."
"Đây là Hân Hân mà tôi đã nói với ngài, thông minh, xinh đẹp, còn vô cùng thiện lương! Là đứa trẻ thường xuyên trợ giúp chúng tôi! Tuổi còn nhỏ, mà lại thành thục như một người lớn!"
"Ngài nhận con bé về, cũng không cần giáo dục nhiều, cái gì con bé cũng đều hiểu."
Lần đầu gặp Lăng Vân, Bạch Hân Hân vẫn là rất sợ hãi, nhất là trí tràng trên người người đàn ông đó cũng đủ khiến người khác khó thở, còn có ánh mắt xem kỹ của người đàn ông!
Làm cho nữ chính nguyên tác cảm giác bất an cùng sợ hãi!
Trong nguyên tác có miêu tả cảnh tượng sợ hãi lần đầu tiên nữ chính gặp Lăng Vân.
Diệp Miểu Miểu thừa dịp người phụ nữ không để ý, thoát khỏi tay bà ta, đi đến trước mặt Bạch Hân Hân, nhìn cô bé chằm chằm mà đánh giá, thu hết biểu cảm sợ hãi, mặt tái mét, còn co rùm của cô bé vào tròn mắt, tấm tắc chê: "Hiện tại mới biết sợ sao, lúc trước lấy lớn khi dễ nhỏ, tư thế vênh mặt hất hàm sai khiến chúng tôi đi đâu mất rồi?"
Viện trưởng: "!"
Bạch Hân Hân: "!"
Mọi người ở đây: "!"
"Em.. em nói hươu nói vượn! Ai nói chị khi dễ em chứ! Rõ ràng là em khi dễ chị! Em nhìn đi em đã cắn lỗ tai của chị như thế nào nè! Còn mấy vết thương trên mặt của chị nữa! Đều là do em đánh!".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Có lẽ là sợ Lăng Vân hiểu lầm cô bé, thì cuộc sống nhà giàu về sau của cô bé đều đem đi ngâm nước nóng, nên Bạch Hân Hân liền phản bác.
Cô bé tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, ngay cả lúc phản bác cũng không dám dùng giọng điệu thật, chỉ có đôi mắt đỏ bừng, giọng điệu yếu đuối phản bác Diệp Miểu Miểu.
Quang hoàng của nữ chính bày ra, cộng với vẻ ngoài trắng nõn xinh đẹp của Bạch Hân Hân, chỉ cần giọng điệu yếu đuối một chút, nhất thời tất cả mọi người đều đau lòng cho cô bé.
Ngược lại là bé, vẻ ngoài vừa xấu vừa dơ, quần áo xấu, vẻ ngoài cũng không xinh xắn, tính cách còn hung dữ, cho tới bây giờ cũng không ai thích bé!
"Tôi khinh, chị không khi dễ tôi, thì tôi có thể khi dễ chị sao? Chị không biết con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người không?"
"Với lại! Chị lớn hơn tôi như thế, tôi có thể đánh thắng được chị sao?"
"Đương nhiên tôi không nói là không phải tôi cắn! Khẳng định là tôi cắn! Nhưng vấn đề là tôi vì sao cắn chị chẳng lẽ trong lòng chị không biết sao?"
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...