Tốt xấu gì cũng là người đã sống hai mươi mấy năm, còn có thể bị một con nhóc tám tuổi khi dễ hay sao?
Nhớ tới thanh xuân bi thảm mới hai mươi mốt tuổi của bé, Diệp Miểu Miểu hận không thể che mặt khóc rống lên, thật sự là sống quá lãng phí.
Bé vốn là một con mọt sách điển hình, từ lúc bé có thể nhận thức được thì đã sống một mình.
Khi bé chưa nhận thức được, thì bé lớn lên ở cô nhi viện, đương nhiên không phải là cô nhi viện này, mà là một cô nhi viện khác, sau đó bé được một cặp gia đình không có con nhận nuôi.
Cũng giống như tình tiết trong nhiều bộ phim truyền hình khác, lúc chưa nhận nuôi bé, cặp vợ chồng kia đều dùng tất cả các biện pháp nhưng đều không thể có con, nhưng sau khi nhận nuôi bé, người vợ liền mang thai.
Sau đó bé thảm như thế nào, chỉ cần tưởng tượng thôi là biết.
Gia đình nhận nuôi bé cũng không giàu có lắm, vừa nhận nuôi một đứa nhỏ, lại muốn sinh thêm người thứ hai, mấy năm nay vẫn luôn không thể nào sinh được, thật vất vả mới có được một đứa, tất nhiên sẽ dồn hết tâm tư vào đứa bé đó, khiến gia đình vốn cũng không giàu có gì như bọn họ càng trở nên tồi tệ hơn.
Sau khi bọn họ có đứa con của chính mình, đương nhiên sẽ không còn xem bé là bảo bối nữa, so với cây cỏ còn tệ hơn, hơi lớn hơn một chút thì bé liền bị xem như cu li mà sai bảo, lại lớn hơn chút nữa liền bị sắp xếp cho đi làm kiếm tiền.
Năm Diệp Miểu Miểu mười lăm tuổi, bé mê đọc tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết đầu tiên vẫn là do một người bạn cùng tuổi đưa cho bé, sau đó Diệp Miểu Miểu lén lấy tiền lương của chính mình mua một chiếc điện thoại di động, ban ngày xem buổi tối cũng xem, cứ như vậy tới hơn hai mươi tuổi bé liền chết một cách bất ngờ.
Bất ngờ hơn!
Bé còn xuyên sách!
Cuốn sách này vẫn là cuốn tiểu thuyết bé đang theo đuổi gần đây, tên là Đoàn sủng bảo bối mỏng manh: Sáu đại lão tranh nhau làm ba tôi.
Sốc hơn!
Bạch Hân Hân chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này!
Người hôm nay đến nhận nuôi bé gái đó, là Lăng Vân, người đàn ông quyền lực và giàu có nhất toàn thành phố V!
Bạch Hân Hân đã sử dụng trí óc nhanh nhạy, nụ cười đặc trưng cùng với hào quang nữ chính của chính mình khiến cho Lăng Vân chú ý vào bé gái đó ngay từ ánh mắt đầu tiên, rồi đem bé gái đó về Lăng gia để nuôi nấng.
Sau khi rời đi cô nhi viện, cuộc sống sau này của Bạch Hân Hân thực sự có thể nói như bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, tuổi còn nhỏ, nhưng cần cái gì có cái đó, sống một cuộc sống mà người giàu có khác cũng không tưởng tượng được.
Lăng Vân cũng thật sự coi bé gái đó như con gái ruột của anh ta mà nuôi dưỡng, từ nhỏ muốn cái gì liền có cái đó, mặc những bộ quần áo tốt nhất, người hầu cũng có tận mấy người, một ngày hai mươi bốn giờ thay phiên nhau chăm sóc cuộc sống hằng ngày của bé gái đó.
Học trường quý tộc tốt nhất, từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, lại xuất ngoại du học.
Có thể nói, cuộc sống của Bạch Hân Hân, kể từ lúc gặp được Lăng Vân, đã thay đổi hoàn toàn.
Ban đầu, sau khi biết chính mình xuyên vào quyển tiểu thuyết này, Diệp Miểu Miểu tính toán định ôm đùi nữ chính này.
Nhưng mà không có biện pháp nào, nữ chính này quá hung tàn, còn chưa thấy mặt, đã sai bé làm này làm kia, còn đủ các loại sỉ nhục bé, đủ mọi cách đánh mắng bé!
Diệp Miểu Miểu nén giận một đoạn thời gian, thật sự không thể nào nhịn được nữa, mới đánh bé gái đó một trận!
Nguyên bản bé định sau khi đánh nữ chính một trận xong, sẽ dỗ nữ chính một chút, nếu dỗ không được lại đánh tiếp!
Trong tiểu thuyết, quan hệ của nữ chính và các pháo hôi không phải đều là càng đánh càng thân hay sao?
Nhưng-
Điều kiện tiên quyết là-
Bé chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến sớm như vậy, được chứ?
Hu hu hu-
Bé thậm chí còn chưa có cơ hội bồi dưỡng tình cảm thật tốt với nữ chính!
Chỉ cần tưởng tượng đến trong nguyên tác, mấy cái chân chó đi theo nữ chính, cùng đều lợi dụng nữ chính làm đại thụ để làm giàu vô cùng nhanh, giờ phút này, Diệp Miểu Miểu đã hối hận đến mức ruột đều biến thành màu xanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...