Đoản Ngược

" A Nhiên! Nhìn ta một chút có được không?"

" A Nhiên , ngươi xem tuyết rơi rồi.. "

" A Nhiên, mau mau tỉnh dậy, ta và ngươi liền về lại Mãn Châu."

" A Nhiên đừng ngủ nữa..."

" A Nhiên,..."

Hắn mơ hồ ôm lấy xác của nàng rất lâu, lâu đến mức tay có chút mất cảm giác. Máu của nàng đã ngưng chảy, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch cùng tứ chi mềm oặt. Đôi mắt tựa phỉ thúy giờ chỉ còn hai đường cong im lìm, khép chặt.

Hắn lặng yên ngắm nhìn người con gái trong lòng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết máu đã khô trên môi nàng. Hắn không biết bản thân đã cực lực run rẩy, tay không thể khống chế, vết máu theo đó hoen trên má người kia.

Không lau nữa, hắn sợ nàng thức giấc. Loạng choạng ôm nàng đứng lên, hắn thấy trước mắt chảy dài tuyết trắng. Kí ức theo gió đông ùa về, phả lên mắt cay nồng.

Hắn thấy nàng. Và thảo nguyên lộng gió. Nàng ngay kia thôi. Vẫn nụ cười ôn nhu đến cực hạn, tóc dài trôi theo gió ngàn cùng đôi mắt như chứa cả nhân gian.

" Lăng, mau, bá mẫu ở nhà sẽ lo lắng"

Giọng nói đinh đang ngân dài trong ánh tà nhạt dần, lúc gần lúc xa,bất phân thực tại, ảo mộng. Dứt câu, nàng liền thúc ngựa đi mất để lại hắn trơ trọi giữa biển tuyết.

Hắn hoảng hốt phát hiện bóng nàng khuất dạng trong miền trắng, tâm không khỏi loạn, điên cuồng gào thét:

" A Nhiên! A Nhiên, ngươi đâu rồi?"

Có tiếng người khúc khích vọng lại, hắn gắt gao mở trừng mắt. Giọng nói này khắc sâu vào tâm khảm hắn, ngày ngày thấm đẫm chẳng buông. Hắn cười dài lao về phía trước. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, làm chậm lại bước chân kẻ tình si.

" Lăng, ta vũ cho ngươi xem một khúc"

Tiếng nói một lần nữa cất lên, kéo dậy tâm tư mơ hồ của hắn.

A Nhiên. Là A Nhiên của hắn. Nàng một thân hồng y, mỉm cười thẹn thùng nhìn hắn. Người gần trong gang tấc, tưởng vươn tay có thể giữ lấy, vạn kiếp không buông.

" Vương , Mặc tiểu thư tuyệt thực."

Có tiếng của nam tử xộc tới. Hắn thấy một nét buồn phất lên trong con ngươi của nàng, rất nhanh thôi. Ngươi không vui sao? Nếu ngươi không vui ta liền ở lại bồi ngươi ca vũ. Nhưng lời chưa kịp cất, ảo ảnh kia cứ thế nhạt dần rồi hòa vào tuyết lạnh.

Không, A Nhiên của hắn. Nàng còn chưa vũ cho hắn xem. Một nữ tử ngày đêm chỉ biết có lưng ngựa lại vì hắn học vũ. Đã bao lâu rồi không thấy nàng cười sảng khoái như những ngày còn rong ruổi ? Cơ hồ không thấy nữa.

" Lăng, ta may cho ngươi một đôi giày, ngươi xem ."

Giữa màn tuyết trắng xóa, nàng ôn nhu cầm đôi giày vải hướng phía hắn đưa tới, tay kia có chút rộp. Ngực phập phồng đau đớn, hắn dường như chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của nàng. Bản thân vốn quen nàng ngoan ngoãn, nên đối sự ôn nhu kia là lẽ đương nhiên.

YOU'LL ALSO LIKE
[CaoH - Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng...
2.6M
90.1K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi...
《Full - Nữ Phụ》Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật P...
1M
68.2K
➤Tên gốc: 和反派离婚之后 - Cùng phản phái ly hôn chi hậu ➤Tác giả: 木妖娆 - Mộc Yêu Nhiêu ➤Số chương: 101 chương ➤Thể loại: Ngôn tình, nữ phụ, xuyên không ➤Convert: Tiểu Lê Nh...
criminal | kth

464K
30.2K
Chúng ta sinh ra đều không thể nào quyết định số phận của riêng mình. Em cũng vậy, anh ta, gã ta hay cô ta cũng thế. Số phận vốn dĩ đã an bài, chỉ là một trong số chúng...
《EDIT - HOÀN - ĐANG BETA》 DƯ ÂM - TRẦN VỊ MÃN
87.1K
3.6K
*TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD Maison de I'hortensia (@NhacuaHortensia)* TÊN TRUYỆN: DƯ ÂM 余音 TÁC GIẢ: TRẦN VỊ MÃN 陈未满 ĐỘ DÀI: 30 CHƯƠNG + 5 PHIÊN NGOẠI NHÂN VẬ...
Cực Phẩm Tiểu Thư
341K
4.7K
Cực Phẩm Tiểu Thư ( Mỹ nữ dâm đãng trời sinh ) Tác giả: Ốc sên 🐌 Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, lãng mạn, SM, NP. Câu chuyện kể về Mã San San - một tiểu thư ăn trắn...
Cách nuôi dưỡng bệnh kiều
51.4K
3.8K
Tác giả: Phế Danh Quân Convert: Khoá luận tốt nghiệp được 9 điểm Edit: nhtt1225 Một chuyện ngoài ý muốn làm Diệp Trăn Trăn xuyên đến cổ đại, còn ngơ ngác rơi vào một cái...

Lúc ấy hắn đã đáp nàng như thế nào nhỉ? À phải rồi. Hắn lạnh lùng buông ra bốn từ :

"Không bận phiền lòng"

Nàng phản ứng như thế nào đây ? A Nhiên lúc ấy dường như thống khổ, dường như mỉa mai nhìn chằm chằm đôi giày vải trên tay, miệng cười khan hai tiếng.

" Vậy ta không phiền ngươi nữa. Trời đã sang thu, ngươi... mặc ấm một chút"

Nàng dứt lời liền lảo đảo bỏ ra ngoài.

Hắn không biết nếu bản thân chịu ngoái đầu nhìn lại, có lẽ đã bắt gặp được bóng lưng tịch liêu của nàng.

Một loạt những kí ức theo tuyết ùa về, đọng lại trên mi mắt, trên vai, trên tay hắn. Lạnh buốt.

" Lăng, ta có hầm cho ngươi một ít canh gà..."

" Lăng, hôm nay nhìn thấy một chiếc trâm gỗ liền nghĩ đến ngươi, ngươi có hay không qua đây xem thử.."

" Lăng, tiết trời sang xuân rồi, thật muốn về Mãn Châu một chuyến "

" Lăng, đừng, cầu ngươi...."

Từng lời từng lời tựa như vạn tiễn xuyên tâm. Bóng nàng xoay vòng, giăng giăng tứ phía, bủa vây hắn, đày đọa hắn.

Có nàng của những ngày hoan hỉ.

Có nàng của những ngày thương tâm khóc thầm.

Có nàng của những ngày yêu hắn đến cuồng si.

Nhưng, lại không có nàng của những ngày uất hận.

Đến một ảo ảnh cũng không. Rốt cuộc vì sao không hận?

Hắn đối với nàng thật tàn nhẫn. Hà cớ gì không hận hắn lấy một lần?

Còn nhớ đêm trung thu năm đó. Hắn cho rằng nàng hạ độc Mạc Nhan bằng trà, làm tổn hại đứa con trong bụng nàng ta. Lại nhìn thấy ánh mắt si mê của Hịch Vương đặt trên người nàng, tâm sinh cuồng nộ. Hắn quả thật muốn giết người.


Nhìn nàng nhu thuận tiếp rượu người kia, trong lòng phẫn hận cực độ. Nàng cư nhiên quyến rũ nam nhân khác trước mặt hắn. Hắn lúc ấy nộ khí xung thiên,trực tiếp bóp mồm A Nhiên rót trà vào, từng ngụm từng ngụm ép buộc nuốt xuống.

Hắn nhớ nàng đã nhìn hắn thật lâu, cái nhìn đằm đẵm, đầy đau khổ và tuyệt vọng.

" Lăng, đừng, van cầu ngươi... "

Độc kia nàng bỏ, vậy trà nàng tự uống hết là được. Hắn khi ấy cho rằng bản thân quá nhân từ với nàng. Nhưng hắn đã nhầm, thời khắc thấy nàng quằn quại trong vũng máu, mồ hôi chảy rịn trên trán. Hắn biết mình sắp điên rồi.

Nàng mang con của hắn? Thật sự mang con của hắn.

Tôn nghiêm không cho phép hắn cúi đầu. Và, trên tay hắn còn một Mạc Nhan. Hắn mờ mịt quay đi trong tiếng cầu cứu yếu ớt của nàng:

" Hài tử của ta.. Lăng.. cầu ngươi.. cứu nó "

" Van cầu ngươi... "

Nhìn nàng đau đến ngất lịm, tâm triệt để bị phế.

" Là nàng hại người, đây là kết cục nàng phải nhận" hắn tâm tâm niệm niệm. Niệm đi niệm lại khiến đáy lòng như muốn nát vụn.

" Còn không mau truyền đại phu !"

Âm thanh như gầm lên của Hịch Vương xé nát một mảnh náo loạn. Thành công khiến sát ý vừa tắt một lần nữa bừng lên trong mắt hắn.

" Không cho phép bất kì ai đụng vào nàng. Có làm có chịu. Hịch vương, chuyện của ta, ngươi cũng dám quản ?"

" Ngươi..?"

Hịch vương trực tiếp bị nam tử phía trước làm cho nghẹn họng ,đáy lòng kịch liệt tức giận.

" Hịch Vương uống say, có chút hồ đồ mất rồi. Người đâu, lập tức đưa y hồi phủ "

Y nhanh chóng bị cưỡng chế ra về. Bên này, hắn vội vã đưa người kia chữa trị.

Còn nàng thì sao? Hắn nhớ lúc quay lại, hài tử của nàng hoàn hảo bị trục ra ngoài. Máu tươi ồ ạt chảy, hơi thở mỏng manh đến dọa người. Nha hoàn bên cạnh dập đầu đến chảy máu, giọng vì gào thét sớm khản đặc.

Hắn nhớ bản thân run rẩy ôm lấy thân ảnh kia yếu ớt, đầu óc trống rỗng một mảnh. Lòng hắn đau như muốn bạo liệt, vĩ bàng ẩm ướt vô định nhìn quanh. Đến khi hắn tỉnh táo lại, trên tay kinh ngạc chứa đựng một nhúm thịt bết máu, hắn điếng người quay đi.

Đứa con trong bụng Mạc Nhan bình bình an an sống sót, còn hài tử của nàng cứ thế mất đi. Ngỡ nàng sẽ khóc, sẽ hồ nháo, nhưng không, nàng chỉ yên lặng, một loại yên lặng kì quái khiến người ta thương tâm.

Rõ ràng có thể nói với hắn : Bảo hộ đứa con nàng thật tốt. Rõ ràng có thể gào thét, khóc nháo. Nhưng nữ nhân ngu ngốc này lại chọn im lặng. Tôn nghiêm ấy nàng giữ cho ai xem ?Hắn thở hắt ra, ngực phập phồng đau đớn.

Nhìn nàng cẩn thận lật từng góc khăn, gần như nín thở khi thấy bào thai đỏ hỏn nằm gọn trong mảnh khăn kia. Đồng tử hắn rát lại, ngực không nhịn nổi đau đớn một hồi. Rất muốn ôm nàng vào lòng mà hôn lấy an ủi, nhưng thứ hắn làm chỉ là quay đi.

Trước khi dợm bước, hắn cơ hồ nghe thấy tiếng nàng, ân ẩn trong đó là run rẩy rất nhẹ:

" Là nương không tốt, làm khổ con rồi. Hài tử ngoan của nương. Là nương không tốt...."

Không ai biết, bóng lưng cao lãnh của hắn bấy giờ thập phần chao đảo, nghiêng ngả khuất dạng sau tiểu viện.

Gió đông một lần nữa thốc ngược, dội một đợt tuyết lớn phủ mờ đi vài vết kí ức. Ấy rồi tuyết ngưng. Trước mắt là một mảnh quang đãng.


Hắn mơ hồ về lại Vương phủ, bên sương phòng nàng. Cửa sổ sơn đỏ, rèm châu buông hờ cùng vài chậu hoa lan sớm trổ nụ. Và hắn thấy nàng, bóng lưng tịch liêu đương vuốt ve vài bụm hoa mới nhú. Nắng thu nhàn nhạt đậu trên mái tóc dài đen thẫm, rơi giọt xuống chiếc lúm đồng tiền ẩn hiện trên khóe môi .

"Người thương em ơi, chàng nơi nào?
Em hỏi suối ngàn
Suối trôi chẳng dừng
Em hỏi gió núi
Gió thổi chẳng ngưng
Em hỏi trăng cao
Trăng đợi trời lặn
Chỉ có lan rừng trổ hoa nhớ thương.."

Giọng hát rất nhẹ, là một bài hát đồng dao của dân du mục. Hắn nhớ giai điệu du dương ấy,  trong tiềm thức cư nhiên quen thuộc thanh âm này, chỉ không nhớ nổi nghe ở đâu. Đầu óc nhất thời ngưng trệ, có gì đó vụt lên trong tâm.

Đêm đầy sao.

Đồi hoa lan.

Mãn Châu lặng gió.

Nữ hài tử bên cạnh cười đến khuôn mặt bừng sáng, tay không ngừng mân mê chiếc vòng hoa lan.

" Ngươi nhớ lấy, đời này chỉ có ta là nương tử. Nếu lỡ hẹn nguyện vong tình tam sinh. Ngươi mau hứa đi, vòng lan kết tóc này cho ngươi. "

" Hảo "

Nam hài cười tươi ưng thuận, tiện tay phủi đi cánh hoa vương trên đầu nàng.

Mãn Châu nổi gió, nơi đồi hoa lan, có hai đứa trẻ dựa nhau ngồi ngắm trời đêm.

Mắt hắn cay nồng, cổ họng đắng nghẹn. Năm đó, hắn đã lãng quên người hắn trân quý nhất. Năm đó, hắn thành gia, nương tử.. không phải nàng. Năm đó, nàng chờ đợi héo mòn. Năm đó, đau thương.

" Lỡ hẹn nguyện vong tình tam sinh "

Nàng từng hướng hắn rất nhẹ mà thở dài:

" Lăng, ngươi quên rồi... Vậy ta cũng nguyện không nhớ nữa "

Hắn thật sự đã quên. Những ngày cũ. Thảo nguyên. Vó ngựa và nàng. Không thể vãn hồi. Không thể nữa rồi.

" Mạc Nhan...nàng sinh non."

Động tác trên tay nàng ngưng lại, môi mím chặt thành một đường nét mơ joof thống khổ.

" Ta không làm "

Hắn im lặng, nàng lặng thinh. Hồi lâu, hắn khàn khàn cất lời :

" Hịch Vương, hắn nói có thuốc chữa trị. Đổi lại cho ngươi bầu bạn với hắn một thời gian."

Hắn nhớ bóng lưng kia sững lại, tay kia thoáng run rẩy. Nàng bình tĩnh quay người đối mặt với hắn, đôi mắt trong veo không một gợn sóng.

" Chỉ cần ta đi đúng không ?"

Sự điềm tĩnh của nàng rơi vào mắt hắn, khiến tâm hắn như muốn cuộn lại một vòng. Hắn nặng nề gật đầu, im lặng nhìn nàng lướt qua vai, cất giọng khàn khàn nói tiếng" Đa tạ".

Cứ thế, những tháng năm sau này, tựa như ngưng trệ chảy trôi, là những tháng năm dài nhất cuộc đời hắn.

Nàng ở Hịch Phủ hai năm tám tháng. Hai năm tám tháng hắn sống trong dằn vặt tự trách, hai năm tám tháng hắn sống trong hận ý bản thân, hai năm
tám tháng nhớ thương.

Nhiều đêm, hắn choàng tỉnh giấc trong sương phòng ấm áp, hoảng loạn đi tìm nàng. Từ ngày nàng rời đi, giấc ngủ hắn chưa khi nào an ổn. Hắn thường mơ về Mãn Châu của những ngày cũ. Nàng trong mộng tiêu sái cưỡi ngựa, tóc dài buông thả, chân đeo chuông bạc. Hắn đã lâu chưa thấy nàng tự tại đến vậy.


Và nàng cứ thế thúc ngựa đi mất, mặc hắn đuổi theo, mặc hắn thét gọi. Những giấc mơ dồn dập, chới với, chỉ còn tiếng chuông bạc ngân dài, nhuốm vào tâm can.

Hắn nhớ như in đêm ấy. Một đêm trong vạn đêm, khuya lặng như tờ. Hắn bấy giờ đang ngồi nơi tháp gác vọng nguyệt. Xa xa, có bóng người chạy lại, mỗi lúc một gần. Hắn nhớ bản thân sững sờ tột độ khi phát hiện ra nha hoàn bên người nàng. Nhớ hắn điên cuồng hỏi dồn người kia.

" Rốt cuộc, rốt cuộc là nàng ở đâu?"

Nhớ gió lạnh thốc vào mi tâm đau rát mỗi lần quất ngựa thúc giục. Nhớ bản thân sát ý ngập trời chém giết người ở Hịch Phủ. Và hắn nhớ đau thương đến tê dại khi thấy nàng lạnh dần trong tuyết.

Đau đến phế tâm phế phối. Gào thét tên nàng đến cuống họng bỏng rát. Khóc đến chết lặng. Chỉ có người vẫn vô tình không mở mắt.

Trước mắt quang đãng, tuyết trắng lui dần. Tựa như mọi chuyện đêm qua chỉ là giấc mộng. Nhưng hắn biết đây là thực tại. Nàng vẫn nằm đấy, im lìm và lạnh ngắt.

Hắn ngơ ngác nhìn nữ tử trong lòng, tay ngập ngừng vuốt phần tóc mai bị loạn trên trán nàng, cất giọng khàn khàn hỏi :

" A Nhiên ! Ta hát ru ngươi ngủ nhé ?"

Không có tiếng trả lời, hắn run rẩy hít một hơi thật sâu.

" Chỉ có lan rừng trổ hoa thương nhớ.
Nàng cách ba núi
Hoa nở tiễn biệt
Nàng cách ngàn sông
Hoa gửi vấn vương
Nàng khuất mờ sương
Hoa vùi theo gót ...

Tình đôi ta quấn quít mặn nồng
Một người đi mất một người trông
Người thương ta ơi, nàng nơi nao "

Bài hát không có giai điệu, lạc nhịp và nức nở. Lời cuối cùng cất lên đi kèm vài tia lơ đãng rồi ngưng bặt. Hắn nhẹ nhàng nâng nàng dậy, đặt một nụ hôn phớt lên mi mắt nhắm nghiền.

" A Nhiên, ngủ ngoan."

Mặt trời lên, chiếu tỏ những dấu chân in hằn trên tuyết. Hắn bế nàng trên tay, ánh mắt vô thần hướng về phía trước.

Bên này, Tiểu Dao sững sờ nhìn bóng người lững thững trở về, miệng hoảng hốt hô một tiếng:

" Phu nhân !"

Đêm qua, Vương vì quá thương tâm trước cái chết của nàng mà điên cuồng ôm người chạy trốn. Không ai biết hai người đi đâu suốt một đêm trường. Nay hắn mang xác nàng trở về, xem ra đã nghĩ thông suốt.

Tiểu Dao nức nở chạy lại bên nàng, miệng liền hồi khóc nháo. Bỗng nhiên, hắn một tay đẩy mạnh nữ tử trước mặt, gầm lên:

" Không được đụng vào nàng !"

Tiểu Dao ngã ngồi trên tuyết, mắt ngập kinh sợ. Nhìn hắn như con dã thú bị thương lê lết trở về, những người chứng kiến không khỏi xót xa.

Bên trong màn trướng ấm áp, Mạc Nhan yên lặng lật giở từng trang sách. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng ta vô thức kéo mi. Trông thấy thân ảnh cao lớn bước vào, nàng nhẹ nhàng buông sách, dịu dàng gọi một tiếng " Lăng " rồi uyển chuyển đi đến bên cạnh. Bắt gặp nữ tử trong ngực hắn, cảm xúc tươi cười trên mặt Mạc Nhan nhất thời đông cứng lại.

" Đây là ...?"

Vừa ngẩng đầu nghi hoặc, nàng ta giật mình chạm phải ánh nhìn vằn tơ máu của người kia.Hắn chăm chú nhìn thân ảnh kiều kiều trước mặt, mắt ưng cuồng nộ, bàn tay thô ráp dứt khoát bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh.

Mạc Nhan kinh sợ giãy dụa trên tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng chuyển sang đỏ bừng. Miệng kia vì ngạt khí không thốt nổi một lời chỉ còn đôi mắt ngập nước nhìn hắn đầy ai oán.

Thấy người trong tay sắp mất đi ý thức, hắn chán ghét quăng nàng ta sang một bên. Nữ nhân dưới đất ôm chặt cổ ho khan, nhìn người kia có dấu hiệu lại gần, nàng ta vô thức lùi ra sau một quãng.

" Lăng, chàng điên rồi "

[ Còn tiếp ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận