Chu Hành không tiến lên chào hỏi Nhiếp Minh Kính, anh chỉ đứng bên kia đường gọi một cuộc điện thoại, sau đó lái xe theo chiếc taxi mà Đoan Ngọ đang ngồi rời đi.
Từ khi xảy ra sự việc đến nay, Chu Hành đã thay mặt cha mình đến nhà Nhiếp ba lần. Lần đầu tiên là ngày xảy ra sự việc, lần thứ hai là hai ngày sau đó, và lần thứ ba là một tuần sau đó. Cả ba lần đều không gặp được Đoan Ngọ. Vì không có lý do gì để nhất định gặp Đoan Ngọ, Chu Hành chỉ cùng với ông cụ Nhiếp và Nhiếp Minh Kính thảo luận, phân tích và xác nhận một số vấn đề, rồi rời đi. Chu Hành thậm chí cũng không an ủi Nhiếp Minh Kính. Bởi có những chuyện có thể an ủi, nhưng có những chuyện không thể an ủi, chi bằng làm một số việc thực tế, ví dụ như giúp lo liệu hậu sự, giúp thuê một người quản lý chuyên nghiệp tạm thời tiếp quản công việc của Nhiếp Đông Viễn.
Phố Thượng Nhiêu nằm ở khu phố cổ của thành phố Tấn, con đường nằm cạnh sông, từ đầu đến cuối phố là các cửa hàng đa dạng giữa những hộ dân bình thường. Có cửa hàng ẩm thực, cửa hàng đồ trang trí đặc sắc, cửa hàng trái cây hữu cơ và cả những quán ăn đơn giản. Đường phố tuy không rộng, thậm chí mặt đường cũng có chút lồi lõm, nhưng rất sạch sẽ, dù trong mùa hè rực rỡ này, không có góc nào trên phố có ruồi tụ tập vo ve. Những người già sống ở khu phố cổ cả đời thường dậy sớm, và không thể ngồi yên, họ dọn dẹp rác rưởi trong lúc đi dạo buổi sáng. Những người thuê cửa hàng để kinh doanh cũng chăm chỉ, thật thà và sạch sẽ.
Đêm khuya, mưa rơi trên phố Thượng Nhiêu, không còn sự nhộn nhịp và vui vẻ ban ngày, nhà nhà đóng cửa khóa chặt. Gió thổi làm chuông gió nhà ai quên thu vào kêu leng keng, mưa rơi tí tách lên mái nhà ngói xám, dưới ánh đèn đường mờ ảo ven sông, hai ba lá cờ chào khách ướt đẫm rủ xuống, bảy tám cây liễu rủ gần như chạm mặt sông. harry potter fanfic
Đoan Ngọ kéo vali, bước đi lẹp bẹp trên những vũng nước nhỏ, đi khoảng hai mươi mét thì dừng lại. Cô quay đầu nhìn con đường đã đi qua, nhưng bác tài xế đã mất hút từ lâu. Cô vừa nhận ra mình chưa nhận lại tiền thừa. Đoan Ngọ cúi đầu lục lọi túi, xác nhận rằng trong đó không có 24 tệ thừa lại sau khi trừ đi 26 tệ tiền xe từ tờ 50 tệ, cô vô cùng chán nản mà đá vào vali một cái. Vali đổ xuống đất, vang lên một tiếng “bùm” trong đêm yên tĩnh, khiến con chó trong sân nhà phía trước sủa ầm ĩ, có người mở cửa hỏi khó chịu ai ở ngoài. Đoan Ngọ giật mình, lập tức dựng vali lên, giả vờ như không có chuyện gì rồi rời đi.
Xe của Chu Hành chạy theo sau Đoan Ngọ, mắt anh luôn dõi theo cô, cho đến khi cô cuối cùng cũng đến trước cửa nhà, mở cửa, bước vào rồi quay lại khóa cửa từ bên trong.
Chu Hành không rời đi ngay, anh đậu xe ở sát tường, hạ cửa kính xuống. Gió mát sau mưa mang theo mùi tanh của nước sông và mùi cỏ cây nhè nhẹ.
Khi Đoan Ngọ cuối cùng cũng dọn dẹp xong mọi thứ, nhìn vào màn hình điện thoại đã là bốn giờ sáng. Lần này không còn ai vì cô thức khuya mà lao đến véo tai cô nữa. Đoan Ngọ cuối cùng cũng giặt sạch khăn lau, treo lên, rồi chậm chạp quay lại phòng ngủ.
Đoan Ngọ rất mệt, nhưng đầu óc lại tỉnh táo. Cô nằm trằn trọc trên giường suốt hai tiếng, bực bội đến mức muốn phát cáu nhưng vẫn không ngủ được. Cô ngồi dậy, ném tất cả gối tựa vào tường đối diện, muốn khóc to, muốn hét lên, muốn cào rách mặt ai đó, muốn cùng ai đó đồng quy vu tận.
Đoan Ngọ ôm đầu, cô bắt đầu đờ đẫn nhìn cánh cửa như đang chờ ai đó bất ngờ đẩy cửa bước vào, hoặc tức giận hoặc vui vẻ hoặc lơ đễnh hoặc vội vã hoặc chậm chạp.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đoan Ngọ nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Những ngày tháng ở phố Thượng Nhiêu như dòng sông chảy qua trước mắt cô.
Đoan Ngọ thấy Đoan Mạn Mạn dắt cô đi mua văn phòng phẩm ở trung tâm thương mại; thấy Đoan Mạn Mạn đang cầm nồi nước sôi để luộc há cảo; thấy Đoan Mạn Mạn đang thử quần áo; thấy Đoan Mạn Mạn đang châm chọc với mẹ của Lý Nhất Nặc; thấy Đoan Mạn Mạn nhận được một món quà là robot hút bụi, ngồi trên giường nghiên cứu hướng dẫn sử dụng với vẻ mặt vui vẻ; thấy Đoan Mạn Mạn thổi hơi nước nóng để pha nước trứng cho cô; thấy Đoan Mạn Mạn nhận tiền nhuận bút, vừa rửa bát vừa hát; thấy Đoan Mạn Mạn ngủ ngáy quay lưng về phía cô trong đêm mưa giông; thấy Đoan Mạn Mạn chơi mạt chược với hàng xóm, nhân tiện châm chọc mẹ của Lý Nhất Nặc khi người ta nói xấu bà.
Đoan Ngọ ngủ chập chờn không biết bao lâu cho đến khi tỉnh hẳn cô cũng không còn chút buồn ngủ nào. Cô nhìn đồng hồ, đã là sáu giờ chiều, ba mươi sáu tiếng sau đó.
Đoan Ngọ nhìn trần nhà cũ kỹ, không hề đói, cũng không muốn động đậy.
Có mùi thức ăn thơm ngát len qua khe cửa, Đoan Ngọ tưởng là Lý Nhất Nặc, giọng khản đặc bảo cô nàng đi. Cô không hiểu sao bỗng nhiên bắt đầu ghen tị với Lý Nhất Nặc, người vẫn ở lại trên phố Thượng Nhiêu mà không chuyển đi. Nếu cô và Đoan Mạn Mạn cũng mãi ở lại phố Thượng Nhiêu; nếu mỗi khi mở mắt ra cô vẫn có thể thấy Đoan Mạn Mạn đi lại giữa phòng ngủ và phòng khách; nếu vào lúc này Lý Nhất Nặc đến như trước kia để ăn ké… Khi Đoan Ngọ đột nhiên nhận ra những điều đó đều là quá khứ không thể quay lại, cô bắt đầu th ở dốc, nắm chặt tay và mở to mắt, nhưng nước mắt vẫn tuôn trào không ngừng. Ban đầu Đoan Ngọ chỉ nghẹn ngào nức nở, rồi dần dần chuyển thành tiếng khóc la hét như một đứa trẻ đòi hỏi.
Đoan Ngọ khóc lóc suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi kiệt sức, cổ họng không phát ra được một tiếng nào nữa. Cô nằm trên giường thêm nửa giờ, cuối cùng đói đến mức ngực dán vào lưng mới phải đứng dậy.
Đoan Ngọ lê dép từ từ ra khỏi phòng ngủ, lần theo mùi thức ăn đến phòng khách. Trên bàn trà trong phòng khách có hai suất cơm hộp mang về từ nhà hàng, một suất là cơm thịt xào chua ngọt, một suất là cơm thịt bò kho. Cô ngồi xổm xuống, ngửi thử, mùi thơm dường như đã bị đông cứng lại cùng với nước sốt đặc sệt.
Đoan Ngọ ngồi bệt xuống đất, với tay lấy suất cơm thịt xào chua ngọt.
“Cạch”
Tiếng cửa nhẹ nhàng vang lên.
Nhiếp Minh Kính từ phòng tắm ở đầu kia của phòng khách bước ra với mái tóc ướt sũng. Cậu vẫn mặc chiếc quần thể thao bằng vải bông màu đen thường thấy cậu mặc ở nhà họ Nhiếp, làm đôi chân cậu trông dài hơn.
Đoan Ngọ sững sờ, cằm và đũa đều rơi xuống.
Nhiếp Minh Kính bước tới, nhìn xuống Đoan Ngọ, thấy rõ dấu vết khóc nức nở còn lại trong mắt cô. Ánh mắt cậu chuyển sang hộp cơm, nhíu mày nói: “Cơm đã nguội rồi, đừng ăn nữa.”
Đoan Ngọ lắp bắp: “Em, em đói.”
Nhiếp Minh Kính cúi xuống nắm lấy tay Đoan Ngọ, kéo cô đứng dậy, nói: “Đi rửa mặt đi, chải tóc lại, trên phố có một quán cháo chắc chưa đóng cửa.”
Tại quán cháo, Nhiếp Minh Kính bình thản nói rằng vì trường đại học G mà cậu dự định thi nằm ở khu phố cổ, nên cậu sẽ chuyển đến sống ở phố Thượng Nhiêu. Tất nhiên, cuối tuần cậu sẽ về nhà họ Nhiếp. Đoan Ngọ cúi đầu húp cháo, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại lại rơi từng giọt từng giọt xuống bát. Trước khi ra khỏi nhà, cô thấy phía sau bàn trà có chiếc ba lô đen mà Nhiếp Minh Kính từng dùng khi đi du lịch, cô không dám hỏi, sợ rằng cậu chỉ đến thăm cô mà thôi. Rời quán cháo, Nhiếp Minh Kính dẫn Đoan Ngọ đi dạo một vòng quanh sông, mua ít hoa quả. Đoan Ngọ lẽo đẽo theo sau Nhiếp Minh Kính, nỗi lo lắng đè nặng lên cô dần dần dịu lại.
Mùa hè này, thật hiếm khi Lý Nhất Nặc không còn đuổi theo Lâm Mẫn, cô nàng kiên nhẫn ở lại với Đoan Ngọ trên phố Thượng Nhiêu, nghe nhạc, học từ vựng, làm bài tập, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi dọc bờ sông, ăn kem, mua một chiếc vòng bình an, xem bọn trẻ đeo bảo vệ đầu gối chơi trượt patin, xem các bà các cô tụ tập nhảy múa ở quảng trường… Cho đến khi Nhiếp Minh Kính xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng, hoặc mẹ Lý Nhất Nặc gọi họ về nhà.
Giữa tháng bảy, kết quả thi đại học đã có, tổng điểm của Nhiếp Minh Kính vượt trung bình của “Tám trường đại học danh tiếng lâu đời” (*) 56 điểm, vượt trường đại học đứng đầu trong số đó là G với 21 điểm. Ngành học của Nhiếp Minh Kính giống như Nhiếp Đông Viễn năm đó, là kiến trúc.
Chú thích:
(*) Danh sách bao gồm các trường đại học sau:Đại học Bắc KinhĐại học Thanh HoaĐại học Phục Đán Đại học Giao thông Thượng Hải Đại học Nam Kinh Đại học Chiết Giang Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc Đại học Hạ Môn Những trường đại học này được công nhận rộng rãi về thành tựu nghiên cứu, chất lượng giảng dạy, và danh tiếng quốc tế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...