Trên đoàn tàu người đến người đi, Lâm Hi dựa vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn đôi nam nữ trung niên vừa mới ngồi xuống đối diện.
Trong tay người phụ nữ ôm một bé trai khoảng ba tuổi, mặc bộ quần áo màu xám xịt, nhưng diện mạo đáng yêu, mượt mà trắng nõn, lúc này đang nhắm mắt lại say sưa đi vào giấc ngủ, ngoan ngoãn giống như là thiên sứ nhỏ.
Bà cụ bên cạnh Lâm Hi nhìn thấy, không nhịn được cảm khái:
“Ai da, đứa bé nhà hai người trông thật đẹp trai, không chỉ đẹp còn ngoan, ngồi xe lửa không ầm ĩ, đúng là khiến người ta bớt lo.
”
“Mấy tuổi rồi, đi nhà trẻ chưa?”
Cháu trai nhà bà cụ này tuổi xấp xỉ đứa bé kia, bởi vậy thấy đứa bé không khác gì cháu trai nhà mình lắm, đương nhiên là không tránh khỏi cảm thấy thân thiết.
Người phụ nữ trung niên nghe thấy thế thì mỉm cười, tay dịu dàng vỗ nhẹ phần lưng của bé trai, nói.
“Còn chưa, lần này tôi và chồng tôi về quê, chính là tính toán đưa đứa bé trở về đi học, học phí nhà trẻ bên ngoài quá đắt, chúng tôi đều là làm công, quanh năm suốt tháng không kiếm được bao nhiêu tiền, còn không bằng đưa đứa bé về quê, chi tiêu ít hơn chút…”
Trong lúc nói chuyện, bà cụ biết được đứa nhỏ này là con của đôi vợ chồng trung niên, hai người đều hơn bốn mươi còn sinh ra đứa bé đẹp như thế, còn ở đó cảm khái là ông trời rủ lòng thương, mới cho bọn họ kéo dài hương khói.
Kéo dài hương khói sao?
Lâm Hi nghe đến đó, tầm mắt nhìn về phía đôi nam nữ đối diện.
Cung con cái của hai người này màu u ám, khô cạn phát vàng, một người có lông mày rậm, lông mi thưa thớt rối loạn, một người giữa lông mày có nếp nhăn, là điển hình của tướng mạo không thể sinh con, không có con nối dõi, mà xem từ cung vợ chồng, hai người này vốn không phải vợ chồng.
Người đàn ông càng là đôi mắt hí, mũi lệch, xương gò má sụp xuống, là kiểu tướng mạo của tội phạm tâm thuật bất chính, làm việc trái pháp luật.
Lại nhìn bé trai nhắm mắt kia, vầng trán no đủ, vành tai dày và hồng nhuận, là điển hình của tướng mạo sinh ra ở nhà phú quý, tổ tông có tài sản tích lũy phong phú, càng không hợp với tình hình kinh tế của hai vợ chồng mà người phụ nữ kia mới nói.
Có đủ điểm kỳ lạ, rất dễ khiến Lâm Hi đoán ra thân phận của đôi nam nữ trung niên…
Mẹ mìn, cũng chính là đám buôn người mà mọi người hiện giờ hay nói.
Bà cụ vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
“Hai vợ chồng ở đâu, có xe không, nếu đến trạm cuối mà nói lát nữa tôi bảo con tôi tiễn hai người một đoạn.
Đến lúc đó xuống ga tàu hỏa đều đã tối muộn, mang theo đứa bé e rằng không tiện kiếm xe.
”
Bà cụ này tốt bụng, cộng thêm đứa nhỏ kia thật sự hợp nhãn duyên của bà ấy, nên muốn nhân tiện đi thêm một đoạn đường.
Người phụ nữ nghe thấy thế trong mắt lập tức hiện lên cảnh giác, ngay sau đó xua tay nói:
“Không cần không cần, chúng tôi xuống ngay trạm kế tiếp thôi, không làm phiền bà.
”
Bà cụ nghe thấy thé, thì không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò người phụ nữ khi xuống xe nhớ ôm chắc đứa bé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...