Kiều Trăn Trăn không có lời nào để nói, không khí càng thêm trầm mặc.
Một lúc lâu, Kiều Trăn Trăn mới gian nan mở miệng: “Không có yêu sớm, cậu ấy… Không phải bạn trai con.
“Ít nhất bây giờ thì không.
Đáy mắt Trì Thâm không có nửa điểm gợn sóng, phảng phất như vậy là đương nhiên.
Tần Thăng lại không tin lời cô nói: “Nếu không phải là bạn trai của con thì con mang cậu ấy đến làm gì? ”
“…… Con không thể có mối quan hệ tốt với một bạn khác giới sao? “Kiều Trăn Trăn cứng họng cứng cổ trả lời.
Tần Thăng liếc mắt một cái không để ý tới cô.
Kiều Trăn Trăn nhấp nhấp cái môi khô, đột nhiên nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều đồ ăn vặt, vì thế lập tức cầm một miếng sừng trâu, bẻ làm hai nửa cho Trì Thâm.
Trì Thâm vừa mới nhận lấy, Tần Thăng lập tức tức giận hỏi: “Là cho cậu thì cậu ăn liền sao? ”
“Không phải sao?” Kiều Trăn Trăn vẻ mặt vô tội.
Thứ này nhìn ngày sản xuất là biết là vừa mới mua, ông ấy cùng với cậu lại không ăn đồ ngọt, không phải là mua cho cô sao?
Tần Thăng nhíu nhíu mày, đang muốn mắng cô hai câu, quay đầu lại nhìn thấy Trì Thâm cầm túi sừng trâu trầm mặc nhìn mình,ông đột nhiên cảm thấy phiền lòng: “Ăn đi.
”
Trì Thâm yên lặng bắt đầu ăn.
Cả cai người bọn họ lúc ra ngoài đều không ăn cơm trưa, từ phòng thuê đến tiểu khu nhà họ Triệu Luyến Kiều, lại từ tiểu khu nhà họ Triệu Luyến Kiều đến biệt thự cao cấp này, chỉ cần đi trên đường thôi thì cũng đã mất gần hai tiếng đồng hồ, hơn nữa ở cửa chờ lâu như vậy, đã sớm đói lả rồi.
Tần Thăng nhìn hai đứa nhỏ im lặng mà ăn cái gì, hiếm khi có lúc không nói gì, chỉ khi chờ bọn họ sắp ăn xong, mới không có kiên nhẫn gọi người đưa hai ly nước trái cây tới: “Quỷ chết đói đầu thai à? ”
Kiều Trăn Trăn uống vài ngụm nước trái cây, lúc này mới khẽ thở ra một hơi: “Có chút đói bụng, ông ngoại có cơm không? ”
“Muốn ăn cơm thì về nhà ăn.” Tần Thăng lạnh lùng nhìn cô.
Kiều Trăn Trăn suy nghĩ một chút: “Vậy vẫn nên không ăn, con muốn bồi ông ngoại.
”
“Đừng nói mấy lời kinh tởm như vậy chứ, nếu cháu thật sự là nhớ ông, sao liên tiếp mấy năm cháu cũng không tới? Nhà họ Kiều của các cháu chính là một ổ sói mắt trắng *.
“Tần Thăng trầm mặt, hiển nhiên đang rất tức giận.
Kiều Trăn Trăn nghe vậy lập tức cảm thấy áy náy, cúi đầu ngượng ngùng để ly nước trái cây xuống.
Kiếp trước cô cũng giống như Tần Tĩnh, bị bộ dáng bình thường của Kiều Kiến lừa một cách triệt để, cho nên khi cha và ông ngoại xảy ra mâu thuẩn, cô không chút do dự đứng về phía cha của mình, tuy rằng không có cãi nhau với ông ngoại, nhưng cũng không qua lại với Nhà họ Tần nữa.
Ông ngoại nói đúng, cô ấy là một con sói mắt trắng.
Trì Thâm nhận thấy được cảm xúc của cô có chút sa sút, sau khi im lặng một lúc cũng buông cái ly xuống, nhíu mày nhìn chằm chằm Tần Thăng.
Tần Thăng vốn còn bởi vì mình làm cho cháu gái đau lòng nên có một chút áy náy, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Trì Thâm, lại nhịn không được hỏi thẳng mặt: “Sao? Nhìn cái gì mà nhìn? ”
Kiều Trăn Trăn hoàn hồn, nhanh chóng kéo cánh tay Trì Thâm lúc này Trì Thâm mới ngoan ngoãn cúi đầu.
Tần Thăng trừng mắt: “Nghe lời còn như thế, còn nói không phải đối tượng yêu sớm của cháu? ”
“……Không phải thật ạ, ” Kiều Trăn Trăn bất đắc dĩ, nói xong thì bỗng trở nên nghiêm túc hơn một chút, “Ông ngoại, cháu biết mấy năm nay không đến thăm ông, ông rất giận cháu, cháu cũng không dám bao biện gì cả nhưng bởi vì lúc trước con thật sự rất ngu ngốc, chỉ biết nghe lời ba, ông ấy không thích ông thì cháu cũng không dám đến, hiện tại cháu biết sai rồi, ông có thể cho cháu một cơ hội để cho cháu sau này có thể hiếu thảo với ông được hay không? ”
Cho dù sau này không cần đến sự giúp đỡ của ông ấy, cô cũng muốn nói ra những lời này, kiếp trước nhận thức của cô chưa rõ ràng, mãi đến lúc cô chết đi mới biết ai là người thực sự đối tốt với mình, nếu đã sống lại một lần nữa, cô không thể tiếp tục hồ đồ như trước kia nữa.
Tần Thăng nghe vậy thì vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, im lặng một lúc sau rồi mới hỏi: Có phải đã xảy ra chuyện gì không? ”
Trong lòng Kiều Trăn Trăn có chút hoảng sợ: “Không có, không có chuyện gì a.
”
“Cháu nói thật đi.” Tần Thăng nhíu chặt chân mày.
“Không có chuyện gì thật mà, ông đừng nghĩ lung tung.” Với tính tình nóng nảy của ông ấy, nhất định sẽ qua giết Kiều Kiến sau khi biết chuyện ông ấy ngoại tình mất, đến lúc đó mẹ bị kích động, nhất định sẽ bị trầm cảm như kiếp trước, hậm hực không chịu nói gì, Kiều Kiến cũng sẽ trở nên cảnh giác, chỉ cần kéo dài thêm mấy mấy tháng rồi ly hôn, cũng đủ để ông ấy có đủ thời gian di chuyển tài sản.
Quyền tài chính trong nhà vẫn luôn do Kiều Kiến tự mình quản lý, cô và mẹ đều chỉ nhận tiền sinh hoạt, thực sự không biết chính sác số tài khoản là bao nhiêu, nếu tùy tiện xé rách da mặt của nhau, rất có thể một xu cũng không lấy được giống như kiếp trước.
Kiều Trăn Trăn tự nhận mình không yêu tiền, nhưng nhất định sẽ không cam lòng khi người tốt hai bàn tay trắng còn người xấu lại được như ước nguyện.
Huống chi cô cũng đã suy nghĩ thật lâu, nguyên nhân kiếp trước khiến cho mẹ cô bị suy sụp, xác suất lớn nhất là do vừa mất cả người lẫn của.
Nếu đã không nhận được tình yêu, thì có thể lấy được tiền thì cũng tốt, càng nhiều tiền càng tốt.
Nghĩ như vậy, Kiều Trăn Trăn khẽ thở nhẹ ra một hơi, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tần Thăng: “Ông ngoại, con nghĩ ông vẫn nên gọi phòng bếp nấu cơm cho bọn cháu đi, bọn cháu thực sự rất đói bụng.
”
Tần Thăng: “……” Chỉ nghĩ đến ăn, xem ra trong nhà thật sự không có việc gì.
Ông ấy im lặng một lúc rốt cuộc vẫn là gọi người nấu hai chén mì.
Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm đầu đối diện đầu ăn cơm trưa muộn, Tần Thăng thì nghiêm mặt ngồi bên cạnh bọn họ, nhìn chằm chằm Kiều Trăn Trăn một lúc lâu, ánh mắt nhịn không được chuyển đến trên mặt Trì Thâm.
Sau khi ông ấy nhìn thật lâu, Kiều Trăn Trăn rốt cục không nhịn được hỏi: “Ông ngoại ơi, trên mặt Trì Thâm có hoa không? ”
Đối diện với sự trêu chọc của cô, Tần Thăng hiếm khi không trở nên tức giận, mà rõ ràng đang ngẩn người: “Con nói tên của cậu ta là gì? ”
“Trì Thâm ạ, làm sao vậy ạ?” Kiều Trăn Trăn tò mò nhìn về phía ông.
Môi Tần Thăng giật giật, một lần nữa nhìn về phía mặt Trì Thâm, một lúc lâu sau lại lắc đầu: “Không có việc gì…”
“…… Nhưng vẻ mặt của ông lại là có việc gì đó ”.
Kiều Trăn Trăn thành thật nói.
Tần Thăng liếc cô một cái: “Ông nói không có việc gì là không có việc gì! ”
Kiều Trăn Trăn bĩu môi, gắp thịt trong bát mình vào bát Trì Thâm: “Cậu ăn nhiều một chút đi.
”
Trì Thâm dừng một chút, trả lại cho cô một quả trứng muối.
Tâm trạng của Tần Thăng còn đang phức tạp, cũng không để ý cách thức ăn cơm hết sức thân mật của bọn họ.
Sau một bữa ăn để giải thích, cậu Tần Chiếu cũng đã trở về, sau khi nhìn thấy Kiều Trăn Trăn thì ngẩn người, còn chưa kịp nói chuyện với cô, đã nhìn thấy Trì Thâm đang ở phía sau cô, vì thế lông mày lập tức nhíu lại: “Kiều Trăn Trăn sao…”
– Không có yêu sớm, Cậu ấy là bạn cùng bàn của con! Kiều Trăn Trăn lập tức trả lời.
Tần Chiếu trừng mắt: “Con cảm thấy cậu sẽ tin sao? ”
“Ông ngoại đã tin rồi, nếu như cậu không tin, thì chính là không nghe lời ông ngoại.” Kiều Trăn Trăn lập tức đảo khách thành chủ.
Có lẽ bởi vì tính tình của đứa nhỏ đều rất tốt, tính cách của mẹ cũng được coi như không tệ rồi, cậu Tần Chiếu như cô lại càng không có gì để nói, lúc trước Kiều Kiến cùng ông ngoại cãi nhau dữ dội, cũng không thấy cậu ấy và Kiều Kiến giận nhau, giống như bây giờ, biết rõ cô đã nhiều năm không tới thăm, đáng lẽ là nên giận cô, nhưng vẫn nói chuyện nhẹ nhàng với cô.
Sau khi Kiều Trăn Trăn nói ông ngoại tin điều đó, Tần Thăng nãy giờ vẫn luôn quan sát Trì Thâm lập tức phủ nhận: “Ông không tin, cháu chắc chắn có ý đồ với người ta, nhưng Trì Thâm thành thật, khẳng định sẽ không yêu sớm.
”
Trong cả cuộc đời của Kiều Trăn Trăn, đây là lần đầu tiên cô nghe được có người dùng từ ‘thành thật’ để đánh giá Trì Thâm, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.
Tần Thăng vừa rồi đã hỏi thăm thân thế của Trì Thâm một lần, khi nghe nói anh sinh ra ở nông thôn bên cạnh thành phố A, trong lòng vô cùng thất vọng, cũng may mắn mình không đem suy đoán lập tức nói cho người bạn cũ ở thành phố S xa xôi, nếu không lấy tính cách người bạn cũ, khẳng định đã ngồi máy bay riêng tới.
May mắn không nói, nếu không sau khi ông ấy tới mới phát hiện mình nhận nhầm người, không biết trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
Nhưng mà thất vọng thì thất vọng, sau khi Tần Thăng nghe nói Trì Thâm ở trường mấy năm nay năm nào cũng thi đứng thứ nhất, còn dựa vào năng lực của mình để lấy được rất nhiều học bổng, thiện cảm của ông đối với Trì Thâm tạm thời cao hơn rất nhiều.
Trước kia Tần gia cũng coi như là dòng giỏi có truyền thống học tập, nhưng từ thế hệ của ông ấy thì trong nhà bắt đầu không có người có thành tích lớn, tuy rằng làm ăn càng ngày càng lớn, mấy đời sau cũng không có người nghiêm túc học hành, Tần Chiếu lại càng không phải, Tần gia hoàn toàn không hy vọng xuất hiện một học sinh xuất sắc, điều này khiên cho hiện tại ông ấy nhìn thấy đứa bé có thành tích tốt liền nhịn không được muốn bắt cóc đem về nhà.
Nhất là đứa bé có thành tích tốt này, còn bị Kiều Kiến hại đến thiếu chút nữa không được đi học, điều này càng khiến người ta yêu thương hơn.
“Kiều Kiến không phải là đồ, hơn nữa cha con chính là đồ khốn nạn, đều một đám ếch ngồi đáy giếng, lấy mặt mũi đâu mà bắt cậu ấy bỏ học .” Tần Thăng oán hận nói.
Kiều Trăn Trăn ngồi ở bên cạnh phối hợp phụ họa: “Đúng vậy.
”
Hai ông cháu liếc nhau một cái, khó khăn lắm mới có một lần ăn ý.
Kiều Trăn Trăn nhịn cười, vụng trộm giơ ngón tay cái với Trì Thâm, Trì Thâm cúi đầu, khóe môi lại nhếch lên.
Thực ra thì anh cũng chỉ là bị hỏi một câu thì liền trả lời một câu, kết quả sau một lúc nói chuyện,thái độ của Tần Thăng đối với anh ngày càng tốt lên, đối với Kiều Trăn Trăn cũng tốt hơn rất nhiều, giống như chó ngáp phải ruồi *.
Tần Chiếu không biết trong một buổi chiều trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nghe vậy tò mò tiến lại gần: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? ”
Kiều Trăn Trăn ngay lập tức đem chuyện Trì Thâm bị ép bỏ học nói lại một lần nữa, Tần Chiếu nhíu mày: “Anh rể kỳ cục quá rồi.
”
“Con gọi ai là anh rễ vậy? Anh không có chị thì lấy đâu ra anh rể? “Tần Thăng trừng mắt.
Tần Chiếu có chút ngạc nhiên, tạm thời không dám lên tiếng.
Bầu không khí bởi vì câu anh rễ này mà trở nên trầm xuống một chút, cũng may Kiều Trăn Trăn kịp thời cứu vãn, sắc mặt Tần Thăng mới dần dần tốt hơn một chút.
Cô và Trì Thâm vẫn ở lại cho đến khuya, khi Tần Tĩnh gửi tin nhắn hỏi khi nào cô trở về, cô lén chụp một tấm ảnh của Tần Thăng.
Tần Tĩnh im lặng một lúc lâu, mới trả lời một tin nhắn: Sao lại chạy đến nhà ông ngoại?
Kiều Trăn Trăn cúi đầu trả lời: Nhớ ông nên con về thăm.
Lần này Tần Tĩnh lại im lặng lâu hơn, mới trả lời năm chữ: Mẹ cũng nhớ ông ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...