Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá
Cha Khương sững sờ: “Cháu nói mấy câu này là có ý gì?”Lâm Thanh Âm khẽ cười một tiếng, tùy tay thả miếng ngọc về lại trên bàn: “Mệnh Quan của Khương Duy bị đen đủi che giấu tầm hai năm nay, nếu như cháu tính không sai thì lần xảy ra tai nạn đó của hai người cũng chính là vào hai năm trước.
Hai người cẩn thận ngẫm lại xem, có phải từ lần tai nạn xe cộ bị đổ máu về sau mọi việc đều không thuận lợi phải không? Mà cái người đưa vòng cổ này thì sao, hiện tại tài sản không hề thua kém với bác vào hai năm trước đúng không?”Mặt của cha Khương lập tức trắng bệnh, ông cúi đầu nhìn dây chuyền ngọc mình đã đeo hai năm nay, làm cách nào cũng không thể tin được chuyện này vậy mà có liên quan đến người anh em chí cốt nhất của mình.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại những chuyện Lâm Thanh Âm nói là đúng, hai năm trước chuyện làm ăn của người anh em chí cốt của ông lâm vào khốn cảnh, công ty sắp phá sản, tài sản bị đóng băng, nhà cửa bị niêm phong, lúc ấy ông vội vã vây quanh tìm cách tìm chỗ vay giúp hắn ta, ngay cả công việc của mình cũng không rảnh lo, thậm chí cũng không có tâm tư để cùng vợ lên kế hoạch cho lễ kỷ niệm 25 năm ngày cưới.
Cha Khương còn nhớ rõ buổi tối hôm kỷ niệm ngày cưới Trần Ngọc Thành cầm một túi giấy nhỏ đến trước cửa, một bên chúc phúc cho bọn họ hôn nhân hạnh phúc, một bên ngại ngùng đưa hai cái dây chuyền mặt ngọc tới, còn nói đừng nhìn dây chuyền mặt ngọc này tầm thường nhưng mà đã trải qua khai quang của cao tăng, có thể giữ được bình an.
Lúc ấy tâm tư của cha Khương không đặt ở trên vật nhỏ này trong lòng mà chỉ mãi nhớ đến chuyện cho hắn vay, mà khi đó Trần Ngọc Thành nói đã tìm ra cách, có thể lập tức giải quyết tình trạng khó khăn ngay lập tức.
Lúc ấy hắn thấy cha Khương tùy tiện đặt túi đựng dây chuyền mặt ngọc sang một bên còn tức giận chỉ trích cha Khương khinh thường bạn nghèo, không muốn đeo quà của mình đưa.
Cha Khương biết từ sau khi Trần Ngọc Thành nghèo khó túng thiếu, những bạn bè cũ ngoại trừ ông ra thì không có ai muốn dính líu tới hắn nữa, ông không muốn khiến cho Trần Ngọc Thành khó xử nên mới lập tức cùng vợ đeo lên dây chuyền mặt ngọc.
Vốn chỉ tính đeo vài ngày rồi tháo xuống ai ngờ vài ngày sau đã xảy ra tai nạn, hai người ngoại trừ bị xây xát ngoài da chảy máu thì không có bị gì nữa.
Khi Trần Ngọc Thành nghe được tin lập tức liền chạy đến, nói nhất định là do dây chuyền mặt ngọc phù hộ bọn họ, kêu bọn họ dù như thế nào cũng không được tháo xuống, lần đeo này cũng đã được hai năm.
Bây giờ nghĩ lại một chút, từ khi ra khỏi bệnh viện công ty đã bắt đầu gặp chuyện không thuận lợi, lúc đầu chỉ là chuyện vặt vãnh, sau đó bên cung ứng xảy ra vấn đề dẫn đến một lô hàng hóa bị báo hỏng.
Chuyện này giống như một cái mồi dẫn lửa châm ngòi hết chuyện này đến chuyện khác, cha Khương vừa mới xử lý xong chuyện này thì chuyện khác lại đến, chuyện làm ăn vốn dĩ đang thuận buồm xuôi gió lại càng ngày càng khó khăn, không có đơn hàng mới, khoản vay của ngân hàng lại đến hạn trả.
Thời gian ngắn ngủi đã hai năm trôi qua, cha Khương từ doanh nhân người người ca ngợi biến thành kẻ nghèo hèn như hiện tại, còn Trần Ngọc Thành bây giờ nổi bật dưới ánh đèn sân khấu, sánh ngang với vinh quang trước đây của ông.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...