Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện với nhau, nút thắt cuối cùng trong lòng Tô Nhược cũng được tháo gỡ, chẳng còn bức tường nào ngăn cản cô làm theo những điều trái tim mách bảo.

Tô Nhược ngẩng đầu lên, đối diện với cái nhìn dịu dàng của anh. Trong đôi mắt đen láy không gợn sóng, giống như bầu trời đêm yên tĩnh, chỉ chứa đựng ánh sáng của một ngôi sao duy nhất, chính là hình ảnh gương mặt cô.

Tình yêu có thể khiến một người phụ nữ e thẹn trở nên táo bạo hơn bao giờ hết. Tô Nhược ném chai nước trong tay lên bàn, nhào đến chủ động hôn anh. Môi của Lục Minh Trạch rất mềm nhưng lại không có dấu hiệu phối hợp, biểu cảm của anh cũng cứng đờ như thể đang trải qua một khoảnh khắc khó tin.

Đến khi phản ứng lại, Lục Minh Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang gỡ khuy áo của anh, giọng anh có chút khàn: “Tô Nhược, anh không muốn đem quá khứ ra để buộc em phải đánh đổi bất cứ điều gì.”

Tô Nhược vốn muốn dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình, nhưng ngay lúc này, cô cũng không ngại bày tỏ với anh: “Minh Trạch, anh có biết không? Dù cho em có mất trí nhớ bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh vẫn luôn biết cách khiến em yêu anh, mỗi ngày đều yêu anh nhiều hơn.”

Gương mặt người đàn ông trong phút chốc rạng ngời, bàn tay cũng thả lỏng. Lục Minh Trạch cúi đầu xuống, nhắm mắt lại tỏ ý chờ đợi nhưng qua vài giây vẫn không có gì xảy ra, liền có chút chưng hửng.

“Anh cho rằng em sẽ hôn anh lần nữa sao?” - Tô Nhược cong môi trêu chọc, chọt chọt ngón tay lên ngực anh. - “Được rồi, em thoả mãn anh.”

Mặc dù cô là người khơi mào nhưng anh vẫn là người điều khiển cục diện. Nụ hôn nhiệt tình với sự hứng thú dạt dào, từng chút một tước đoạt đi hơi thở, bào mòn lý trí, dẫn dắt thứ ham muốn bản năng lên ngôi.


Lục Minh Trạch bế Tô Nhược về phòng ngủ, đặt cô lên giường, nằm đè trên người cô. Anh không bật đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng soi từ ngoài cửa sổ. Trong không gian lờ mờ tối phảng phất mùi hương hormone quyến rũ kỳ lạ.

Váy lụa của Tô Nhược mau chóng bị anh lột bỏ vứt xuống sàn nhà. Nội y màu đen tôn lên làn da trắng nõn. Những ngón tay thon dài của anh lướt trên lưng cô, lưu luyến dừng lại ở hàng móc cài của áo lót, sự vuốt ve như mang theo dòng điện khiến toàn bộ cơ thể cô run rẩy. Lục Minh Trạch nhạy cảm nhận ra cô đang căng thẳng, anh cúi xuống hôn cô: “Bà xã, em đang sợ à?”

Tô Nhược khẽ gật đầu, mặc dù không còn trẻ tuổi nhưng đối với thể loại trò chơi người lớn này thì cô cũng chỉ là người mới gia nhập, những đụng chạm xa lạ khiến cô có chút hồi hộp.

Lục Minh Trạch trấn an cô: “Không sao đâu. Cứ từ từ thôi.”

Động tác của anh bớt đi mấy phần gấp gáp, anh không gỡ bỏ lớp che chắn cuối cùng trên người cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng xoa bóp rồi lại luồn lách xuống bên dưới. Tô Nhược chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt, đầu óc trống rỗng, thỉnh thoảng vì cử động ở đầu ngón tay anh mà vặn vẹo cơ thể. Bị mơn trớn liên tục, khe suối khô cạn như vừa được khai phá, bỗng có dòng nước trong veo trào ra.

Tô Nhược thở dốc, mặt đỏ đến tận mang tai. Ngón tay ướt sũng của Lục Minh Trạch lần nữa vờn quanh móc cài áo lót sau lưng cô, không chút do dự cởi bỏ, kể cả mảnh nội y bên dưới, cũng bị anh lột sạch.

“Bà xã của anh thật xinh đẹp.” Giọng nói trầm ấm bên tai cô, vừa dịu dàng vừa nhẫn nại. Mỗi tấc da thịt trên người Tô Nhược đều bị anh càn quét: vầng trán, mi mắt, chóp mũi, hõm cổ, xương quai xanh, đỉnh ngực, rãnh bụng, trượt xuống đùi trong, tiến vào vùng trung tâm. Đôi môi của anh nóng bỏng, giống như ngọn lửa, đã sớm đun chảy cô tan thành chất lỏng. Mái tóc cắt ngắn cọ vào da thịt có chút nhồn nhột. Cảm giác do những đầu ngón tay và chiếc lưỡi linh hoạt tạo ra rất khác biệt, nhưng giống nhau ở chỗ, đều khiến cô không chống đỡ nổi.

Tô Nhược mơ màng, trong bóng tối quan sát thấy khoé miệng anh lấp lánh sợi tơ nước, đến khi Lục Minh Trạch cởi bỏ quần dài của anh, cô vội quay mặt đi, xấu hổ không dám nhìn thêm nữa.


Ngay sau đó, giữa đôi chân cô đột ngột truyền đến một cảm giác khó tả, mỗi tế bào đều trở nên cực kỳ mẫn cảm, vách ngăn mềm mại chao đảo bởi sự tiến vào mạnh mẽ. Khoảnh khắc thâm nhập chỉ trong thoáng chốc lại là giây phút khiến người ta nhớ mãi không quên.

Âm thanh lả lướt hoà cùng tiếng thở và nhịp tim đập loạn, Tô Nhược vò rối mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của anh, nhìn đôi chân mình gác trên vai anh, chuyển động lắc lư, có khi nhẹ nhàng, có khi lại mãnh liệt.

Chẳng biết qua bao lâu, sóng vỗ dập dìu từng cơn, cuối cùng đạt đến cao trào, Lục Minh Trạch đem tất cả nhiệt huyết phóng thích bên trong cô.

Anh ôm cô vào lòng, để cô nằm trên cánh tay anh, dùng tay còn lại vuốt tóc cô, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi… có làm em đau không?”

“Không có.” - Tô Nhược mỉm cười. - “Lúc đó em còn đang nghĩ… nên đặt tên gì cho con chúng ta.”

Đáy mắt Lục Minh Trạch chợt loé lên một tia sáng, anh khẽ nuốt nước bọt, bắt lấy bàn tay đang sờ soạng lung tung trên cơ bụng mình: “Tô Nhược, em đừng nghịch ngợm.”

Tô Nhược cũng không chắc mình có nên trêu ghẹo anh hay không, cô cào nhè nhẹ trên da anh, giọng nói mềm mại lại khiến người ta phải cứng lên: “Ông xã~”


…****************…

Thức dậy vào ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Tô Nhược dụi mắt, nhìn thấy gương mặt anh gần trong gang tấc, đột nhiên nhớ đến những hình ảnh phóng túng tối qua, bao nhiêu can đảm đều đã tan biến, cô xấu hổ vội kéo chăn che kín đầu, ấp úng nói: “Anh… Anh vẫn chưa đi làm sao?”

“Muốn ngắm em thêm chút nữa.” - Lục Minh Trạch chống tay trên gối, giọng điệu hơi lười biếng. - “Bà xã, bây giờ anh muốn hôn em, có được không?”

Tô Nhược từ từ hạ chăn xuống, để lộ đôi mắt nhìn anh chăm chú, vô thức gật đầu. Chuyện này mà anh cũng cần phải hỏi sao?

Trước khi nụ hôn rơi xuống môi mình, cô nghe thấy tiếng cười xấu xa của Lục Minh Trạch. Sau đó… Ừm, sao anh không nói rõ ràng, hôn xong còn phải thực hiện những bước tiếp theo chứ?

…****************…

Một tuần sau, Tô Nhược trở lại công ty, cô chạm mặt với Tiêu Thần trên hành lang. Hắn bước ra từ phòng làm việc, vừa mới thu dọn xong đồ đạc. Mấy ngày trước, cô đã nghe đồng nghiệp bàn tán trong nhóm chat là hắn sẽ chuyển công tác sang thành phố khác.

Hai người dừng bước, im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Ánh mắt Tiêu Thần giống như có rất nhiều điều muốn nói với cô, lại như không còn điều gì để nói. Khi Tô Nhược định bước tiếp, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Tô Nhược, em nhất định phải sống thật hạnh phúc. Lần này là anh thật lòng chúc phúc cho em.”

Tô Nhược suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu: “Ừm, anh cũng vậy.” Cô vốn dĩ chưa từng mong hắn sẽ đau khổ, đến hiện tại cũng không còn giận hờn hay oán trách.


Tiêu Thần quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng: “Nhưng nếu có một ngày hắn ta đối xứ với em không tốt, bất cứ khi nào em cũng có thể đến tìm anh.”

“Anh nằm mơ đi.” - Tô Nhược hung dữ mắng hắn một câu, rồi liền tiếp tục bước về phía trước, trên môi nở nụ cười vui vẻ.

Tiêu Thần nhìn theo bóng lưng của cô xa dần, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, hắn vẫn thầm mong cô sẽ quay đầu lại. Nhưng hắn cũng biết rõ, cô sẽ không quay lại, cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.

…****************…

Buổi chiều hôm ấy, Lục Minh Trạch đến đón cô tan làm. Vừa ra khỏi cửa công ty, đột nhiên có thứ gì lành lạnh rơi xuống mặt, mỗi lúc một nhiều, Tô Nhược đưa tay sờ thử, bất giác reo lên, hào hứng chạy đến chỗ người đàn ông đang đứng đợi bên xe ô tô, vòng tay ôm eo anh.

“Minh Trạch, anh nhìn kìa, tuyết rơi rồi!”

Lục Minh Trạch khoác áo ngoài lên vai cô, che chở cô bằng mùi hương và nhiệt độ cơ thể anh, dịu dàng hỏi: “Có nhớ anh không?”

Tô Nhược nhón chân, đáp lại anh một nụ hôn. Cô từng đọc được một truyền thuyết, nếu ở bên cạnh người mình yêu vào lúc tuyết đầu mùa rơi thì cả hai sẽ được bên nhau đến khi bạc đầu.

…___ Hết ___…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận