Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Đoàn Dự cuống quít đẩy Mộ Dung Phục ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người nọ cùng Vương Ngữ Yên có bảy tám phần tương tự, nhưng tuổi tác thì lớn hơn, ít nhất cũng gần bốn mươi tuổi.

Đoàn Dự trong lòng biết người nọ hẳn là Vương phu nhân, lại thấy phía sau nàng có một đoàn người hầu đi theo, vừa định nghĩ phải giải thích như thế nào mới tốt, Mộ Dung Phục đã cười nhạt tiến lên hướng Vương phu nhân thở dài,

“Cữu mẫu (mợ)”.

“Là ngươi”. Vương phu nhân giương mắt liếc Mộ Dung Phục một cái, vẻ mặt khinh thường hỏi,

“Sao ngươi lại tới đây?”.

Chỉ là vài chữ nhàn nhạt, nhưng Đoàn Dự có thể nhìn thấu thái độ của Vương phu nhân đối với Mộ Dung Phục, đó là hèn mọn, khinh thị, cái loại chán ghét từ trong xương cốt đối với y. Ý thức được điểm này, Đoàn Dự đột nhiên không hiểu sao lại cảm thấy Mộ Dung Phục có chút đáng thương. Cả đời lấy phục quốc là nhiệm vụ của mình, cô độc, tịch mịch, mà ngay cả người thân cận nhất cũng coi y là ngoại tộc. Trong lòng của y, có khi nào đã từng cảm thấy bàng hoàng bất lực?

Đáy lòng mải lo suy nghĩ, Vương phu nhân đã thong thả bước đến trước người Đoàn Dự, xem kỹ ánh mắt của hắn giống như đang đánh giá một món đồ vật rẻ tiền,

“Đây là tiểu tử mà ngươi mang đến?”. Ánh mắt mặc dù nhìn Đoàn Dự, nhưng lời nói là hỏi Mộ Dung Phục.

“Đúng vậy”. Mộ Dung Phục đối với người này cũng không hề có một chút yêu thích, bất quá là do thân phận thân thích, trên mặt cũng đành phải thể hiện như vậy thôi.

Ánh mắt Vương phu nhân lạnh như băng đánh giá Đoàn Dự từ đầu đến chân một lần, cười khẩy,

“Lại là một tên tiểu tử ngốc nghếch”. Sau khi đến gần vài bước, thấy Đoàn Dự không hành lễ cũng không vấn an nàng, rất không vui hỏi,

“Tiểu tử, ngươi tên gì?”.

Trong lòng Đoàn Dự suy nghĩ có nên nói thật hay không, trong nguyên tác nữ nhân này dường như rất không chào đón người họ ‘Đoàn’ tới, bên tai chợt truyền đến thanh âm dửng dưng trả lời của Mộ Dung Phục,

“Cữu mẫu, hắn là người mà tiểu chất mang đến”.

Vương phu nhân nhíu mày, quay đầu lại liếc Mộ Dung Phục lạnh lùng nói,


“Nếu là người của ngươi thì nên hảo hảo mang đi, đừng lúc nào không có việc gì thì lại đem người đến Mạn Đà sơn trang của ta”.

Bị Mộ Dung Phục quấy rầy, Vương phu nhân cũng không để ý đến Đoàn Dự. Phất tay áo đi qua người Mộ Dung Phục, thấy Vương Ngữ Yên còn đứng tại chỗ si ngốc mà nhìn biểu ca, Vương phu nhân trầm giọng nói,

“Ngữ Yên, còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau theo ta trở về.”. Nói xong, cũng không chờ Vương Ngữ Yên đuổi kịp hay không liền dẫn một đoàn nha hoàn đi về đại sảnh.

Thấy Vương phu nhân đã đi xa, Đoàn Dự thở phào một hơi, thầm nghĩ, may mà có Mộ Dung Phục ở đây, bằng không nàng hỏi hoa sơn trà như thế nào, hắn thật không biết phải trả lời cái gì cho nàng nghe.

Vương Ngữ Yên đáp lời Vương phu nhân, dưới chân lại nửa ngày chưa động. Thấy Mộ Dung Phục xoay người bước đi không chút lưu luyến, trong lòng cảm thấy mờ mịt mất mác hết sức, Đoàn Dự cười hì hì tiến lên hướng nàng chắp tay,

“Vương cô nương, ta phải đi rồi, lần sau tái kiến”.

Vương Ngữ Yên cũng không nhìn Đoàn Dự chỉ tùy ý gật gật đầu, tầm mắt thẳng tắp nhìn chăm chú bóng dáng Mộ Dung Phục, chợt thấy y quay người hướng phía mình đi tới, trong lòng nàng mừng như điên, đang nghĩ ngợi, y có phải còn có lời muốn nói hay không, lại thấy Mộ Dung Phục búng vào trán Đoàn Dự một cái, trầm giọng nói,

“Còn chưa đi”.

Đoàn Dự hung hăng trừng mắt liếc Mộ Dung Phục một cái, lại thấy Vương Ngữ Yên lộ ra vẻ mặt thất vọng, muốn mở miệng an ủi nàng hai câu, lại không biết nên nói gì, đành phải cười ngây ngô gật đầu,

“Ta đi đây, Vương cô nương bảo trọng”.

Mộ Dung Phục đứng trên đầu cầu chờ giây lát, thấy Đoàn Dự bộ dáng ‘lưu luyến không rời’, trong ngực rất phiền muộn, cũng không biết sao, bỗng nhiên ý niệm trong đầu liền muốn Vương Ngữ Yên càng thêm chán ghét hắn. Nghĩ đến đây, khóe miệng Mộ Dung Phục nhếch lên, cất cao giọng nói với Vương Ngữ Yên,

“Biểu muội từ nhỏ chưa từng ra khỏi sơn trang, ta muốn quay về Yến Tử Oa chờ Bao Tam ca, biểu muội có muốn đi cùng không?”.

Vương Ngữ Yên nghe vậy mừng rỡ, ánh mắt hiện lên tia sáng lấp lánh, trong đầu không ngừng vang lên câu kia của Mộ Dung Phục ‘Biểu muội có muốn đi cùng không?’, lời Vương phu nhân dặn dò khi nãy đã sớm ném ra sau đầu, vài bước chạy lên tươi cười gật đầu hỏi lại,

“Ta có thể đi cùng sao?”.

“Có thể!”.


“Không được!”.

Mộ Dung Phục và Đoàn Dự đồng thời mở miệng.

Vương Ngữ Yên cảm thấy khó hiểu nhìn thoáng qua Đoàn Dự, nghi hoặc hỏi,

“Đoàn công tử, ta và biểu ca đi ra ngoài có liên quan gì đến ngươi?”.

Đoàn Dự vừa xấu hổ, lại không thể nói rõ cho nàng, ngươi này một chuyến đi ra ngoài cũng chỉ là đi du lịch, nhân tiện chịu đựng tính khí của Mộ Dung Phục, làm nơi trút giận miễn phí cho y, không thể so với ở lại Mạn Đà sơn trang được.

Mà Mộ Dung Phục lại một lòng hạ quyết tâm, muốn cho Đoàn Dự ở trước Vương Ngữ Yên xấu mặt, khiến cho nàng càng thêm chán ghét người này, từ nay về sau chặt đứt si niệm của hắn, nên không hề lộ ra vẻ mặt khó chịu, mà chỉ hướng Vương Ngữ Yên cười nhạt,

“Biểu muội có thể đi không? Cữu mẫu đã nói là biểu muội không được xuất môn”.

Lời nói ôn nhu rơi vào tai Vương Ngữ Yên, mềm mại thân thiết khiến cảm xúc nàng sôi trào, hai gò má nổi lên mạt đỏ ửng, xấu hổ cười cười,

“Ta nếu cùng biểu ca ra ngoài, nương hẳn là sẽ yên tâm mới phải”. Không hề đề cập tới việc Vương phu nhân có cho phép hay không, nàng sợ Mộ Dung Phục thay đổi chủ ý.

Mộ Dung Phục khẽ cười, đáy mắt hiện vẻ lo lắng, sâu trong con ngươi thì chợt lóe lên thâm quang.

Đoàn Dự thấy vẻ mặt y cười khiếm tấu, chỉ hận đến nghiến răng, nhưng hắn cũng không thể làm gì, dù sao mình hiện tại chỉ là người ngoài, mà Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục cũng là huynh muội ‘tương thân tương ái’.

Vừa nghĩ tới bốn chữ ‘tương thân tương ái’, trong đầu Đoàn Dự không khỏi tự động phác thảo hình ảnh ánh mắt Mộ Dung Phục thâm tình nhìn chăm chú Vương Ngữ Yên, nhất thời trong lòng nổi lên một trận ác hàn, toàn thân đều nổi da gà.

Rầu rĩ theo phía sau Mộ Dung Phục đi lên thuyền, mắt thấy Mộ Dung Phục ý cười sáng lạn đi bên cạnh Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng,

“Ghê tởm!”.


A Chu A Bích đương nhiên không biết nội tâm của Mộ Dung Phục và Đoàn Dự nghĩ gì, chỉ là thấy công tử gia xuất môn làm việc lại mang theo Vương Ngữ Yên, trong lòng không khỏi đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Hai người đứng ở đầu thuyền khẽ lay động mái chèo, chiếc thuyền vững vàng rời khỏi theo con đường liễu rủ, chậm rãi đi về hướng Yến Tử Oa.

Khói nhẹ lan tỏa, hơi nước sương mù, mặt nước tĩnh lặng kiều diễm, Mạn Đà sơn trang càng lúc càng mơ hồ khuất sau lưng…

Mới vừa đi được vài dặm, một luồng sáng nghịch lưu lóe lên chớp sáng đến tận trời, một màn pháo hoa hiện ra.

Hỏa hoa tán đi, Mộ Dung Phục cũng không quay đầu lại mà nói với A Chu,

“Đến Thính Hương Thủy Tạ”.

“Vâng”. A Chu A Bích vội quay đầu thuyền, đi tới Thính Hương Thủy Tạ.

Vài canh giờ sau, Thính Hương Thủy Tạ dĩ nhiên gần ngay trước mắt, chỉ thấy cách đó không xa một tiểu châu đang lúc đông vui nhộn nhịp, trong đó hai lầu cao nhất lộ ra ánh đèn dầu sáng ngời. Nhìn về phía ánh sáng cách một khoảng kia, A Chu cười nói với Mộ Dung Phục,

“Công tử gia, Bao Tam Ca đã đến rồi”.

Mộ Dung Phục khẽ gật đầu, cho thuyền tới gần, dẫn đầu lên bờ đi tới gian phòng có ánh sáng nọ.

Đoàn Dự ở phía sau giúp đỡ Vương Ngữ Yên xong thì vội vàng đuổi theo. Vừa vào cửa, liền thấy một hán tử trung niên gầy yếu đang cùng Mộ Dung Phục nói cái gì đó, ngôn ngữ cử chỉ mang theo ba phần cung kính, Đoàn Dự đoán chừng hắn chính là Bao Bất Đồng có tính cách kỳ quái bướng bỉnh.

“Bao Tam Ca”. Vương Ngữ Yên nhận ra Bao Bất Đồng, cười cười tiến lên tiếp đón hắn, ném Đoàn Dự đang xấu hổ sang một bên.

Mộ Dung Phục từ lúc Đoàn Dự bước vào cửa cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn, vừa không giới thiệu hắn cho Bao Bất Đồng, cũng không đáp lời với hắn, giống như trong phòng từ đầu đến cuối chỉ có ba người, chưa bao giờ xuất hiện Đoàn Dự.

Bao Bất Đồng dĩ nhiên đã thấy Đoàn Dự, nhìn con ngươi hắn như sao sa, môi đỏ như vẽ son, khuôn mặt tuyệt mỹ, chẳng qua chỉ đứng ở đằng kia, nhưng lại có thể làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, giống như phong cảnh mùa xuân, không thể xem nhẹ, lập tức không khỏi hiếu kỳ,

“Công tử gia, người kia là?”.

Mộ Dung Phục nâng nhẹ mắt, ngoảnh mặt làm ngơ đi tới trước bàn ngồi xuống, cũng không trả lời gì. Đoàn Dự chỉ cảm thấy trên mặt khô nóng, khó xử tới cực điểm.

Ho khan hai tiếng lấy tay che dấu, Đoàn Dự tiến lên chấp tay hành lễ với Bao Bất Đồng,

“Bao Tam Ca, tại hạ Đoàn Dự, lần đầu gặp mặt, mong chiếu cố”.

“Không phải, không phải”. Bao Bất Đồng chớp mắt, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo ẩn một tia cười lạnh,


“Ta tuy là ‘Bao Tam Ca’, nhưng không phải ‘Bao Tam Ca’ của ngươi”.

Khóe miệng Đoàn Dự co lại, không nói gì mà đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào một cửa, chủ tử dạng gì thì tùy tùng cũng dạng đó, răng nanh một đám đều thối độc như nhau, cắn người một hơi không thấy máu.

Đoàn Dự vốn định giới thiệu về mình hai câu, nhưng làm trò trước mặt Vương Ngữ Yên, nói năng khó nghe quá lại không tốt, chỉ sợ để lại ấn tượng xấu cho nàng, đành phải căm giận quay đầu nhìn về phía bên kia, bất thình lình đụng phải ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó của Mộ Dung Phục, không khỏi hung hăng trừng mắt với y, không tiếng động nói: còn nhìn nữa, ta nhúng mặt ngươi vào cái ấm nước kia bây giờ!

Bao Bất Đồng lần này trở về, vốn là muốn tìm Mộ Dung Phục thương nghị việc trong chốn võ lâm xuất hiện người ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’ sát hại các đại phái cao thủ, lại ngại sự có mặt của Đoàn Dự ở đây không tiện nói rõ, vừa nói được một nửa đã dừng lại. Định hỏi Mộ Dung Phục ngày khác gặp lại, cũng không nghĩ y căn bản không thèm để ý thân phận người ngoài của Đoàn Dự, đem bản đồ địa hình Đại Tống lấy ra,

“Phía bắc Tống triều có Liêu Quốc, phía tây có dân tộc Thổ Phiên, phía trung có hai nước Tây Hạ, Đại Lý, với vị thế trước mắt, phải khơi mào chiến tranh Tống Liêu trước, sau đó mới diệt Tây Hạ, Đại Lý, vậy mới thỏa đáng”.

Đoàn Dự không nghe thì thôi, vừa nghe, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống. Nghĩ thầm, ngươi nói Tống Liêu chi chiến, Tây Hạ chi chiến còn chưa tính, cư nhiên làm trò trước mặt hoàng thế tử ta nói muốn thâu tóm Đại Lý, ngươi thực tự cao tự đại a, vẫn không đem ta để vào mắt?

Đoàn Dự càng nghĩ càng phát cáu, trước kia chỉ cảm thấy y vô liêm sỉ, thích trêu chọc người khác, hiện tại xem ra, có thể nói là tâm thuật bất chính, lòng dạ thâm hiểm, dã tâm bừng bừng muốn xưng bá thế giới!

Sau khi nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng không sao áp chế được, từng bước tiến lên chụp tấm da dê trên mặt bàn quát,

“Mộ Dung Phục, ngươi thật là vô sỉ, cư nhiên làm trò trước mặt ta nói muốn tiêu diệt Đại Lý, ngươi có tin ta diệt ngươi trước hay không!”.

Mộ Dung Phục bị Đoàn Dự quát như vậy, cảm thấy trong lòng không hiểu sao lại vui sướng, lại có cảm giác khó chịu không nhịn được. Hai loại tâm tình phức tạp đan xen rối rắm trong lòng, cuối cùng cảm giác bực mình áp đảo, Mộ Dung Phục trầm giọng nói,

“Đoàn Dự, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi đi ra ngoài trước”.

“Hiện tại mới nói ta đi ra ngoài, muộn rồi”. Đoàn Dự nhếch miệng, vẻ mặt trầm lạnh,

“Mộ Dung Phục, nể giao tình của chúng ta, ta khuyên ngươi đừng cả ngày không có việc gì liền mơ mộng mấy chuyện hoàng đế này, thật không thực tế. Ngươi xem hiện tại quốc thái dân an mưa thuận gió hoà, ai ăn no không có chuyện gì lại cùng ngươi đi khởi nghĩa a?”.

“Họ Đoàn kia, ngươi nói lời này là có ý gì!”. Bao Bất Đồng thấy hắn vũ nhục Mộ Dung Phục, lửa giận trong lòng bùng cháy mãnh liệt, cái câu cửa miệng ‘không phải vậy’ nhất thời bị quên đi, trực tiếp mở miệng mắng,

“Chuyện công tử gia ta đến phiên họ Đoàn ngươi xen vào sao? Sợ thì chạy về Đại Lý đi, nơi của A Chu muội tử không cần loại thế tử quần áo lụa như ngươi đến đạp hư”.

Đoàn Dự nhất thời tức giận đến mặt đỏ bừng. Hắn mặc dù là thế tử nửa vời, nhưng từ trước đến nay người khác đối với hắn đều là nâng niu kính trọng. Mặc dù gần đây bị Cưu Ma Trí bắt cóc, nhưng cũng chưa từng chịu ủy khuất. Hiện giờ bị Bao Bất Đồng dùng ngôn ngữ vô lễ như vậy mà chế nhạo, Mộ Dung Phục lại chỉ ngồi chỗ cũ không lên tiếng, vẻ mặt giống như nơi đây cũng không hề có người tên ‘Đoàn Dự’, hắn tức giận muốn lấy Lục Mạch Thần Kiếm giáo huấn Bao Bất Đồng, nội lực đã ngưng tụ ở đầu ngón tay, nhưng cuối cùng lại cắn răng triệt về.

Đoàn Dự mở cửa hùng hổ chạy ra ngoài, vài bước đã tới chiếc thuyền ở đầu cầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Phục ở trong phòng đang ngồi đối diện hướng của mình, thấy y cúi đầu giống như xem xét bản đồ địa hình, Đoàn Dự thở phì phì mà nhảy lên thuyền, khua mái chèo nhẹ nhàng đi ra giữa hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui