Đoạn Chưởng: Hoạ Tâm Cách Cách


Rón ra rón rén đẩy cửa phòng ra, phát hiện trong phòng không có người, chỉ có rèm cửa màu tím thanh nhã bay theo gió, chậu quýt cùng bàn gỗ lim khiến người cảm thấy có chút quái dị, có người nào lại đặt chậu quýt ở trong phòng sao?
Họa Tâm đặt chậu nước lên bàn tròn, tò mò nhìn cây quýt.
"Tốt nhất ngươi nên thu nước miếng lại, cây quýt này cũng không phải là bình thường, làm rụng một quả thì dù bán ngươi đi cũng không bồi thường nổi." Hắn đột nhiên xuất hiện ở phía sau, một tay ôm eo nhỏ của nàng, dùng thanh âm ôn nhu nhất nói ra ngôn ngữ làm người khác tổn thương.
Thân mình bị động tác vô cùng thân thiết của hắn làm sợ, hô hấp ngừng lại nhưng lại cảm giác được sự lạnh lẽo phía sau lưng, tay che miệng nhỏ, phát ra hai tiếng "Ô, ô", giống như con mèo nhỏ bị dọa, khơi dậy hưng thú trong hắn.
Ôm nàng thong thả xoay người, ngay lúc nàng đang hoảng sợ thì hai người liền bay đi.
"A!" Nàng sợ tới mức hai tay giống như cánh gà khua loạn, lúc này hắn buông tay ra, để nàng rơi xuống, đội đấu lạp, hắn cười khẽ.
Nhắm chặt hai mắt khi va vào thứ nào sau lưng, nàng mới ngạc nhiên mở ra hai mắt.
Phía sau là chăn đệm bằng tơ vàng, sao nàng lại nằm ở trên giường của hắn? Mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của nam tử thổi đến mũi nàng, nàng hoảng sợ từ trên giường nhảy cẫng lên.

"Ngươi làm bẩn đệm chăn của ta." Hắn chỉ trên giường đang có một vết bẩn.
Nhìn chiếc váy tốt nhất của nàng hiện đang dính nước bùn, nàng ngượng ngùng cúi đầu, nếu như không phải hắn buông lỏng tay ra, nàng cũng sẽ không té xuống đi, hắn, là cố ý.
"Thực xin lỗi."
"Ngươi không đến hầu hạ ta rửa mặt chải đầu." Hắn hung dữ chỉ trích, bàn tay to không lưu tình chút nào nắm cằm của nàng, giống như đang trừng phạt nói, nhìn nàng thống khổ, trong lòng vui sướng.
Hắn đã từng nói qua rồi phải không? Chỉ cần hắn nói, nàng nhất định phải làm được, bằng không, sẽ bị trừng phạt không nhẹ, nữ nhân, đều là một đám động vật được cưng chiều mà kiêu, có một chút nhan sắc, liền tự cho mình là cao, chỉ có hung hăng cho nàng một cái tát, nàng mới có thể thần phục ở dưới chân ngươi.
"Thực xin lỗi." Nàng trả lời, giống như mình chỉ có thể nói một câu nói kia.
"Họa Tâm, ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào mới tốt?" Thả lỏng lực tay, hắn hết sức ôn nhu khẽ vuốt mặt nàng, hơn nửa tháng, mặt của nàng đã khôi phục trắng nõn, chỉ là, đôi mắt gaausmeof kia, nhìn thật có chút chướng mắt.
Tay chân như nhũn ra, tên của nàng từ miệng hắn nói ra ngược lại hình như là sự châm chọc, Họa Tâm nuốt vào cổ họng sự sợ hãi, lấy hết dũng khí.
"Mặc cho chủ tử trừng phạt."
"Cáp Tát nói ngươi đào măng không tồi, xem ra, về sau vẫn nên ít để cho ngươi lấy, tránh cho Trúc viên chúng ta không có măng ăn" giọng điệu của hắn giống như ra lệnh, lại đột nhiên thay đổi, "Nhưng mà, nên phạt thì vẫn phải phạt, chăn, ngươi phải giặt, giặt không sạch liền giặt hết quần áo của toàn bộ người trong phủ."
"Vâng." nàng không dám cãi lời, chỉ là giặt đệm chăn mà thôi, nàng làm được, chỉ là, giày vò cả đêm như vậy, thật là có chút khó khăn.
Mắt liễu mở to, nàng ngáp, mệt mỏi quá, cánh tay cũng không có khí lực.
"Còn có." Hắn chỉ tay vào cái chậu nước mà nàng đặt trên bàn.
Còn có? Họa Tâm run rẩy, cơ hồ đứng ngồi không yên.

"Đem này chậu nước này uống hết!"
Uống hết? Hắn nghĩ đây là một bát súp sao? Nói thoải mái, một chậu nước a, hơn nữa, hình như, hình như còn là nước rửa chân, nghĩ đến chuyện này, trên mặt của nàng vừa sợ vừa đỏ ửng.
"Chủ tử. . . . . ."
"Ta nói rồi, không ai có thể cãi lại mệnh lệnh của ta, một, uống, hai, vẫn là uống!" Hắn táo bạo ra mệnh lệnh, "Sau này nếu vẫn tới chậm như vậy, uống nhiều hơn."
Bê chậu nước lên, nàng chần chờ , thật sự phải uống sao?
"Không uống?" Lạnh lùng cười, đoạt chậu nước từ tay nàng, một tay giữ lấy miệng của nàng, nghiêm chỉnh cho nước vào miệng.
"Khụ, khụ. . . . . ." Trong miệng, trong mũi, đều đầy nước, nàng bị nghẹn cho đến khi uống hết hắn mới thả tay ra.
Vừa lòng nhìn phản ứng của nàng, hắn một chưởng đẩy nàng ra.
"Nhớ kỹ, chuyện nên làm phải làm xong, ta giúp ngươi rời khỏi Phong vương phủ, chẳng lẽ báo đáp ta như vậy sao? không nên tự cho mình là nữ nhân của ta, ngươi không có bất cứ quyền lợi nào, nếu ta nghe được gì gió thổi cỏ lay(bất cứ chuyện gì), ngươi liền thu thập hành trang, quay về Phong vương phủ của ngươi, tiếp tục làm thất cách cách!"
Hắn giận sữ xoay người rời đi, để lại nàng.

Phong vương phủ sao? Không, nàng tuyệt đối không muốn trở về, một đống lớn di nương đều đang chờ để chê cười nàng, đều đang chờ nàng trở về để cười nhạo nàng, ít nhất, ít nhất ở trong này, nàng còn có thể ấm no, uống một ít nước rửa chân, đã là cái gì, đã là cái gì đâu chứ? Nữ nhân đoạn chưởng, có thể được như vậy, nàng đã nên cám ơn trời đất , không phải sao?
Yên lặng thu dọn những gì còn lại, ôm chăn bị nàng làm dơ, nhặt lên chậu nước, dùng cổ tay áo lau đi nước trên mặt, nàng an ủi mình, chỉ cần về sau không phát sinh loại chuyện này, nàng, cũng sẽ không rước lấy nhục nhã như vậy.
Đi ngang hồ nước, nàng nhìn bốn phía, thiếu chút nữa đã quên, vị nam tử tóc hồng kia, mình làm ướt y phục của hắn còn chưa phơi khô, chỉ là nhìn hồi lâu, nhưng không thấy hắn, có lẽ, hắn sớm rời đi, chính mình ngay cả hắn gọi là gì cũng không biết, làm sao có thể tìm được người chứ? Thôi, lần sau gặp mặt, rồi giải thích cho hắn được.
Nhíu mày, nhìn đệm chăn, hắn, quả thực chính là ma quỷ, đào măng một đêm, nàng sớm đã kiệt sức, xem ra, hôm nay ngay cả nghỉ ngơi đều không có .
Cắn cắn môi dưới, nàng theo trí nhớ trở về, không biết phòng giặt quần áo ở đâu, đành phải đi tìm Cáp Tát để hỏi.
Trên một cây đại thụ bên cạnh hồ nước, nam tử tóc hồng nhìn bóng dáng nàng rời đi, vuốt hai hàng lông mày, đôi mắt lóe tinh quang như đang có điều suy nghĩ.
Họa Tâm. . . . . . Sao? Có thể vẽ ra linh hồn của con người, vẽ ra kẻ tham lam, vẽ ra mặt khác của con người sao? Ta chờ, đoạn chưởng cách cách, ngươi ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui