Đọa Tiên - Nguyệt Lệnh Thượng Huyền

Chương 69

Edit: Yunchan

***

"Ngươi nói xem, khi đối mặt với đứa con của tình nhân đã phản bội mình, Đông Như Quân sau khi thức tỉnh sẽ làm gì đây?" Thu Mi chậm rãi nhếch môi, ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi: "Huống chi, Đông Như Quân còn do Liễu sư thúc yêu quý của ngươi thả ra, dùng chính dòng máu Ma tộc mà hắn đang mang để đích thân thả ra."

Sau đó thì sao? Đương nhiên là hận không thể trừ khử cho nhanh rồi.

Tạ Cẩn Du dại ra phút chốc, lẩm bẩm: "Cô nói Liễu sư thúc là con trai của Đông Như Quân? Hơn nữa, do mẹ của Liễu sư thúc phản bội Đông Như Quân, cho nên Đông Như Quân mới bị phong ấn ở đây sao?"

Thu Mi thấy nét mặt cô có vẻ hoang mang thì cười càng hả dạ hơn: "Sao nào? Có phải ngươi kinh ngạc lắm không? Tạ Cẩn Du, đây chính là thực tế, ngươi nghĩ Liễu Ký Minh là thiên chi kiêu tử, ngươi nghĩ hắn là anh tài ngút trời, ngươi nghĩ hắn là thiên hạ vô song, kết quả thì sao chứ? Kết quả thì sao? Hắn cùng lắm chỉ là một tên tạp chủng không được tu tiên giới thừa nhận, là đứa con của phản đồ không được Ma tộc công nhận mà thôi!"

"Sao có thể?" Tạ Cẩn Du cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, có chỗ nào đó rất lạ.

Chuyện Liễu Ký Minh không phải con ruột của Liễu Tương Sinh, thú thật thì Tạ Cẩn Du đã đoán trước rồi, có điều, Liễu Tương sinh có biết Liễu Ký Minh không phải con ruột của mình không? Nếu biết thì sao y có thể dễ dàng dung thứ cho con trai của Ma tôn sống ở tu tiên giới được? Còn giả như không biết, thì cớ gì y lại lãnh đạm với Liễu Ký Minh như vậy?

"Ta muốn nhờ ngươi hỏi giùm ta một chuyện, hỏi thử xem tại sao năm đó Liễu Tương Sinh lại ném ta ra khỏi Thương Vũ môn." Câu nói của Lâm Uyên Quân đột nhiên nảy lên trong đầu cô, óc Tạ Cẩn du lóe sáng, sực nghĩ đến một thứ.

"Đứa con thật sự của Liễu Tương Sinh... là... Lâm Uyên Quân?" Môi Tạ Cẩn Du run lên, cất giọng một cách khó tin.

Nụ cười bên môi nhạt dần, Thu Mi nhìn xoáy vào Tạ Cẩn Du, bật ra tiếng cười khẩy: "Không ngờ như ngươi mà cũng đoán ra? Ta phải mất rất lâu mới điều tra ra được, vì, vì có thể trả thù tên Hạ lăng bạc tình đó... Ha, nào ngờ hắn đã biết từ lâu, còn chẳng buồn quan tâm. Không quan tâm ư, nếu không quan tâm, thì ma thể của hắn tại sao lại xuất hiện?!"

Nhắc tới Hạ Lăng nét mặt Thu Mi lại bắt đầu méo mó, cô cứ ngỡ dù mình có quá quắt tới đâu thì Hạ Lăng cũng sẽ đứng về phía mình, một lòng một dạ không oán hận, sẵn sàng chìa tay ra giúp đỡ mình. Tạ Cẩn Du có Liễu Ký Minh thì sao chứ? Vai nam chính trong truyện vốn dĩ là Hạ Lăng cơ mà! Hắn vừa có Tiên thể với thân phận chưởng môn của Thương Vũ môn, vừa có Ma thể với thân phận là Ma tôn Lâm Uyên Quân. Có hắn rồi, lẽ nào cô còn sợ thua Tạ Cẩn Du hay sao?!

Thế nhưng, cô phát hiện mình đã hoàn toàn sai lầm.

Hạ Lăng chẳng phải là kẻ đặt đâu ngồi đó như trong tưởng tượng của cô. Ma thể ở trong Ma địa hỗn loạn, cô chẳng có cơ hội nào để tiếp cận, mà Tiên thể thì cũng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô, không còn mù quáng một lòng một dạ với cô như trước nữa!

Giả dối! Toàn là giả dối! Tất cả đều là trò bịp giả dối!

Mà chuyện tới nước này toàn bộ đều do Tạ Cẩn Du gây ra.

Từ giây phút một người đáng ra phải chết như cô ả vẫn chai lỳ không chết, thì tất cả đã thay đổi. Những thứ vốn dĩ thuộc về mình đều mất hết, hết thảy đều bị cái người trước mắt này cướp đi.

Trong khi đó Tạ Cẩn Du vẫn đang chìm trong suy nghĩ rối bời. Đúng rồi... nếu như Hạ Lăng là con ruột của Liễu Tương Sinh, thì mọi chuyện mới giải thích được. Nhưng mà, Ma thể Lâm Uyên Quân là ý gì? Tại sao Lâm Uyên Quân muốn nhờ cô hỏi giùm, tại sao Liễu Tương Sinh phải đuổi Lâm Uyên Quân khỏi Thương Vũ môn? Ý gì đây? Rõ ràng Hạ Lăng vẫn đang ở trên Thương Vũ môn cơ mà...

"Không đúng... Thu Mi... nhất định còn khúc mắc nào đó ở đây..." Tạ Cẩn Du lắc đầu, lòng dấy lên nghi hoặc: "Thiếu gì đó..."

"Còn thiếu gì được nữa?" Thu Mi nở nụ cười khinh bỉ: "Tạ Cẩn Du, ngươi chẳng cần ra vẻ khôn ngoan làm gì, để ta nói cho ngươi biết chuyện gì đã xảy ra!"

"Ả nữ nhân nọ phản bội Đông Như Quân, nhưng khi đó ả đã mang thai, vừa sợ hãi vừa không nơi dựa dẫm, về sau, để sống tiếp, ả bèn lập mưu hại chết đạo lữ của Liễu Tương Sinh, rồi mang theo đứa trẻ của Đông Như Quân lúc này đã bị phong ấn, gả cho Liễu Tương Sinh. Nhưng bất ngờ thay, đứa trẻ trong bụng nữ nhân mà ả hãm hại vẫn chưa chết, chẳng những chưa chết mà còn sống khỏe mạnh, lấy tên là Hạ Lăng. Lớn lên ở Ma địa từ nhỏ, vì lòng hận thù với ả mà tìm tới Thương Vũ môn, che giấu thân phận. Về sau, ả nữ nhân nọ bị Hạ Lăng hại chết, hắn bèn trút tất cả hận thù lên mình Liễu Ký Minh."

"Nên hận chứ, tại sao không? Rõ ràng, tất cả những thứ Liễu Ký Minh có nên thuộc về hắn mới đúng!" Thu Mi híp mắt lại ra chiều độc địa: "Như ta vậy, bị ngươi cướp đi mọi thứ lý ra phải thuộc về mình! Ngươi và Liễu sư thúc của ngươi đều là sự tồn tại độc ác nhất của thế giới này! Thiên lý bất dung!"

Trong đầu Tạ Cẩn Du thoáng qua gương mặt đôn hậu mà mình nhìn thấy trong thần thức của Liễu Ký Minh, ánh mắt của bà dịu dàng như nước, còn mang theo vẻ từ ái nhàn nhạt. Có thế nào Tạ Cẩn Du cũng không thể ghép nối được với hình tượng ả nữ nhân mà Thu Mi miêu tả.


Một nữ nhân yếu đuối nhường ấy, một nữ nhân có thể sinh ra Liễu sư thúc, sao có thể là một người mưu sâu kế hiểm? Sao có thể phản bội người mình yêu, bán đứng linh hồn để sống? Sao có thể hại chết người khác, còn một xác hai mạng, về sau lại gả cho Liễu Tương Sinh? Sau khi gả cho Liễu Tương Sinh rồi, lẽ nào Liễu Tương Sinh hoàn toàn không phát hiện ra chuyện thê tử mình thầm kết châu thai sao?

"Thu Mi, cô nói tôi ra vẻ khôn ngoan, nhưng cô có nghĩ tới một chuyện." Tạ Cẩn Du ngẩng đầu lên: "Nếu bà ấy lựa chọn phản bội Đông Như Quân, thì ắt hẳn cũng vô cùng căm ghét đứa trẻ trong bụng mình, sao lại chọn giữ lại đứa trẻ đó?"

Thu Mi hơi sững ra, nhưng cô ta lấy lại phản ứng rất nhanh, nói với vẻ như cười như không: "Ngươi ngu thật hay giả vờ ngu thế? Ma thai dễ phá lắm sao? Chưa kể, nó còn là cốt nhục của Đông Như Quân. Trên thế giới này, không còn ai mang dòng máu Ma tộc thuần chủng hơn Đông Như Quân nữa, chỉ dựa vào cái huyết thống đó thôi cũng đủ khiến tất cả Ma tộc cấp thấp bán mạng vì hắn rồi."

Liễu Ký Minh cũng vậy... sau khi hắn tới Ma địa, có rất nhiều Ma tộc cấp thấp thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. Đó là vì, dòng máu Ma tộc trong cơ thể hắn thức tỉnh... cũng bởi vì thế, nên máu của hắn mới có thể thức tỉnh Đông Như Quân bị phong ấn.

Tầm mắt của Thu Mi thong thả lia qua bắp chân của Tạ Cẩn Du, trên mặt thoáng qua vẻ vui sướng: "Biết nhiều quá rồi, bây giờ ngươi cũng nên nhắm mắt là vừa. Cơ mà, ngươi cũng đừng sợ, chẳng mấy nữa Liễu sư thúc của ngươi sẽ được Đông Như Quân tiễn xuống đó với ngươi thôi. Ngươi có thể chờ ở Hoàng Tuyền lộ thêm chốc nữa."

Thố Ti đã trườn lên tới đầu gối của Tạ Cẩn du, bắp chân của cô hiện tại đã chằng chịt dây mây, vô số chiếc lá nhỏ cắm vào trong mạch máu, hút lấy huyết dịch một cách thèm khát, ngo ngoe ngọ nguậy, cứ như muốn dung hợp làm một với cơ thể cô.

Tạ Cẩn Du nhìn thấy cảnh này thì nheo mắt lại, bật cười khẽ.

Thu Mi có vẻ khá kinh ngạc, giọng cũng cao lên: "Tạ Cẩn Du, ta thấy ngươi rõ ràng vẫn chưa nhận thức được tình hình! Tới lúc nào rồi mà còn cười được? Ha ha, nếu ta là ngươi thì chắc đã khóc không kịp rồi."

Tạ Cẩn Du nghiêng đầu nhìn trả lại cô ta: "Thu Mi, có phải cô vẫn cảm thấy tất cả mọi người đều phải nghe theo cô, mắc nợ cô, nhất là ta không."

Trong mắt Thu Mi lóe lên tia hung ác: "Lẽ nào không phải?"

"Làm chị của cô, tôi thấy thật khó chịu." Ánh mắt Tạ Cẩn Du lập lòe: "Lúc nhỏ tôi không thể nói cho cô biết một thực tế —– cô không phải là công chúa gì cả, cũng không ai chỉ mãi sống vì cô."

Mặt Thu Mi lập tức biến thành màu gan lợn, biểu cảm của cô ta trở nên dữ tợn: "Ngươi đang nói gì?!"

"Cô cho là Thố Ti này thích hút máu thịt của tu sĩ, cho nên không có tu vi như cô lại là ưu thế. Nhưng cô quên mất hai chuyện, thứ nhất, ta là tu sĩ hệ Mộc, 'Đồng khí tương cầu', bốn chữ này cô có hiểu không? Nếu ta muốn, thì loại yêu đằng này ta cũng có thể điều khiển."

Sắc mặt Thu Mi biến đổi, Tạ Cẩn Du nói tiếp: "Thứ hai... thúc giục yêu đằng sinh trưởng ở Ma địa, tất nhiên phải có huyết thống của Ma địa. Làm sao cô biết được, trong cơ thể của ta không có máu của Ma tộc?"

"Sao có thể?!" Mắt Thu Mi trợn trừng.

Tạ Cẩn Du thở dài: "Có thể, hôm ta bỏ mình, chính Liễu sư thúc đã dùng máu để nuôi ta mỗi ngày, nếu không có năng lực hồi phục mạnh mẽ của Ma tộc, thì làm sao ta có thể sống lại dễ dàng như vậy?"

Theo lời cô chậm rãi thốt ra, dòng linh khí màu xanh xen lẫn vào huyết khí mờ ảo vận chuyển khắp toàn thân, đám dây leo bấu dính lên bắp chân cô cũng chậm rãi trổ cành theo sự lưu chuyển của linh lực, sau đó, ngoan ngoãn bò xuống khỏi đùi cô.

Nó ngóc đầu ngó quanh quất một hồi, rồi phát hiện ra mục tiêu mới rất nhanh. Dưới sự điều khiển như có như không của Tạ Cẩn Du, chúng mon men bò tới bên cạnh Thu Mi từng chút một.

"Sao có thể... không thể nào!" Thu Mi hớt hải lùi ra sau, xoay sở một cách hoảng loạn, cô ta thét lên: "Cút! Cút ngay! Tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?! Tại sao hả!"

"Lấy gậy ông đập lưng ông thôi." Tạ Cẩn Du nói lãnh đạm: "Tại sao ta không thể?"

Thố Ti đầy rẫy khắp nơi, theo lời triệu gọi của dây leo chính, vô số lá con bò lan chằng chịt trên nền đất quanh người Thu Mi, siết lấy cổ chân cô ta, rồi leo dọc lên chân cô ta như sâu giun.

Thu Mi mặt cắt không giọt máu, vành mắt muốn nứt ra: "Cút ngay! Á —– á —– cứu —–"

"Dù sao, cô cũng không thể chết, Thu Mi." Tạ Cẩn Du nhìn cô ta vùng vẫy trong đau đớn, Thố Ti chui vào trong máu thịt của cô ta cắn xé một cách tham lam, mà lòng Tạ Cẩn Du lại chẳng có chút cảm giác nào.


"Từ từ hưởng thụ tất cả những thứ này đi, nhìn mình bị nuốt chửng, bị ký sinh trong tình trạng ý thức tỉnh táo, sau đó —– tiếp tục sống như một quái vật." Tạ Cẩn Du chậm rãi quay đi, bỏ lại tiếng thét the thé của Thu Mi ở sau lưng: "Ai bảo, không ai có thể giết chết cô."

Cuối cùng là tự mua dây buộc mình.

Chết có khi là cách giải thoát dễ chịu và dứt khoát nhất, nhưng, trên cõi đời này có rất nhiều cách khiến cho con người muốn sống không được, muốn chết không xong.

Tiếng gào thét của Thu Mi ngày một yếu đi, cô ta bị bao vây, ngấu nghiến bởi màu xanh của thực vật, nhưng tia sáng trong ánh mắt đó chưa bao giờ biến mất, chẳng qua nét điên dại đã từ từ tắt lịm, biến thành tuyệt vọng.

Lần này không ai có thể cứu cô ta.

Tạ Cẩn Du loạng choạng chạy dọc theo hành lang, mỗi bước nện xuống, bắp chân cô lại nhói lên một lần. Vẫn bị Thố Ti làm bị thương... ban đầu, Thố Ti quả thật đã xem cô như thức ăn.

Nhưng không sao hết, giải quyết Thu Mi xong rồi, chẳng còn ai có thể ngăn cản bước chân của cô được nữa, chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm được Liễu Ký Minh.

Hắn ở đâu? Đã gặp Đông Như Quân chưa? Đông Như Quân... đến cùng là sự tồn tại thế nào?

Tạ Cẩn Du vừa chạy vừa nhủ thầm, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ ầm cực vang.

Một bóng người bất ngờ nện mạnh xuống trước mặt cô, gần như muốn đục ra một cái hố to trên mặt đất.

Một giây sau, Tạ Cẩn Du bụm chặt lấy miệng, cơn nghẹn ngào chợt trào lên cổ họng: "Sư... thúc?!"

***

Chương 70

Edit: Yunchan

Tạ Cẩn Du như rơi vào hầm băng, tay chân lạnh buốt, toàn thân đông cứng. Tới hô hấp cũng bị nghẹt ở cuống họng, một hơi thở nhỏ cũng chẳng thể bật ra, tất cả ý thức đều rời xa cô.

"Khụ khụ..." Chỉ một thoáng tĩnh lặng qua đi, cái người đang nằm trong hố kia đột nhiên bật ra tiếng ho khan, tay phải nắm chặt lấy Thiên Thu, mượn lực ở mũi kiếm để gượng đứng lên.

Áo quần hắn xốc xếch, tóc đã tuột khỏi dây buộc từ lâu, dáng vẻ thảm hại vô cùng, hoàn toàn mất đi hình tượng trời quang trăng sáng trong quá khứ. Dù ở trên chiến trường khốc liệt nhất, Liễu Ký Minh cũng chưa từng rơi vào tình trạng này, song tấm lưng đó vẫn không thay đổi, đứng thẳng như tùng xanh, gió bão không ngã.

Không khí đã về lại buồng phổi.

Đầu óc Tạ Cẩn Du trống rỗng, chỉ biết nhấc gót chạy về hướng Liễu Ký Minh, nhưng vì cơn lạnh buốt đông cứng vừa rồi nên tay chân cô lóng ngóng, chân phải vụng về vướng vào chân trái khiến cô té lộn nhào, nhưng cô bò dậy rất nhanh, kêu lên thành tiếng: "Sư thúc..."

Liễu Ký Minh quay đầu lại, trên mặt hắn có vài vết trầy xước ứa máu, nhưng ánh mắt vẫn đen láy như đầm sâu. Dù phế bỏ tu vi của hắn, đánh gãy lợi kiếm của hắn, thì ánh mắt đó cũng tuyệt đối không thay đổi, chỉ cần đứng lên được, thì hào quang trong mắt hắn sẽ bất diệt.

Sau khi nhìn thấy Tạ Cẩn Du, cằm hắn căng lên trông thấy, ánh mắt trở lạnh, lúc lên tiếng giọng cũng hơi khàn, nhưng câu ra lệnh vẫn uy nghiêm không đổi: "Đi!"

Tạ Cẩn Du toan bước tới nắm lấy ống tay áo hắn, nhưng nghe thấy câu này thì chân bỗng chững lại, ngẩng đầu nhìn ngược lại hắn.


Liễu Ký Minh vung mạnh tay áo, một đạo kiếm khí bắn vút ra, kiên quyết đẩy lui cô ra xa mấy thước, giọng đã thêm phần cứng rắn lạnh lùng: "Đi mau!"

Đã tới giờ phút này mà hắn vẫn không nỡ nặng tay, tuy đạo kiếm khí này nhìn thì có vẻ sắc bén nhưng lại chẳng tổn thương Tạ Cẩn Du mảy may, không thì chẳng phải chỉ lùi về sau mấy bước thôi đâu.

Tạ Cẩn Du không trách hắn, trái lại nét mặt còn giãn ra, mỉm cười nói: "Sư thúc, tới lúc này rồi, chàng muốn ta đi đâu đây?"

"Rời khỏi đây... trốn vào trong cỗ quan tài đó..." Liễu Ký Minh nhìn xoáy vào cô, ánh mắt bất động: "Tóm lại, không được tìm ta, không được ở đây."

Nụ cười trên môi Tạ Cẩn Du vẫn không thay đổi, nhưng không dám tiến lên nữa, cô sợ nếu mình bước thêm một bước thì Liễu Ký Minh sẽ thẳng tay đẩy cô ra xa chẳng chút lưu tình một lần nữa.

Thế nên cô chỉ đứng yên ở đó, ánh mắt hiền hòa: "Nếu tới sư thúc cũng không ngăn cản được người đó... vậy dù ta trốn, thì sẽ trốn được tới lúc nào?"

"Cho ta ở lại đây đi, ta tuyệt đối sẽ không, sẽ không kéo chân sư thúc đâu..." Trong giọng của Tạ Cẩn Du đã mang theo van nài: "Sư thúc, đừng bỏ rơi ta... đẩy ta vào trong quan tài chống chọi một mình, chuyện này, xin chàng, ta không muốn nhớ lại cảm giác đó nữa..."

Ánh mắt Liễu Ký Minh thoáng dao động, không lên tiếng đuổi cô đi nữa.

Tạ Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, cho rằng hắn đã từ bỏ ý định đuổi mình đi, cô không cầm được lòng mừng rỡ, mỉm cười thành tiếng: "Ta sẽ ở lại với sư thúc, bất kể chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không đi đâu hết."

Cô vừa dứt câu, một cơn gió mạnh bỗng thổi táp tới, cuốn theo sát khí ngùn ngụt không thể xem thường, hòa trong luồng khí tức mạnh mẽ này là một giọng sang sảng khó lường.

"Tiểu tử này, xem ra cũng có chút thú vị."

Đằng trước Liễu Ký Minh bỗng dưng hiện ra một bóng người, chẳng ai có thể thấy rõ rốt cuộc thì hắn đã dịch chuyển tới đây bằng cách nào. Cứ như song song với sự xuất hiện của tà khí, giọng nói và con người cũng đồng loạt xuất hiện một cách hoàn chỉnh.

Vóc dáng của người này cao lớn hơn nam tử bình thường, dù là Liễu Ký Minh đang đứng trước mặt hắn cũng chẳng sánh bằng. Bề ngoài anh tuấn sung mãn, cặp mắt phượng lưu chuyển hào quang, cùng sống mũi thẳng tắp đặc biệt nổi trội, phải nói rằng Liễu Ký Minh gần như giống hắn như đúc.

Hắn khoác một bộ hắc bào rách rưới mòn cũ, nhưng không giấu nổi phong thái phong nhã hào hoa. Có người bảo, người nhờ ăn mặc, phật nhờ kim trang, song, có một số người, quần áo đối với họ còn chẳng thể làm nền. Cho dù ăn mặc lôi thôi rách rưới thì cũng chẳng ai dám thất lễ với hắn, chỉ vì khí sát phạt chẳng thể nào khinh thường kia.

Tạ Cẩn Du hít ngược khí lạnh.

Người có ngoại hình giống Liễu Ký Minh, còn bị nhốt trong phong ấn ở nơi này, trừ Đông Như Quân ra thì còn ai vào đây nữa? Giống nhau tới mức này, e rằng có nói Đông Như Quân không phải cha ruột của Liễu Ký Minh thì cũng chả ai tin.

Đông Như Quân chẳng buồn liếc tới Tạ Cẩn Du, vì dù Tạ Cẩn Du có tu vi Kim Đan, nhưng chút trình độ đó đối với Đông Như Quân thì hoàn toàn chẳng đáng để mắt tới. Trong mắt hắn, chỉ có Liễu Ký Minh.

Đối với một người giống mình như đúc, cho dù đây là lần đầu gặp mặt, Đông Như Quân cũng có một thoáng sững sờ, chẳng qua, đó chỉ là một tích tắc ngắn ngủi mà thôi.

Ma tộc không trọng huyết mạch, nhi tử của mình thì sao chứ? Cha giết con, con giết cha là chuyện tầm thường nhất trong Ma địa. Trong cái thế giới kẻ mạnh làm vua này, đạo lý luân thường là thứ trói buộc vô dụng nhất. Cho dù thích mọi thứ của thế gian tới đâu đi nữa, nhưng loại lễ giáo này đối với Đông Như Quân vẫn là thứ vô cùng nực cười.

Huống chi, dung nhan này, hắn làm sao quên được? Bao lời thì thầm yêu đương với tình nhân năm xưa, cuối cùng đều hóa ra cơn mưa đao phản bội.

Người đời luôn nói Ma tộc bạc tình, nhưng sao địch lại lòng người hay thay đổi?

Đông Như Quân bật cười, lúc hắn mỉm cười mắt phượng sẽ xếch lên, phong lưu phóng đãng, hoàn toàn bất đồng với Liễu Ký Minh: "Ta mới vừa tỉnh lại, ra đòn cũng khó tránh khỏi chưa quen, lần này, ngươi chắc chắn sẽ không chạy thoát."

Liễu Ký Minh lách mình qua, che kín Tạ Cẩn Du đang đứng sau lưng mình không xa, lạnh lùng nói: "Chưa bao giờ muốn chạy trốn."

Vừa dứt lời, một tiếng choang vọng tới, Tạ Cẩn Du thậm chí không thấy rõ Đông Như Quân ra tay thế nào, chỉ thấy Liễu Ký Minh giơ phắt tay lên, Thiên Thu chắn ngang, đỡ đòn một cách gian nan.

"Chẳng qua, có đôi lúc cốt khí cũng là một thứ nực cười nhất."

Mỗi chiêu của Đông như Quân đều cực tàn độc, cực trí mạng. Hắn không có binh khí chuyên biệt nào, song, mỗi lần vung tay ma khí sẽ quấn quanh ở lòng bàn tay, theo cách ra chiêu của hắn mà hóa thành một loại binh khí bất kỳ. Hơn nữa, thời gian để chúng kết thành thực thể còn rất ngắn, một khi không thành công thì sẽ nhanh chóng hóa thành một hình thù khác.


Cách thức chiến đấu của hắn tùy hứng mà đặc biệt, không bó hẹp trong khuôn sáo, cho nên đối phương cũng khó lòng đề phòng. Có điều, đấu theo cách này cũng cực liều, vì lượng ma khí tiêu hao rất lớn, không hợp để chiến trong thời gian dài.

Trong khi kiếm chiêu của Liễu Ký Minh thì hết sức đơn điệu, nhưng dù có rập khuôn tới đâu thì khi vào tay hắn đều phóng ra vạn tia sáng rực rỡ, hùng hổ bức người, hoàn toàn không để lại đường lui.

Đông Như Quân đánh mãi tới mất kiên nhẫn. Có trời mới biết, hắn chán ghét bọn tu sĩ nhân loại này bao nhiêu, nhất là kiếm tu vừa ngang ngạnh vừa khó nhằn. Nếu tên tiểu tử trước mặt này không có chút huyết khí hùng mạnh của Ma tộc, thì hắn đã bóp chết tên kiếm tu phiền phức này từ lâu rồi.

Rõ là đã mệt lả đuối sức, vậy mà chẳng biết thứ gì đã giúp tiểu tử này tiếp tục chiến đấu, không chết không thôi.

Đông Như Quân khịt mũi nói: "Kéo dài hơi tàn."

Liễu Ký Minh thở hào hển, song vẫn không dám ngơi tay dù chỉ một giây, hắn cứ liên tục điều động linh khí toàn thân để giữ vững kiếm quang.

Hắn không thể lui được nữa.

Sau lưng, chính là Tạ Cẩn Du.

Từng dòng máu tươi trào ra từ khóe môi của Liễu Ký Minh, hắn cảm thấy một luồng khí hiền hòa đang chậm rãi chảy xuôi theo kinh mạch tới tứ chi mình, chỉ hơi nghiêng đầu hắn đã trông thấy Tạ Cẩn Du đang quay vòng hai tay, vài cây ngân châm dịch chuyển trong lòng bàn tay cô, cảnh tượng này làm tim hắn thắt lại.

Nha đầu này!

Liễu Ký Minh gấp rút bắt thủ ấn, Thiên Thu nhanh chóng bay vút lên không dưới sự điều khiển của hắn. Tạ Cẩn Du đang gắng sức đột nhiên cảm thấy linh khí của mình bị cản lại thì ngẩng phắt đầu lên, phát hiện kiếm khí của Thiên Thu đã bao phủ khắp toàn thân mình, đồng thời, mặt đất dưới chân cũng bị tác động, phát ra tiếng ầm ì vang dội.

"Tình huống gì đây?!" Tạ Cẩn Du nhìn động tác của Liễu Ký Minh mà hãi hùng ra mặt, hét lên hoảng sợ: "Sư thúc! Chàng đang làm gì hả?!"

Cô vừa giơ tay lên đã bị kiếm khí lạnh buốt ăn mòn, nơi bàn tay tiếp xúc bị cắt ra một đường ứa máu, nhưng cô chẳng còn lòng dạ đâu để lo tới thứ gì khác, chỉ cố sức nhào tới, hét lớn: "Liễu Ký Minh! Liễu Ký Minh, chàng định làm gì hả? Chàng thả ta ra mau —-"

Trong mắt Đông Như Quân lóe lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó là ý cười nghiền ngẫm: "Không ngờ ngươi là một kẻ si tình."

Bùn đất bốn bề dần nhô lên, mà khoảnh đất Tạ Cẩn Du đứng thì từ từ sụp xuống, kiếm khí của Thiên Thu ngày một yếu dần, còn hai tay Tạ Cẩn Du thì đã đầm đìa máu.

Cuối cùng, Liễu Ký Minh cũng không ngoái đầu lại nhìn cô một lần.

Tà sùng yêu tà, trăm trận trăm thắng.

Câu này, dù một ngày Liễu Ký Minh cũng không dám quên.

Nếu hôm nay đã gặp, thì bất kể kết quả ra sao, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước. Nếu chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước, thì sống hay chết có gì quan trọng đâu. Chẳng qua là... cuối cùng hắn đã không còn một thân một mình, chỉ mong có thể kiềm chân Đông Như Quân, giành cho Tạ Cẩn Du một con đường sống.

Tạ Cẩn Du gào lên khản giọng: "Chàng định làm gì... Liễu Ký Minh đồ khốn! Chàng... chàng..."

Cô la hét, cô mắng chửi, nhưng trong lòng lại hận mình gấp ngàn lần hơn. Tại sao, tại sao không thể đứng bên cạnh Liễu sư thúc? Tại sao không thể sóng vai chiến đấu cùng chàng?! Tại sao! Rõ ràng đã hứa chắc một lời, bất kể là bôi thuốc hay châm liệu, cần gì cô cũng sẽ có mặt ngay mà...

Tạ Cẩn Du hối hận, lần đầu tiên cô hối hận vì năm đó mình đã không lựa chọn Văn Ngọc phong.

Bùn đất dần chôn vùi bóng dáng Liễu Ký Minh, giam kín Tạ Cẩn Du bên trong nó, cắt đứt tất cả mọi liên lạc của cô với thế giới bên ngoài.

Đây là chuyện cuối cùng Liễu Ký Minh có thể làm.

Che chở cho người ấy an toàn, đến tận giây phút cuối cùng.

Hắn bước lên nghênh đón Đông Như Quân, dù cho linh lực đã bị hao tổn trầm trọng nhưng vẫn không chùn chân, lưng vẫn thẳng tắp: "Ta cũng nên dốc toàn lực ứng phó."

~ Hết chương 70 ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui