Đọa Tiên - Nguyệt Lệnh Thượng Huyền

Chương 16

Edit: Yunchan

***

(Ta chính là thiên đạo.)

Giọng hệ thống vang lên lãnh đạm và không cho phép phản kháng, trong thoáng chốc khiến người ta sinh ra ảo giác nó đang nhìn xuống từ trên cao với bộ dạng khinh khỉnh. Và ngay khi nó dứt lời, Tạ Cẩn Du gần như cũng phá lên cười thành tiếng.

"Thiên đạo?! Ngươi là cái thá gì mà dám tự xưng là thiên đạo?!"

Cô ngước mắt, trong đôi mắt đó nhuộm thẫm sắc đỏ ma mị, hừng hực ngọn lửa bỏng cháy, nhìn vào hư không bật ra tiếng cười nhạo: "Ngươi cùng lắm chỉ là thế giới trong một quyển tiểu thuyết thôi, chỉ vận hành theo nội dung mà dám tự xưng là thiên đạo, dám ngông cuồng xoay chuyển quy luật của thế giới này, dám biến Thu Mi thành con của thiên đạo. Ngươi là cái thá gì chứ? Thiên đạo sao? Ha ..."

"Nếu thế giới này thật sự có thiên đạo, thì người nắm giữ nó chỉ có thể là ta."

Cô ngẩng cao đầu, mái tóc đen xõa tung mơn trớn qua đôi gò má, nụ cười nở rộ như đóa hoa anh túc, đẹp đẽ đó nhưng lại khiến người ta phải quằn quại đau đớn.

"Bởi vì, đây vốn là thế giới ta sáng tạo ra."

"Ầm!"

Trong óc cô phát ra một tiếng nổ lớn, hòa theo tiếng nổ ầm ầm đó là vô vàn hình ảnh lướt nhanh qua, xa lạ nhưng quen thuộc, từng mảnh ghép lại tạo thành một thế giới.

Giữa cơn bừng tỉnh từng dòng ký ức chợt ùa về, từng quãng thời gian đã trôi qua mất dạng.

(Tạ Cẩn Du, người xuyên sách không hợp lệ, loại bỏ.)

Âm thanh hệ thống vang lên lần nữa từ sâu trong ký ức, trang sách "Đọa Tiên" tuôn rơi, vô số dòng chữ lướt qua vội vã, trang giấy trắng tinh như tuyết bay đầy trời, những ký ức đứt quãng bị quên lãng dần được mở ra.

Cô nhìn thấy bản thân mình, màu môi son đỏ, mặt hất lên thật cao, y phục mặc trên người không còn là đồng phục bảo thủ của Thương Vũ Môn, mà là một bộ áo bào đen tuyền.

Bộ áo bào này quá rộng, có vẻ là kiểu áo của nam nhân, trên cổ áo điểm thêm đường thêu màu đỏ sẫm, khoác lên người cô một cách qua quýt, chiếc xương quai xanh lấp ló ẩn hiện, mái tóc đen để xõa chỉ buộc một búi tóc lỏng lẻo, vài sợi tóc rơi xuống vướng lên cổ áo, xuôi theo đường cong trượt vào trong y sam, mị hoặc khó tả.

Ánh mắt đầu mày phóng đãng đến vô hạn, từng cử chỉ cũng toát lên vẻ yêu mị kỳ dị, song cũng cho người ta cảm giác nghiêm nghị như có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.

Cô cứ nghiêng đầu cười như nghe được chuyện gì đó rất thú vị, Cửu Châm xoay vòng trong tay, chẳng khác nào nữ quỷ tàn bạo bước ra từ địa ngục, hớp lấy hồn người nhưng cũng cướp lấy mạng người.

Cô mở miệng, trong hơi thở biếng nhác là sự khinh rẻ mơ hồ: "Loại bỏ ta? Vậy phải xem ngươi có khả năng này hay không đã. Hệ thống à, ta nói này, ngươi cứ luôn giao mệnh lệnh cho ta, vậy ngươi có dám đánh cược với ta chăng?"

Quỷ y Lưu Chiếu quân.

Theo lời đồn thì miệng to như chậu máu, xấu xí ghê tởm, hơn nữa tâm địa ác độc, giới tu tiên hận không thể chém giết băm vằm.

Tạ Cẩn Du gần như liên tưởng tới lời đồn này trong nháy mắt, đáng lý cô nên nhận ra điều sớm hơn mới đúng, dị số gì chứ? Nhân vật không có trong nguyên tác gì chứ? Người đó chỉ có thể là bản thân cô.

Cô nghiêng đầu, muốn nghe thử khi đó mình đã đánh cược gì với hệ thống. Nhưng cảnh tượng trước mắt như một bộ phim câm bị cắt ngang, tầm mắt lại bị hoa tuyết bao phủ, gần như trong tích tắc, tất cả hình ảnh đã bị xóa nhòa.

"Không..."

Tạ Cẩn Du vùng vẫy, đầu đau tới muốn nứt ra, cô nhắm mắt lại, tiếp tục nặn óc nhớ lại chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng lại phát hiện đầu mình hoàn toàn trống rỗng.

Chẳng còn lại gì cả.

Tất cả như chưa từng diễn ra, tới âm thanh hệ thống cũng không tồn tại.

Chỉ còn lại mặt đất trắng xóa, sạch sẽ.


"Tách..." Bên tai vang lên tiếng nước rơi, một giọt nước trong vắt phút chốc phá tan yên ắng, vẽ ra một vòng cung trong veo trên mặt nước phẳng lặng, kéo theo từng đợt sóng lăn tăn.

Tầm mắt nhòe nhoẹt dần sáng tỏ, vài tia sáng tinh nghịch lướt qua mắt Tạ Cẩn Du, cô như một người vừa thức tỉnh từ trong mộng.

Đồng thời, một giọng ôn tồn vang lên, mang theo vẻ kinh ngạc: "Ồ, phá được rồi sao?"

Tạ Cẩn Du chớp chớp mắt, dằn xuống hơi nước chực trào ra hốc mắt, ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã ra khỏi bóng tối bên trong di tích.

Nơi này trông như một căn mật thất, bên trong trống hoác gần như chẳng có đồ đạc gì, treo trên đỉnh là viên Dạ Minh Châu phát sáng, bên trong màu trắng sáng còn lập lòe màu u lam mờ tối, trong không gian rộng lớn thế này chỉ đặt mỗi một chiếc bàn tròn vừa phải, không nhìn ra là làm từ chất liệu gì. Lạ là chiếc bàn tròn này chỉ có một chân chống, vậy mà nó vẫn đứng rất vững.

Trên bàn tròn có một ông lão râu tóc bạc phơ mặc bố y lam lũ đang ngồi xếp bằng. Vì râu tóc trên mặt quá tươi tốt, thành ra Tạ Cẩn Du chẳng tài nào nhìn rõ ngũ quan của ông lão, cứ như một đứa trẻ đùa dai, cố ý giấu đi mặt mũi không cho người ta thấy rõ.

Tuy không thể thấy được mặt mũi, nhưng cô cảm giác rất rõ là ông lão này đang cười, hơn nữa còn cười rất hiền.

Cô mấp máp môi, ngập ngừng gọi: "... Tiền bối?"

Liễu Ký Minh từng nói, người kiến tạo ra di tích này ít nhất phải từ Đại Thừa kỳ trở lên, mà ông lão trước mặt này có thể ở đây lâu như vậy, còn nắm rõ tình hình của cô trong lòng bàn tay, tám chín phần chính là tiền bối đã lưu lại động phủ này, không, có lẽ là phân thần tiền bối để lại thì đúng hơn.

Mặc dù chỉ là phân thần của tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng muốn bóp chết cô thì cũng dễ như bóp chết một con kiến.

Nghĩ tới đây, Tạ Cẩn Du còn hơi mê man lập tức xốc lại tinh thần, lễ phép chào hỏi: "Vãn bối là Tạ Cẩn Du của Thương Vũ môn, xin ra mắt tiền bối."

Ông lão vuốt chòm râu, gật đầu hài lòng, rồi nhìn Tạ Cẩn Du nói: "Thương Vũ môn quả nhiên nhân tài lớp lớp, ngươi có thể phá được tâm ma của mình nhanh như thế, rất tốt."

Tạ Cẩn Du nghệt mặt ra: "Tâm ma?"

"Đúng thế, nó là do một tay ta kiến tạo ra, thế nào?" Nói đến đây, ông lão dường như có chút kiêu ngạo, ưỡn ngực hỏi: "Không phát hiện ra đúng không?"

Giờ ngẫm kỹ lại Tạ Cẩn Du mới thấy có vài chỗ kỳ lạ, cô và Liễu Ký Minh bước vào di tích chưa được bao lâu, cô đã nghe thấy tiếng nước quái dị, tiếp đó một cảnh tượng mà cô hoàn toàn không muốn đối mặt bị khơi lên, mờ mờ ảo ảo hệt như trong mơ.

Bảo nó là tâm ma của cô thì quả chẳng sai chút nào, đó chính là thứ cô sợ nhất, hơn nữa, những ký ức này hoàn toàn đến từ chính nội tâm của cô. Vấn đề là tâm ma này quá lợi hại, còn gợi lên được chút ký ức đã mất của cô, xem ra, trận cá cược với hệ thống cũng là thứ mà cô luôn nơm nớp lo sợ, chôn sâu trong lòng.

Nghĩ rồi cô không khỏi cười khổ: "Tiền bối quả là lợi hại..."

Nói đến đây giọng cô khựng lại, ngẩng phắt đầu, giọng khẩn trương hẳn lên: "Nam nhân đi cùng vãn bối đâu rồi ạ?"

"Ngươi nói tên tiểu tử kia à?" Ông lão giơ tay chỉ ra sau lưng cô.

Trên mảnh đất trống sau lưng cũng có một người đang đứng, hắn mặc huyền y, vóc người cao ráo, lúc này hai mắt nhắm nghiền, chân mày cau chặt thành một đường, mồ hôi lấm tấm rịn ra từ thái dương, có vẻ như đang chìm trong sự thống khổ to lớn nào đó.

Chẳng phải Liễu Ký Minh thì là ai?

"Sư thúc!" Tạ Cẩn Du hốt hoảng chạy tới gần hắn, tay vươn ra toan chạm vào người hắn, nhưng ngay sau đó đã khựng lại giữa không trung, sợ kinh động đến hắn không chừng lại khiến hắn rơi vào nguy hiểm, thế là đành phải nhỏ giọng gọi: "Sư thúc..."

Người Liễu Ký Minh gồng lên cứng đờ, gần như cả cơ thể đều phát run, hai tay hắn nắm lại thành quả đấm, nhất là tay phải, bên trong nó như đang giữ thứ gì đó rất chặt, bất cứ giá nào cũng không buông ra.

Môi hắn mấp máy thì thào, lặp đi lặp lại chỉ có ba chữ.

"Nàng đừng hòng!"

"Tạ Cẩn Du quay đầu lại, nhìn ông lão nọ như muốn cầu xin sự giúp đỡ: "Tiền bối, sư thúc của vãn bối..."

"Hắn còn đang ở trong tâm ma, chưa thể thoát ra." Ông lão lắc đầu, tỏ vẻ đành chịu: "Chứng tỏ, hắn cố chấp hơn người rất nhiều."

"Tâm ma? Sao chàng lại có tâm ma?" Tạ Cẩn Du thấy khó tin, rõ ràng Dương Vân Thanh đã nói với cô, từ khi cô tỉnh lại thì Liễu Ký Minh cũng tiến bộ nhanh chóng, tâm ma đã trừ, sao hôm nay lại ra thế này? Vì sao hắn lại cố chấp hơn cả cô?

"Tiểu cô nương." Ông lão cười hiền từ, vẫy vẫy tay với cô: "Ngươi đừng lo lắng làm gì, chi bằng lại đây ngồi chơi với ta chút đi."


Tạ Cẩn Du nào còn lòng dạ để ngồi chơi xơi nước, cô hít hít mũi nhìn ông lão, nhưng nghĩ mãi vẫn không có cách nào từ chối một lão giả ít nhất cũng ở Đại Thừa Kỳ, đành phải thấp giọng hỏi dò: "Tiền bối, vãn bối có thể đứng chơi tại chỗ được không? Vãn bối muốn ở cạnh Liễu sư thúc của mình."

"Đương nhiên." Ông lão cười híp mắt, giọng đột nhiên chuyển sang tinh quái: "Tiểu cô nương à, ngươi có muốn biết tiểu tử này đang nhìn thấy gì không?"

***

Chương 17

"Tiểu cô nương, ngươi có muốn biết tiểu tử này đang nhìn thấy gì không?" Ông lão xe xe râu mép, tựa như nhìn thấu được sự lo lắng của Tạ Cẩn Du, giọng nói cũng pha thêm ranh mãnh.

Tạ Cẩn Du sững sờ, hỏi ngược lại theo phản xạ: "Lẽ nào tiền bối có thể cho vãn bối thấy sao?"

Lời vừa buột khỏi miệng thì cô đã hối hận ngay lập tức, hỏi tiền bối kiểu này đúng là quá mạo phạm. Song nghĩ cũng biết, ông lão đã có khả năng gài bẫy dụ họ sa vào tâm ma của chính mình, vậy thì muốn nhìn lén bí mật riêng tư của họ cũng chỉ là việc dễ như bỡn thôi. Nghĩ đến đây, nét mặt cô không khỏi rối rắm.

Ông lão nhận ra cô đang băn khoăn, bèn cười hiền nói: "Tiểu cô nương yên tâm, ta không nhìn lén tâm ma của ngươi đâu."

Tạ Cẩn Du lập tức hoàn hồn lại, cười cười nói: "Tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối không có ý này."

Giới tu tiên thật ra là một thế giới rất đơn giản, chỉ cần tuân theo quy tắc kẻ mạnh là vua. Tu vi của cô đem ra so với vị tiền bối này chẳng khác nào bùn so với mây, đã ở trong di tích của người ta thì cô chẳng khác nào thịt cá, còn ông ta là đồ tể, dù bị nhìn lén tâm ma thì cùng lắm chỉ thấy thẹn thùng, chứ chẳng có tí tổn thương thể chất nào cả.

"Dù cho tiền bối xem cũng không có gì, có điều... vãn bối không biết sư thúc..."

Ông lão gật đầu cười, ánh mắt thấu hiểu: "Ta thấy ngươi lo lắng cho tiểu tử này nên mới đề nghị thôi. Lão đây tuy già nhưng mắt vẫn chưa hoa, tiểu tử này không phải chỉ là sư thúc của ngươi đúng chứ..."

Tạ Cẩn Du nhất thời đỏ ửng mặt, nhỏ giọng "Dạ" một tiếng, thầm nhủ, đúng là gừng càng già càng cay. Thế nhưng cô nào biết được, ánh mắt người có tình nhìn người có tình là thứ xưa nay chưa lừa được ai.

Đó chính là tình khó dằn nén.

Ông lão trưng ra vẻ mặt am hiểu, cười trấn an: "Dù sao ta cũng là người từng trải." Nói đoạn ông lão khẽ gật đầu rồi nói tiếp: "Ta thấy sau khi ngươi thoát khỏi tâm ma, dường như có chút hoang mang, nếu là người có tình thì cứ đi xem thử nội tâm của hắn, biết đâu ngươi sẽ tìm được đáp án mà mình muốn."

Tạ Cẩn Du nghe thấy lời ông lão thì kinh ngạc ngẩng đầu. Thấy ánh mắt ôn hòa của lão tiền bối dừng lại trên người mình, trong vắt phẳng lặng, hệt như xuyên thấu tất cả, nhưng ánh nhìn đó cũng như được một chiếc mặt nạ bằng màn sa che khuất, không quá gần khiến cô phải khó chịu, cũng không đến mức không thấy gì mà đưa ra cho cô một đề nghị sai lầm.

Chẳng biết tại sao, ánh mắt này lại hiền hòa như vậy, khiến người ta như tắm trong gió xuân, khiến cô có một loại xúc động muốn rơi lệ.

Thế là cô cúi đầu, bái thật sâu: "... Đa tạ tiền bối."

Ông lão cười hiền từ, tay áo vung lên, cất cao giọng: "Đi thôi."

Thoáng chốc, giọng của ông lão khi xa khi gần, cứ như bị gió lốc cuốn phăng đi. Tạ Cẩn Du chỉ kịp cảm thấy một cơn gió nhẹ dịu dàng phất qua mặt, trong tầm mắt là một vùng hỗn loạn, vô số ngôi sao xoay vần, dải ngân hà trải dài ngút ngàn trên chín tầng trời cao, thiên thu tuế nguyệt, biển đổi khôn lường, thời gian như thoi đưa.

Gió hơi mạnh, táp qua người khiến Tạ Cẩn Du gần như không mở mắt nổi.

Cô thấy có gì đó hơi lạ, đây rõ ràng không phải tâm ma của cô, nhưng sao các giác quan lại cảm nhận chân thật tới mức này? Gió thổi khiến tóc cô bay tán loạn, sượt qua cổ nghe ngưa ngứa.

Tạ Cẩn Du chậm rãi mở mắt ra.

Liễu Ký Minh đang đứng quay lưng về phía cô.

Hắn, vẫn là bộ hồng y rực lửa, vẫn cái dáng ngạo nghễ đường hoàng đó, mái tóc đen buông dài, xõa xuống bên vai tô điểm cho bộ hồng y đỏ rực, hai tông màu tách biệt, chói lòa mắt người.

Trong sách viết rằng Liễu Ký Minh thích mặc hồng y nhất, cũng chỉ có hắn mới xứng với tông màu bắt mắt thế này. Dõi mắt khắp giới tu tiên người vận bạch y đâu đâu cũng thấy, nhưng lại chẳng đẹp bằng hắn mặc hồng y, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh thường. Song chẳng biết tại sao, sau khi Tạ Cẩn Du tỉnh dậy thì thấy Liễu Ký Minh thường xuyên mặc y sam đen tuyền, trầm ổn chín chắn.

Thiên Thu đeo bên hông hắn, tay phải nắm chặt, khiến vóc dáng hắn càng thêm cao lớn, đội trời đạp đất.


Phải rồi, nếu đây là tâm ma của Liễu Ký Minh thì dĩ nhiên cô chỉ có thể nhìn cảnh vật và con người ở góc độ của hắn mà thôi.

"Sư thúc."

Tạ Cẩn Du giật mình, giọng nói này... nghe rất quen.

Thông qua ánh mắt của Liễu Ký Minh, cô nhìn thấy một người đang đứng trước mặt hắn, người này mặc đồng phục trắng của Thương Vũ môn, không giống với những đệ tử khác, ống tay áo của cô thêu đường viền mảnh màu xanh đậm... đây là ký hiệu của đệ tử nòng cốt trên Thanh Dao phong Thương Vũ môn.

Người này không ưa chải búi tóc cao ngất ngưỡng mà chỉ buộc một búi tóc chẳng thể đơn giản hơn, thắt thêm dải lụa xanh ở sau đầu, nó cứ đong đưa theo gió, tôn lên gương mặt thanh tú, thanh tân hợp lòng người, làm nổi bật phong thái tự nhiên của riêng mình.

"Lần này vãn bối xuống núi coi như có chút kỳ ngộ, sau khi trở về thì trùng hợp nghe tin sư thúc xuất quan, nên nghĩ mang nó đến chúc mừng sư thúc là đúng dịp."

Giọng của Liễu Ký Minh nhàn nhạt thanh thanh, rất hợp với tác phong nhất quán của hắn: "Không cần."

Người nọ cười cười, chẳng phật lòng với thái độ lãnh đạm của hắn chút nào, chỉ lấy trong lòng ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, nói chậm rãi: "Là tơ do giao nhân ươm, không được coi là thứ quý giá gì, nhưng cũng là tâm ý của vãn bối. Chẳng qua sợi dây này là do vãn bối tự tay đan nên hơi khó lọt mắt, chỉ tội cho sợi tơ này thôi. Nếu Liễu sư thúc không thích thì vứt đi cũng được."

Cô đặt hộp gỗ vào tay của Liễu Ký Minh, rồi nghiêng đầu cười cười, dây cột tóc màu xanh sau gáy lướt nhẹ qua vành tai cô, sau đó cô chắp tay nói: "Vãn bối cáo từ."

Tiếp theo, không đợi Liễu Ký Minh trả lời, dây cột tóc màu xanh đã vẽ ra một đường cong theo thân thể, bay đi như cơn gió.

Cô tới lặng yên, đi cũng chẳng hề bận lòng, cứ như người đến tặng quà không phải là cô, người muốn nịnh nọt lấy lòng cũng không phải là cô, chẳng qua chỉ tiện đường đến thăm người quen cũ, nhưng thật ra cô cũng chẳng quan tâm lắm tới cuộc sống của người quen cũ, người quen cũ sống có tốt hay cô cũng chẳng màng để tâm, chỉ làm cho có lệ.

Không có khổ sở, cũng chẳng có mất mát.

Nếu là người hay suy nghĩ thì có lẽ sẽ nói thầm trong lòng một câu, rốt cuộc người này có thật lòng hay không?

Đáng tiếc Liễu Ký Minh không phải là người thích đoán nội tâm của kẻ khác, đương nhiên, trên thực tế cũng chẳng có ai đáng để hắn phải tốn tâm tư để phỏng đoán.

Liễu Ký Minh nhìn theo hướng cô đi xa, dừng lại một thoáng rồi dời tầm mắt lên hộp gỗ trong tay. Đây là hộp gỗ với nước sơn đỏ tối màu, từ đó có thể nhận ra nó được chủ nhân cất giữ rất kỹ, lúc di chuyển cũng không để nó bị va đập lấy một lần, trơn nhẵn như mặt gương, gần như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân.

Hắn nâng tay lên, mở hộp gỗ ra.

Đập vào mắt là một vật nho nhỏ sáng sủa, là màu vàng ấm áp của hoa hạnh vào xuân, nó nằm im lìm trong hộp gỗ màu đỏ sậm, trông khá là bắt mắt.

Liễu Ký Minh phất tay, món đồ chơi nhỏ này lập tức bay lên không trung, sợi tơ mềm buông rũ, rất giống dáng vẻ người nọ cúi mắt đứng ở trước mặt hắn.

Đó là một sợi kiếm tuệ.

Thì ra là một sợi kiếm tuệ tự tay đan...

Tạ Cẩn Du...

Rốt cuộc thì cô là loại người gì?

Sợi tơ vàng đỏ lướt qua trước mắt, cuồng phong nổi dậy. Thiên Thu lóe hàn quang, khi được kiếm tuệ sáng màu tô điểm thì càng nổi bậc độ sắc bén của kiếm phong, chém sắt như chém bùn.

Ma khí đen tối không có đường trốn chạy dưới kiếm phong, Ma tu cấp thấp không tài nào nhìn thẳng vào kiếm quang của hắn, đó là vũ khí chính khí nhất thiên hạ, và cũng là kiếm khí mang theo sát ý hùng mạnh nhất thế gian, chỉ cần liếc mắt, Ma tu cấp thấp cũng sẽ hôi phi yên diệt.

Kiếm khí của Liễu Ký Minh vạch phá trường không, uy áp cuồn cuộn che mây, mặc dù đang ở trên chiến trường hỗn loạn nhất thì hắn cũng sẽ là tiêu điểm của cả chiến trường. Sự tồn tại của đồng minh chẳng khác nào chiến thần, trong mắt quân địch chính là đại diện cho tử thần.

Bầu trời vần vũ mây đỏ, không thể thấy rõ được phương xa, mà bên dưới nó là Ma tu đang lũ lượt gia nhập vào chiến trường, người trước ngã xuống, người sau lại xông lên. Xa xa, Thất Huyền Cầm trong tay Hạ Lăng vẫn ngân vang thánh thót, sắc bén còn hơn cả kiếm quang, sát ý nồng nặc bốn bề. Tu tiên giới và Ma giới, một vùng hỗn chiến, ánh sáng pháp khí chớp lên bốn phía, tử thương vô số.

Vài tên Ma tu cấp cao bao vây Liễu Ký Minh, ánh mắt hung tợn, tình hình chẳng chút khả quan.

"Liễu Ký Minh, đường đường đệ nhất kiếm tu của tu tiên giới, ha ha, là tên kiếm tu vô tình khiến cả Ma giới nghe tên đã sợ mất mật, hôm nay, ta muốn xem thử đến cùng thì ngươi bản lĩnh cỡ nào!"

"Ha ha, quan tâm hắn bản lĩnh cỡ nào làm gì? Chỉ cần có Quỷ y đứng sau lưng chúng ta, hắn căn bản không thể nào hạ gục được chúng ta!"

Quỷ y... Lưu Chiếu quân. Quỷ Y diệu thủ hồi xuân, Diêm Vương gặp mặt phải cười nể nang.

Danh tiếng của cô ta đã vang xa khắp Ma giới, nhưng lại bị toàn bộ giới tu tiên phỉ nhổ.

Liễu Ký Minh cười lạnh: "Ngu xuẩn."

Chỉ cần có Thiên Thu trong tay, người chiến thắng xưa nay luôn là hắn. Trong từ điển của Liễu Ký Minh không có hai chữ thất bại, huống chi, đối mặt với bọn sùng yêu tà, hắn tất nhiên bách chiến bách thắng.

Lưu Chiếu quân huyền y như sắt, lẽ ra là thứ phục trang vô cùng lạnh lùng, nhưng trên dung trang lại kiều mị động lòng người. Sắc đen diễm lệ khiến gương mặt thanh tú càng thêm mị hoặc, mi tâm điểm ánh kim, không thấy rõ là hoa văn gì, chỉ tỏa ra quỷ khí mơ hồ. Dung nhan của cô rõ ràng giống Tạ Cẩn Du như đúc, song khí chất lại khác biệt quá lớn, một trời một vực.


Nét mặt Lưu Chiếu Quân chẳng chút thay đổi, cô đứng trên đầu sườn dốc lẳng lặng nhìn vào kiếm phong của Liễu Ký Minh, máu tươi chảy xuống thành giọt, rơi lên mặt đất, bắn ra từng đóa huyết hoa.

"Liễu Ký Minh... giữa ta và ngươi cũng tới lúc phải chấm dứt rồi."

Liễu Ký Minh cầm kiếm, mang theo sát ý và huyết khí ngập thân, lạnh lùng đáp: "Chấm dứt? Giữa ta và ngươi chưa từng có vướng mắc."

Lưu Chiếu Quân nghe thấy lời quyết tuyệt này của hắn thì chẳng những không đau lòng, mà trái lại còn cười rạng rỡ không gì sánh bằng, tươi đẹp rực rỡ như đóa hoa anh túc đang nở rộ: "Hình như ngươi nói cũng không sai lắm, chẳng qua, ta từng nghe thủ hạ nói, đệ nhất kiếm tu Liễu Ký Minh giẫm dấu chân lên khắp đại giang nam bắc, chỉ vì tìm kiếm một nữ nhân, lẽ nào tin tức của ta sai rồi ư?"

"Là tìm ngươi, không sai." Liễu Ký Minh gật đầu không chút giấu giếm: "Phản đồ sư môn, giết."

Lưu Chiếu Quân ngửa đầu cười phá lên, cười đến ngả nghiêng hụt hơi. Thế nhưng, cô cười mãi cười mãi, trong mắt lại như lấp lánh đốm sáng, hệt sông ngân trải khắp trời đêm, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra, che trời lấp đất.

"Rất tốt, rất tốt, Liễu Ký Minh." Cô cười đến là chân thành, thật lòng thật dạ, vui sướng lấp đầy trong lòng tưởng như muốn chắp cánh bay ra theo tiếng cười, nhưng sông ngân ẩn hiện trong mắt cô là sông ngân đã mất đi vũ trụ, nơi đó không có ánh sáng cũng chẳng có mặt trời, chỉ độc một vẻ cô tịch. Hoàng hôn của thiên hà, ngập đầy sự bi thương.

"Chẳng qua ngươi muốn giết ta thì cũng phải hỏi thử ý kiến của ta với chứ?"

Liễu Ký Minh hừ lạnh như cô chẳng đáng để hắn trò chuyện, ánh mắt của hắn như hàn băng thiên nhiên, mãi mãi không thay đổi, nó dừng trên người cô tựa như đang nhìn một cái xác không sức sống.

"Cơ hội này, theo ta thấy, không nên cho ngươi thì hơn." Lưu Chiếu Quân thả ra một câu rất nhẹ, như đang thì thầm, bên trong còn mang theo chút tiếc nuối.

Theo câu nói vang lên, thân thể cô chậm rãi ngã ra sau, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, nụ cười trên môi vẫn bất diệt: "Liễu Ký Minh, nhớ kỹ lời ta nói hôm nay. Từ nay về sau, ngươi và Tạ Cẩn Du ta, một đao cắt đứt, không còn quan hệ. Từ nay thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền(*), hai ta đoạn tuyệt, không gặp lại nhau."

(*) Lên tận cùng trời hay xuống Hoàng Tuyền.

Một khắc sau, linh khí bùng lên khắp chốn, trời đất như bị phá tan vỡ vụn.

Trên chiến trường chẳng biết là ai cất tiếng thét vang —-

"Quỷ y tự bạo!"

"Ma tôn! Lưu Chiếu Quân tự bạo!"

Quỷ y Lưu Chiếu Quân tu vi Kim Đan trung kỳ, sau khi tự bạo Kim Đan, linh mạch bị phế bỏ hoàn toàn, căn cơ bị diệt tận gốc, thậm chí, thần hồn câu diệt. Nếu không gặp phải nguy hiểm cực lớn thì chẳng ai chọn cách được ăn cả ngã về không thế này.

Ngay khoảnh khắc cô rơi xuống vách núi, mi tâm Liễu Ký Minh giật lên, tay ôm ghì lấy ngực. Mi tâm của hắn lập lòe ánh đỏ, tròng mắt dần bị sắc máu chiếm lĩnh, Thiên Thu tuột khỏi tay hắn, "Keng" một tiếng, rơi xuống mặt đất, nét mặt hắn đau đớn đến cực hạn.

Như có ai đó bóp lấy trán hắn, muốn nghiền cho nó bể nát, huyết khí sôi sục trong lồng ngực, gần như muốn làm thân thể hắn nổ tung. Là gì... đó là gì...

Hắn dùng chuôi kiếm chống lên ngực, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, nôn "Hộc" ra một ngụm máu tươi, trong vũng máu thấp thoáng một vật màu son kỳ dị, nó nằm xen lẫn trong huyết dịch nên khó lòng nhìn rõ.

Nhưng Liễu Ký Minh vừa nhìn thấy vật kia, ánh mắt hắn phút chốc trở lạnh, gần như không cần suy nghĩ, ngay lập tức lao thẳng về phía vách núi, tay áo bay lên phần phật, tung người nhảy xuống —–

"Từ nay về sau, ngươi và Tạ Cẩn Du ta, một đao cắt đứt, không còn quan hệ. Từ nay thượng cùng bích lạc hạ Hoàng Tuyền, hai ta đoạn tuyệt, không gặp lại nhau!"

Mắt hắn đỏ ngầu, gương mặt lạnh lùng khắc chế đến mức cơ mặt run lên bật bật, thế nhưng sự điên dại trong mắt đã bán đứng nội tâm của hắn.

Liễu Ký Minh lạnh lùng nói: "Nàng đừng hòng!"

Tạ Cẩn Du vẫn luôn bám theo sau lưng hắn theo dõi tất cả diễn biến, lúc này chợt thấy cổ tay mình đau nhói, đồng thời, Liễu Ký Minh trong động phủ đã đột phá tâm ma bất ngờ cầm chặt lấy cổ tay cô, mở bừng mắt ra...

"Nàng đừng hòng!"

~ Hết chương 17 ~

E hèm, tình hình là do chương 16 quá ngắn nên Yun quyết định bonus thêm chương 17 để tránh trường hợp mọi người hốt Yun đem đi chôn 〒▽〒

Sẵn đây Yun cũng muốn giải thích sơ lược nội dung mấy chương gần đây để các bạn đỡ rối này (Thiệt ra thì Yun cũng rối lắm ớ). Còn ai đã hiểu thì cũng nên đọc rồi vào trổ tài thám tử với Yun nghe (~ ̄▽ ̄)ノ

Như mọi người thấy thì tâm ma của Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh khác nhau một trời một vực, chính xác là khác, vì tâm ma của Tạ Cẩn Du chỉ là nội dung trong nguyên tác (Có thể tạm gọi nó là kiếp trước), còn tâm ma của Liễu Ký Minh là những gì đã thực sự diễn ra (Tạm gọi là kiếp này, kiếp mà Tạ Cẩn Du đang trải qua).

Thứ nhất, ở kiếp trước không hề có Quỷ Y Lưu Chiếu Quân, mà chỉ có Tạ Cẩn Du, một nhân vật được tác giả xây dựng ra và "Hoàn toàn không phải Tạ Cẩn Du thật", yếu đuối, lụy tình, vân vân và vân vân, có lẽ tác giả của "Đọa Tiên" là một người không ưa Tạ Cẩn Du ngoài đời nên mới lấy tên cô để viết ra bi kịch, nhưng phần tính cách thì không hề giống. Vì quá bức xúc với nội dung và kết cục bi thảm của Liễu Ký Minh trong truyện cũng như của chính bản thân nên Tạ Cẩn Du đã xuyên sách ngay trong lúc Liễu Ký Minh bị vạn tiễn xuyên tâm, rồi đánh cược gì đó với hệ thống để mình quay lại quá khứ, chuyện này có thể sẽ được giải thích ở những chương sau.

Thứ hai, ở kiếp này vì Tạ Cẩn Du đã xuyên vào sách nên cũng xuất hiện một nhân vật mang tên Quỷ Y Lưu Chiếu Quân và khắc một dấu ấn đậm nét trong lòng cả Liễu Ký Minh và cả Ma tôn, nếu đọc chương trên thì mọi người sẽ nhận ra điều đó, nếu kiếp trước Liễu Ký Minh chết vì đỡ tiễn cho Thu Mi thì kiếp này Liễu Ký Minh chỉ chú ý tới Quỷ Y và không hề chết, còn Hạ Lăng, có lẽ vẫn chết hụt vì Thu Mi như nguyên tác, còn nguyên nhân tại sao lại dẫn tới thay đổi lớn này thì Yun chưa biết được, thôi thì đành đọc tiếp để mở từ từ vậy, theo một người bạn không đáng tin của Yun thì truyện này phải đọc hết mới hiểu, còn đọc từng chương thì giống người mù đi tìm đường ớ ლ(¯ロ¯ლ)

Đã xong phần lải nhải của Yun gồi, ai có sáng kiến nào nữa thì vào đây buôn dây thừng với Yun nào (•‾⌣‾•)و ̑̑♡


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận