… Trên thế gian này có chuyện gì xấu hổ bằng việc đang cởi đồ lót mà gặp phải người chồng không thắm thiết mấy?
… Cởi đồ lót lại còn gặp lúc anh đang tắm.
Trái với sự bình thản ung dung của anh, mặt Lộ Chi đỏ bừng, vành tai như bị lửa đốt, cô chưa từng gặp trường hợp thế này bao giờ, chỉ biết lùi lại phía sau: “Ờm, có chút việc nên về trước… À thì, em đi thay quần áo trước.”
Sau đó nhanh chóng trốn đi.
Nhiệt độ phòng tắm cao, hơi nước tràn ngập, ngay cả không khí cũng loãng hơn, sau khi lui ra ngoài, cuối cùng cô mới thoát khỏi trạng thái trì trệ.
Huân hương đặt ở đầu giường ngập tràn hương sơn chi ngọt ngào thoang thoảng.
Cái người này thật là, nếu cô thân với anh thì cô thật sự muốn hỏi, sao anh đi tắm mà không bật đèn?
Lộ Chi vò đầu, cúi đầu nhìn bộ ngực trước mặt, tượng tượng xem hình ảnh vừa rồi anh nhìn thấy sẽ là gì…
Tự kỷ.
Cô thở dài một tiếng, ngồi vào tủ quần áo, nơi chỉ có mùi hương thuộc về cô khiến cô cảm thấy yên tâm, trong điện thoại là tin nhắn Lý Tư Di vừa gửi tới: “Sao đang nói nửa chừng lại im rồi?”
Lộ Chi trầm ngâm hai giây.
“Vì tôi vừa mở cửa phòng tắm ra thì phát hiện anh ta đang tắm, cứu.”
“Tôi còn không mặc đồ lót.
Đồ lót lại còn đang ngoắc trong tay tôi.”
Bên kia gõ chữ cả năm phút, không biết Lý Tư Di có cười hết bốn phút rưỡi trong đó không nữa.
Cuối cùng lúc tiếng mấy sấy tóc trong phòng tắm vang lên, tin nhắn của Lý Tư Di cũng tới.
“Không sao, dù sao sớm muốn gì cũng có ngày phải làm chuyện kia, bây giờ không nhìn sau này cũng nhìn thôi.”
Lộ Chi hoàn toàn không được an ủi: “…”
Cô đóng tủ lại tự nhốt mình một lúc, quan trọng là mở màn đẹp đẽ trong tưởng tượng của cô đã biến thành màn hội ngộ trong phòng tắm, tiếp theo phải mở lời thế nào mới tốt đây.
Một lúc lâu sau, tiếng máy sấy tóc dừng lại, hẳn là anh đã sấy tóc xong.
Rõ ràng cô nghe thấy có tiếng bước chân từ xa tới, dừng lại ở mép giường.
Phô Ngôn Thương trầm giọng nói: “Có ở đây không?”
“Em ở…” Cô đột nhiên mở tủ ra, không biết vì sao, cứ nhớ tới gương mặt anh là lại nhát gan, giơ tay lên nói: “Em ở đây.”
Cô đang ngồi trong chiếc tủ nhỏ phía dưới, nói muốn thay quần áo vẫn chưa thay, mềm như bông rũ, nửa chân cô gác lên mép tủ, nửa váy xõa xuống để lộ cả phần bắp chân mịn màng tinh tế, tóc tai rũ rượi như người điên, trên đầu còn có một cái móc treo quần áo.
Có lẽ là cũng ý thức được trên đầu có gì, cô ngẩng đầu kéo cái móc tới lui, bẻ qua bẻ lại, cái móc bị đẩy ra một khúc, lại bật trở về đầu cô.
Phó Ngôn Thương: “…”
Trong lúc cô đang vật lột với cái móc, người đàn ông xoay người, đeo chiếc đồng hồ để trên tủ đầu giường vào, đưa lưng về phía cô hỏi; “Buổi tối cùng đi ăn nhé?”
Cô lờ mờ đoán được: “Sang bên ông nội à?”
“Ừ, cứ đòi gặp em.” Anh nhíu mày: “Lèo nhèo mãi đau cả đầu.”
Hiểu rồi.
Lộ Chi thầm nhủ, không thích ồn ào.
Cô hỏi: “Ăn ở nhà hay ở ngoài? Có đông không?”
“Không đông lắm, ở nhà.”
Người này quý chữ như vàng, cô cũng không hỏi tiếp nữa.
Nếu không phải là hoạt động lớn, chỉ về nhà ăn cơm thôi thì mặc bộ váy liền áo đơn giản là được rồi.
Cô quét một vòng tủ quần áo, chọn một bộ màu trắng.
Chất vải chiffon mềm mại, thích hợp để khoe trước mặt người lớn.
Mặc dù ngoại trừ gương mặt này ra thì cô không liên quan gì đến hai chữ ngoan ngoãn, nhưng giả vờ ngoan là chuyện được dạy từ bé rồi, ít nhất là cho tới bây giờ cô chưa bị lật mặt lần nào.
Sau khi thay quần áo, cô lại chỉnh tóc tai một chút, lúc này mới cầm túi xách nhìn anh: “Được rồi, đi thôi.”
Chẳng mấy chốc, chiếc Maybach phiên bản giới hạn của Phó Ngôn Thương đã ra khỏi vịnh Chẩm Nguyệt.
Chạng vạng, sắc trời chưa tối hẳn, đám mây màu đỏ cam nhuộm cả bầu trời, Lộ Chi ngẩng đầu thưởng thức một lát mới thu hồi tầm mắt, liếc nhìn sang anh đang lật văn kiện.
Mười mấy trang văn kiện chìm trong tiếng gió thổi, lật qua lật lại trên tay anh, người đàn ông đeo tai nghe, người bên kia điện thoại cũng im lặng giống cô.
Trên người anh có một khí chất khiến người ta khó mà dám trêu vào, Lộ Chi nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, là ở buổi tiệc tối thời trang cao cấp.
Vì nhà cô không mong cô mê muội mất cả lý chí, cô cũng không mấy ham thích, cho nên rất ít tới mấy dịp xa hoa như vậy, nhưng ngày đó là ngoại lệ.
Mẹ Trang Vận bảo cô chọn vài món trang sức yêu thích, tới hôn lễ có thể dùng được.
Khi đó cô đã có đối tượng liên hôn, là em họ của Phó Ngôn Thương, Phó Vọng.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, ngày đó Phó Vọng mãi không thấy tới, cả sự kiện cũng bị dời tới dời lui, giống như đang đợi ai đó.
Cô chờ đến mệt rã người, phàn nàn với Lý Tư Di: “Ai mà cao quý vậy chứ, phải đợi lâu như vậy?”
Sau khi điên cuồng gõ khoảng chục câu, cô nghe thấy tiếng ồn ào trong trong bữa tiệc, thậm chí có không ít người còn đứng dậy, cô nhận ra hẳn là người mình đợi đã đến.
Cô đang chống đầu thì ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của anh trong ánh sáng mờ ảo, cô có tật giật mình, chộp lấy chiếc điện thoại… Vừa rồi cô chửi anh rất nhiều.
Khi nhìn lại lần nữa, người đàn ông đã thu hồi ánh mắt, khóe môi thản nhiên nhếch lên, bước đi vội vã như vừa kết thúc buổi họp, gật đầu chào hỏi tổng giám đốc ở ghế giữa, thi thoảng trao đổi vài câu.
Tại buổi triển lãm thời trang cao cấp mới, khách mời không tiền thì cũng là dạng có quyền, còn có mấy cậu ấm tính nết xấu này kia nữa, thế mà mọi người lại không hẹn mà cùng hoãn thời gian khai mạc vì anh, đợi anh cởi cúc áo ngồi xuống bàn chính.
Đèn trần rọi lên đầu ngón tay đang gõ nhẹ lên cạnh bàn, một đôi tay đẹp đẽ, một gương mặt quyến rũ, bóng mi cốt che khuất đôi mắt nhướn lên của anh, sống mũi cao thẳng chuẩn mực, đường quai hàm như được chạm khắc ẩn trong nửa ánh sáng.
Bề ngoài ăn mặc tinh tươm, bên trong có thù tất báo.
Khi đó cô nghĩ, khí chất của người đàn ông này thật đáng sợ, may mà đối tượng kết hôn của cô không phải là anh, bằng không thì thà là đâm đầu chết quách đi cho xong.
Gần vua như gần cọp, thế này có khác gì con thỏ bên miệng hổ đâu.
Có ai mà ngờ, sau này giữa Phó Vọng và anh, cô vẫn chọn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...