Đoá Sơn Chi E Ấp


Thành phố Tô tháng sáu, sắc xanh tràn ngập.

Gợn sóng lăn tăn bàng bạc như bức tranh thuỷ mặc hoàn mĩ, sáng sớm, mưa phùn lặng lẽ tưới đẫm mặt đất và cành cây, trên những bức tường trắng ngói xám nở rộ mấy nhành hoa sơn chi.

Hương sơn chi nồng nàn, trong làn mưa càng lúc càng nặng hạt, qua gương chiếu hậu của cửa sổ ô tô, nó giống như một cuộn tranh, màu trắng tinh khiết, xanh lục trang nhã, phác hoạ sống động mùa xuân phơi phới trên giấy.

Lộ Chi tựa người vào ghế phụ, ngắm nhìn chưa được hai giây, đột nhiên, suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập.

Chú Tôn tài xế nhắc nhở: “Mợ chủ, có điện thoại.”

Hiếm có ai gọi cho cô vào giờ này, điện thoại vừa kêu vừa rung lên, lớn đến mức tim cô lỡ vài nhịp.

Có điều, chiếc túi hôm nay là do cô chọn đại, chiếc túi hình hộp rất được ưa chuộng, một thứ đồ bỏ đi đẹp đẽ.

Đồ bỏ đi đẹp đã không nghe lời, mãi một lúc lâu mà khóa kéo vẫn chưa mở được, đến khi cô khó khăn lắm mới cầm được điện thoại thì âm thanh như đòi mạng kia lại đột nhiên dừng lại.

Chuyện gì đã xảy ra thế? Cúp máy à?

Paramela đậu chuẩn xác dưới lầu CBD, thấy cô không trả lời điện thoại, chú Tôn nói: "Đúng rồi mợ chủ, trước..."


… Tiếng rung lại vang lên, lần này là cuộc gọi WeChat.

“Từ từ nói.” cô chỉ vào điện thoại: “Chờ một chút, cháu nghe điện thoại.”

Từ người bạn thân nhất thời đại học, cũng là đối tác trong studio của cô, Lý Tư Di.

“Đến lầu dưới rồi.” Lộ Chi nói: “Sao thế, nhớ tôi rồi à?”

Lý Tư Di im lặng hai giây: “Hy vọng đến studio cậu vẫn có thể cười được.”

Lộ Chi: "..."

Chuyện lớn như vậy à?

Cúp điện thoại, cô lập tức mở cửa cửa xe: "Chú Tôn, studio có việc gấp, cháu đi trước, lát nữa sẽ nói chuyện với chú!"

Thang máy đi thẳng tới tầng 33, ding một tiếng rồi mở ra, tầng trên cùng tràn ngập ánh sáng, vài tia nắng chiếu xuống tấm thảm nhung màu xám nhạt, tạo thành một đường cong trăng non tròn trịa.

Hương hoa tươi mát bay trong không khí, những dải ánh sáng lơ lửng trên tường phác hoạ nên logo của studio, một tinh cầu vũ trụ được bao quanh bởi một bó hoa sơn chi, studio của cô "Nửa Nhành Vũ Trụ".

Được mệnh danh là con mắt của thành phố, tòa nhà văn phòng được bao quanh bởi các cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn lớn.

Với vị trí và thiết kế đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố, ngựa xe như nước, đèn đóm sáng rực.

Không ai có thể ngờ rằng tầng trên cùng của trung tâm thương mại do Tập đoàn Dung Thịnh đầu tư mạnh mẽ phát triển lại là một studio vẫn đang trong quá trình ươm tạo trò chơi.

Lộ Chi bước nhanh chân, vừa đẩy cửa kính ngăn ra cô đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

“Tôi thừa nhận, các cô có thể thành lập một studio ở độ tuổi này đúng là rất đáng gờm.

Nhưng ở phương diện trò chơi chúng ta có quá nhiều quan điểm bất đồng, các cô lại không muốn nghe lời tôi, vậy tốt nhất là chúng ta hợp thì ở không hợp thì dừng đi, đây là đơn từ chức, tôi đi trước đây.”

Từ Tinh đặt đồng hồ lên bàn làm việc, lúc quay lại thì nhìn thấy Lộ Chi, bèn nở một nụ cười giả tạo: “Chúc các cô mọi việc suôn sẻ, thân ái.”


Nhưng trong đôi mắt chứa đầy thành kiến

kia lại tràn ngập sự khinh thường.

Giày cao gót nện trên mặt sàn phát ra tiếng động, lúc ngang qua Lộ Chi, Từ Tịnh chợt dừng lại, có lẽ cho rằng cô sẽ giữ lại.

Không ngờ, Lộ Chi lập tức quay người, như đã chuẩn bị từ lâu, rút

ra một khẩu pháo hoa ra những dải ruy băng sặc sỡ bay tung toé, không biết có phải là chúc mừng hay không: “Trời ạ, từ chức vui vẻ nhé chị Tinh, thật là tiếc quá."

Cô khịt mũi tiếc nuối trước cảnh tượng vui vẻ như vậy, dùng hết sức lực diễn xuất: “Đi từ từ thôi, em không tiễn nhé.”

"..."

Từ Tinh nghiến răng nghiến lợi đi đến thang máy, thậm chí cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại, trong studio đã truyền ra tiếng Lý Tư Di không thể nhịn được mà cười ầm lên: "Giám đốc Chi! Ngầu đấy!"



“Công việc thường lệ”, Lộ Chi cúi đầu nghiên cứu khẩu pháo chúc mừng: “Tôi thấy cô ta đã không muốn làm nữa từ lâu rồi.”

Từ Tĩnh đã bất mãn đã lâu.

Lúc đó studio đang tuyển người, cần những nhà hoạch định cấp cao có kinh nghiệm, Từ Tinh 32 tuổi vừa xin nghỉ việc ở bộ phận marketing của một công ty quảng cáo, không liên quan gì đến trò chơi tình yêu mà họ đang làm.


Nhưng nói ra thì người ta cũng đã tới phòng làm việc ba lần, cuối cùng Lộ Chi cảm thấy lòng nhiệt huyết rất đáng trân trọng nên đã phá lệ nhận cô ta vào đội.

Kết quả là, chưa đầy một tháng sau khi gia nhập công ty, Từ Tinh bắt đầu ỷ mình lớn tuổi, ra vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến ở nhiều bộ phận khác, rất có phong thái “nhìn tuổi không nhìn năng lực”.

Sau này trong các cuộc họp thường kỳ, câu nói phổ biến nhất mà cô ta nói với Lộ Chi là: "Cục cưng à, chị lớn hơn em mười hai tuổi đó.

Dù có chuyện gì thì em cũng phải nghe lời người lớn."

Lộ Chi thấy cũng có lý, sau đó bãi bỏ tư cách tham gia cuộc họp thường kỳ của cô ta.

Từ đó trở đi, Từ Tịnh hiển nhiên không còn thích giả vờ nữa, Lộ Chi cũng lười đuổi người đi, đợi cô ta tự mình rời đi.

Lý Tư Di lật tờ đơn từ chức, lắc đầu: “Có phải cô ta thấy bài giới thiệu mà cô ta viết lúc nào cũng bị cậu từ chối, nên lòng tự trọng bị xúc phạm không?”

“Không phải.” Lộ Chi chân thành nói” “Cô ta thực sự cho rằng mấy lời yêu đương kỳ quặc quê mùa mà cô ta nghĩ ra là tuyệt bút, còn cốt truyện tôi viết thì bình thường quá.”

"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui