Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Đến lúc Thường Tiếu ngồi trên xe trở về trường mới hậu tri hậu giác cảm thấy bị thương. Vẻ mặt thái độ của mẹ Dư vừa nãy in ở trong đầu đuổi không đi… Quả nhiên là không thích cô.
Bình bình lon lon còn nắm ở trong tay, mẹ Dư bảo cô mang về, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét, sợ những đồ này là bẩn con xe bảo bối của họ.
Nhớ tới mẹ Dư nếu không ăn đồ tự tay chế biến, sẽ cảm thấy không vệ sinh, ăn cũng chỉ ăn thực phẩm chính hãng của các hãng nổi tiếng trên giá dán đầy đủ các nhãn chống hàng giả hàng nhái.
Chậc, sữa bột Tam Lộc trước kia cũng qua kiểm tra thế đấy…
Dư Phi chính là trong lòng giáo dục như vậy đi ra, người bên cạnh ăn vặt cái gì, bộ dáng mỗi miếng cắn xuống đều là hạnh phúc. Nhưng Dư Phi trước sau hoàn toàn một bộ mặt "Tôi xem cậu chừng nào thì trúng độc bỏ mình" thờ ơ lạnh nhạt.
Vẫn còn suy nghĩ lung tung, đột nhiên tay Dư Phi đang nắm tay cô tăng thêm lực nắm thật chặt, nhẹ giọng hỏi: "Đợi rất lâu rồi?"
"Không…" Nếu như không tính cả buổi trưa… Ai, cô thở dài, trong lòng cân nhắc, chuyện Tiểu Kiểu, có nên hỏi hay không?
Dư Phi giống như là nhìn thấu tâm tư, cười khẽ: "Cha mẹ Doãn Kiều đều đang ở nước ngoài, chị họ cô ấy kết hôn, nên trở về làm phù dâu."
"À." Nhưng mà nàng phù dâu này, cũng quá đẹp đi, muốn cướp nổi bật của tân nương tử.
Bất ngờ lại nghĩ tới vẻ mặt kia của mẹ Dư, ai, người quá thông minh cũng là một loại lỗi lầm a, cô suy nghĩ làm bộ như xem không hiểu ẩn ý đằng sau sắc mặt của mẹ Dư.
Hơn nữa… Hành động của Dư Phi hôm nay chắc là muốn tuyên bố thân phận của cô đi? Vì chuyện gì lại đi tuyên bố? Chẳng lẽ mẹ Dư muốn đả uyên ương à?
Lúc này đột nhiên Dư Phi nghiêng người khẽ hôn một cái lên gò má cô, sau đó đưa cánh tay vòng qua lưng ghế, nắm bả vai của cô, tiếp đó lại điều chỉnh tư thế, để cho cô đến gần trên vai anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, hỏi: "Nghĩ tới muốn có hôn lễ kiểu nào chưa?"
Ách… Chưa từng nghĩ... Cô rụt lại, vừa vặn càng gần sát lồng ngực anh, thật ra thì vẫn còn thói quen để anh dẫn dắt những cử chỉ thân mật, cái gì len lén nắm tay, cô vẫn chỉ là có tơ tưởng một chút, chưa bao giờ chủ động nhiều, bởi vì tuyệt đại đa số thời điểm, là anh, vẫn sắm vai nhân vật chủ động. Mà cô, nhiều hơn thời điểm là băn khoăn ở trong mắt người ngoài cô và anh thoạt nhìn có phải là mối tình đoạn tụ kinh hãi thế tục hay không (mối tình đoạn tụ: tình yêu nam – nam) …
Như vậy thật sự không tốt.
Cô nhíu mày một cái, không hiểu người ta yêu cô cũng yêu, tại sao cô lại cứ lo được lo mất như vậy.
"Hoàn hồn."
"Ừm..." Cô ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ một chút đáp trả: "Đều được..." Chỉ cần chú rể…
Là anh.
Giờ phút này lồng ngực Dư Phi theo hô hấp khẽ phập phồng, thấy cô lần nữa mất hồn, đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: "Thường Tiếu, thanh mai trúc mã thật ra thì không có ý nghĩa, nếu có, cũng chỉ là biết nhau sớm hơn thôi."
"…" Má cô phiếm đỏ, tim đập thịch thịch: "Nhưng..."
"Cô ấy không biết chơi bóng rổ." Anh đột nhiên nói: "Cô ấy sẽ không đổi bóng đèn, sửa ghế hỏng. Cô ấy không biết viết tiểu thuyết, càng sẽ không nhất thời nảy lòng tham thay đổi nam chính." Anh hời hợt nói: "Anh cũng không nhớ cô ấy," lại nghiêm túc nhìn cô: "Nhưng mà anh lại nhớ em."
"A..." Thường Tiếu cảm giác mặt từ từ nóng lên.
"Ngoan, " Anh cười khẽ một tiếng: "Cho nên tối nay muốn ăn cái gì?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu vì sao đề tài chuyển đổi nhanh như vậy...
Chỉ là...... Thôi, cô hít sâu một cái, từ bên cạnh móc ra một lọ dưa muối, rống to: "Ăn cơm!"
**
Hôm nay gió hơi lớn, giống như sắp có biến.
Sắp vào thu rồi.
Từ kí túc xá đi ra, trực tiếp nhìn thấy bóng dáng một người còn thuộc vào phạm vi xa lạ đi về phía cô, định thần nhìn lại, lại là Tăng Doãn Kiều.
Thường Tiếu nhíu nhíu mày, mới cảm giác được gió hôm nay thổi rất có đạo lý, Tăng Doãn Kiều liền bị gió thổi rất được mắt, tóc múa trong gió, loạn rất có mỹ cảm, cộng thêm bản thân cô ấy nhàn nhạt không nói lời nào, rất có hương vị.
"Ai vậy?" Thiến Thiến nhìn ra đầu mối, hỏi cô.
Thường Tiếu nhún nhún vai, cười cười, " Tăng Doãn Kiều, thanh mai trúc mã... của Dư Phi."
"Thanh mai trúc mã?" Thiến Thiến nhíu mày: "Hình như chưa từng nghe mi đề cập tới?" Trực giác Thiến Thiến quả thật nhạy cảm, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Có cảm giác uy hiếp?"
"A, có." Cô thành thực gật đầu một cái, sau đó cứ nhìn đối phương, hít sâu một hơi ổn định lại.
Thiến Thiến còn chưa nói tiếp, Tăng Doãn Kiều đã đi tới, tự nhiên hào phóng cười cười, kêu cô: "Thường Tiếu."
Thường Tiếu ngược lại cũng không phải người hẹp hòi, vội vàng gật đầu cũng là cười cười: "Chào cô."
Không ngờ ngay sau đó, Tăng Doãn Kiều này hẳn là so với một cô gái gọi là Tôn Điềm Điềm còn tự quen thuộc hơn, chớp chớp mắt cười một tiếng, đột nhiên lộ ra bộ dáng vừa thấy đã thương, nói với Thường Tiếu: "Tôi rời khỏi đây đã lâu, thành phố G thay đổi nhiều quá, tôi không quen đường, có thể dẫn tôi đi loanh quanh không?"
"..." Thường Tiếu ngớ ngẩn, không đầu không đuôi đáp lời: "Cô đi tìm Dư Phi đi, hôm nay anh ấy ở dãy nhà học số ba."
Tăng Doãn Kiều: "..."
Thiến Thiến: "..." Có người như người này à?
Đột nhiên Tăng Doãn Kiều cười một tiếng: "Tại sao vậy?"
Thường Tiếu dừng một chút, nhún nhún vai bày tỏ rất bất đắc dĩ: "Bởi vì, tôi cũng không quen đường thành phố này lắm..." ><
Đầu năm nay mua quần áo còn có thể mua qua Internet nữa à.
**
Thường Tiếu nghĩ không ra, cô nói không quen đường, Tăng Doãn Kiều vẫn lôi kéo cô chạy khắp các đường.
Cô không có biện pháp cự tuyệt những thứ tốt đẹp… Được rồi, Quý Hiểu Đồng là một ngoại lệ.
Ngâm ở nước ngoài bao nhiêu năm xem ra không giống ở nhà, trông thì nhỏ nhắn mềm mại, cũng là nhiệt tình mười phần, đi mãi mà không có dáng vẻ mệt mỏi, Thường Tiếu không thể không cảm thán bản thân thể lực tốt, thua người không thua trận.
Chỉ là, Thường Tiếu không thừa nhận cũng không được, Tăng Doãn Kiều thật là một cô gái rất đáng yêu, nhiệt tình hào phóng, có thể nói giỏi tranh cãi. Cộng thêm diện mạo vui mắt, đàn ông nhìn cái phải mê ngay.
"Cô thật sự là bạn gái Dư Phi à?"
Thường Tiếu vừa cầm Hamburg khoai tây ngồi xuống, Tăng Doãn Kiều đã hỏi luôn. Thường Tiếu ngẩn người, thế mà lại do dự.
Hôm nay đi dạo cả ngày, Tiểu Kiều này dường như đều cố ý tránh đi, không hề nói đến Dư Phi, bây giờ... Có cảm giác như trực đảo Hoàng Long (đánh thẳng vào chỗ yếu của địch). Vừa định đáp lại, đột nhiên Tăng Doãn Kiều suy sụp hạ mặt, mặt buồn bực nhìn hàng dài người xếp hàng chờ lấy đồ ăn, thở thật dài một cái: "Lại là Hamburg à, ở nước ngoài ăn Hamburg ăn đến ngán chết rồi."
"Ách…" Thường Tiếu lần thứ hai kinh hãi… Lúc trước khi vào, hỏi ý kiến, rõ ràng cô ấy nói được... = =
"Hai người tán nhau lâu chưa?"
Thấy Tăng Doãn Kiều lại đem đề tài kéo lên người Dư Phi, Thường Tiếu sờ sờ mặt, thôi, binh đến tướng chặn, cắn một miếng Hamburg: "Không lâu."
Cô ấy đột nhiên hé miệng mà cười cười: "Vậy nếu như tôi nói, tôi cũng có ý tứ như vậy với Dư Phi?"
"Phốc..." Trong long Thường Tiếu hung hăng cả kinh, sau đó hung hăng bị sặc: "Khụ khụ khụ…"
"Cô xứng hay là tôi xứng?" Tăng Doãn Kiều từ từ cười tươi, nửa thật nửa giả.
"…" Thường Tiếu 囧 囧, uống một hớp cola, suy nghĩ một chút vẫn là nói đúng thực tế: "Cô xứng."
Tăng Doãn Kiều chính là cười khẽ một tiếng: "Cô thật thành thực. Dọa cô thôi, tôi không có hứng thú với tên kia."
"…Ồ."
"Cơ mà tôi và Dư Phi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi còn bé còn mặc áo sát nách ngủ chung trên một cái giường."
"Khụ khụ khụ…" Thường Tiếu đột nhiên có loại kích động muốn vỗ bàn, có cái gì cô không thể nói một lần cho xong?
Không ngờ Tăng Doãn Kiều hoàn toàn không để ý tới, lẩm bẩm nói: "Lúc nhỏ Dư Phi siêu cấp đẹp trai, nhưng lại luôn khi dễ tôi, cũng không biết nhường tôi một tẹo, lão ấy chọc tôi giận gần chết. Trước kia tôi còn muốn, trả thù anh ta, gả cho anh ta, sau đó quang minh chính đại xài hết tiền của anh ta, ha ha..."
"..." Thường Tiếu liền lặng lẽ buông Hamburg xuống…
Hamburg này hiện tại không thể ăn.
Quá nguy hiểm.
"Cho nên cô nhớ báo thù cho tôi đấy." Cô ấy cười cười, vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
Thường Tiếu cười gượng.
"Tôi nói chuyện của anh ta ngày trước cho cô nghe," Tăng Doãn Kiều một tay chống cằm: "Anh ta, khi còn bé chúng tôi cùng nhau học Piano, sau lại tay tôi bị thương, không thể luyện đàn cùng nhau, anh ta lại vì tôi, sau này không chạm qua Piano. Rất ngu đúng không..."
Thường Tiếu tỉ mỉ nghe, cố nén hoảng sợ trong lòng, bởi vì trong ấn tượng của cô, bất kể như thế nào cũng không có cách nào liên hệ giữa “Dư Phi” với hai chữ “rất ngu”.
"Đáng tiếc về sau nhà chúng tôi lại ra nước ngoài, nếu không…" Tăng Doãn Kiều nhìn sang cô cười cười, nửa câu nói sau, chính là không nói nữa.
Thường Tiếu hít sâu một hơi, mắt thấy Tăng Doãn Kiều cũng cầm Hamburg cắn một miếng, đột nhiên sờ lỗ mũi, mở miệng: "Vậy, tôi cũng nói chuyện sau này của anh ấy cho cô nghe," uống một ngụm lớn cola, nặng nề hà hơi: "Anh ấy, lão nói chờ tôi, còn hôn trộm tôi, lại hỏi tôi muốn hôn lễ kiểu gì, hai ngày trước lại còn vì tôi, đi hái trộm đóa hoa vàng bên đường. Rất ngu đúng không..."
Nói xong, Thường Tiếu liền yên lặng bê cola bên cạnh lên.
Xem kìa, bị sặc đúng không... = =
**
Hai ngày nay cũng không biết Dư Phi đang bận rộn gì, tóm lại chung đụng ít mà xa cách thì nhiều.
Tăng Doãn Kiều từ sự kiện Hamburg đó, cũng không trở lại đi tìm cô.
Thường Tiếu cố gắng đem ảnh hưởng của Tăng Doãn Kiều đối với mình xuống mức thấp nhất, nhưng cũng không tránh khỏi chú ý tới, rút cục vẫn cố suy đoán lời nói nửa đoạn sau của cô ấy...
Nếu không phải bọn họ chia lìa, tình cảm chết non, có lẽ hiện tại đi bên cạnh Dư Phi chính là Tăng Doãn Kiều mà không phải Thường Tiếu cô.
Là ý này đi...
Nhưng việc đời như thế, tạo hóa trêu ngươi, dù sao cô vẫn cứ chiếm cứ cái vị trí bên cạnh Dư Phi kia, giả thiết có nhiều hơn nữa, cuối cũng vẫn chỉ là giả thiết.
Cô cũng không định hỏi Dư Phi đã từng có mối tình đầu chưa, bởi vì sợ không chịu nổi.
Hôm nay, theo lịch trình, Dư Phi phải đi dự hôn lễ của chị họ Tăng Doãn Kiều, vậy mà xuống kí túc xá, Dư Phi lại chờ cô ở chỗ cũ, trong tay xách một túi du lịch đơn giản, khiến cho đầu cô tràn ngập nghi vấn, nghĩ thầm chẳng lẽ hôn lễ này làm ở ngoài trời?
Thế nhưng anh lại đi về phía cô, cười nói: "Ngoan, đi lên lấy hai bộ quần áo, chúng ta bỏ trốn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...