Trong gương,1 con quỷ đen thui như vừa chui từ lỗ than lên đang giãy lên đành đạch.Trên mặt nó nổi bật là 2 con mắt trắng dã trợn ngược và hàm răng sáng bóng.Những cọng tóc bù xù như lò xo dựng đứng lên như vừa bị điện giật cháy.Thành Nam không thể nhịn thêm,phá lên cười
-Nhìn em giống như loài vượn chưa tiến hoá hết.Ngày mai anh sẽ đưa em đến sở thú để đoàn tụ với giống loài hahaha
Nó vừa xấu hổ vừa tức đến bốc khói,máu cứ sôi sùng sục rồi vọt thẳng lên não
''Không được!Phải nhẫn nhịn.Không thể để cho tất cả mọi người ở đây nhìn thấy cái lỗ bự chảng ở đũng quần được.''
Nó gào thét trong lòng rồi quyết tâm sống chết bám dính lấy xó tường.
-Đi đâu?-Giọng nói lãnh đạm kia lại 1 lần nữa vang lên
''Chẳng lẽ nói đi trèo tường ăn trộm rồi bị chó đuổi?Không...có chết cũng phải giấu.Chuyện đó mà lòi ra thì sau này mình còn mặt mũi nào mà sống nữa?''
-Ahuhu.....tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo hóng gió 1 chút,ai ngờ gặp phải yêu râu xanh sàm sỡ,rồi bị gã đuổi suýt chết.May mà tôi nhanh trí trốn được,khó khăn lắm mới lết được về đây hix...hix...
Nó vừa rặn ra mấy hột nước mắt vừa bù lu bù loa tỏ vẻ vô cùng đáng thương.Nhưng ai kia đến mắt cũng không thèm chớp.
-Cô tự ý ra ngoài mà không xin phép.Nếu chuyện đó còn tái diễn,cô sẽ biết hậu quả ra sao.
Hắn đã khuất dạng ở cầu thang mà giọng nói đầy uy hiếp vẫn còn vọng xuống.Nó khẽ thở phào,cặp chân vẫn còn run lẩy bẩy.
-Anh về đây.Good bye babe
-Đi mau!
Nó bắn tia nhìn laze về phía Thành Nam rồi gào lên như để xả hết uất ức trong người kìm nén bấy lâu.Quản gia Vũ trên mặt thoáng nét cười rồi cũng ra lệng giải tán đám người hầu.
Buổi sáng,căn biệt thự vẫn hối hả tất bật như mọi khi.Tất cả cũng chỉ vì cái con người kia cứ điên cuồng chạy xung quanh nhà.Xộc vào trong xe hắn cuốn theo 1 mớ hỗn tạp bụi và vi khuẩn,miệng nó vẫn còn đang nhai ngồm ngoàm cái bánh mì.
Đến trường,nó đã thấy Thành Nam với chiếc xe mui trần hàng hiệu quen thuộc.Nhưng hôm nay,đứng bên cạnh còn có thêm 1 cô gái cực kì dễ thương và hấp dẫn trong bộ đồng phục của trường.Thoáng trông thấy hắn bước ra,mắt cô gái kia sáng rỡ,nhảy vọt đến hết ôm rồi khoác tay,quấn quýt không rời.
-Anh ơi,anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không?Lâu rồi không gặp,anh vẫn khô khan như vậy sao?-Cô ta õng ẹo
Hắn không trả lời,nhưng đôi mắt tràn ngập sự yêu thương và cưng chiều,khẽ đưa tay vuốt tóc cô nàng rất dịu dàng.
''Ngứa mắt và buồn nôn''.Đó là tất cả những cảm tưởng của nó lúc này về 2 kẻ kia.Nó dậm chân định bước thẳng lên lớp
-Này anh!Cô ta là ai thế?-Cô gái kia bắt đầu chuyển dời tầm mắt về phía nó
Thoáng nghe được câu nói đề cập đến mình,nó quay phắt lại,bắn tia nhìn khó chịu về phiá cô gái kia.Cô ta thấy mình đã gây được sự chú ý,liền vươn cặp chân trắng nõn thon dài đi đến trước mặt nó,hất cằm tỏ vẻ kiêu ngạo:
-Cô là ai?Tại sao lại đi cùng xe với anh Duy?
Mặc dù chiều cao có kém thế vì không đi giày cao gót,nó vẫn không chịu kém thế,cố gắng vươn cổ:
-Còn cô là ai?Lấy tư cách gì để hỏi tôi?
Không khí lắng đọng,2 cặp mắt to tròn bắn ra những tia sấm sét có sức sát thương mãnh liệt.Xung quanh,các học sinh trong trường đã bu lại ngày một nhiều thêm,trước là để ngắm giai đẹp,sau là để xem đại chiến mĩ nhân.
Vẫn giữ nguyên bộ mặt kênh kiệu,cô gái kia tự tin hất lọn tóc xoăn màu nâu ánh đỏ ra sau,cất giọng cao vút:
-Tôi sao?Tôi tên là Trần Minh Vi,là bạn gái của anh Thiên Duy từ lâu.Chuyện đó ở đây ai cũng biết.
Minh Vi rất tự nhiên sán lại khoác tay hắn vô cùng thân mật để tăng tính chân thực cho lời nói rồi đưa mắt liếc nhìn nó từ trên cao làm nó giận tím mặt.
-Cô đừng hòng quyến rũ anh Duy của tôi.Cô không đấu lại được với tôi đâu
Hắn từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào,Minh Vi nói gì,làm gì cũng không phản kháng.Đây không phải là đang ngầm thừa nhận?
Nó thở hồng hộc như bò đực trên sàn đấu,ánh mắt nảy lửa nhìn 2 người kia cứ quấn quýt lấy nhau,mũi như sắp thở ra khói
-Tôi?Hắn?Tôi không thèm
Quay ngoắt 180 độ,nó ngẩng cao đầu oanh liệt bước thẳng lên lớp,bỏ lại phía sau những lời bàn tán xôn xao.
Tan học,nó hầm hầm đi trước cùng Linh Ngọc.Phía sau 1 đoạn,2 con người kia vẫn bám dính lấy nhau không rời,tíu tít không thôi.Thành Nam thì thỉnh thoảng vẫn thêm mắm thêm muối.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo,là của hắn.Khẽ lướt mắt qua màn hình điện thoại,sắc mặt hắn liền lập tức thay đổi.Thành Nam và Minh Vi cũng im bặt.Khẽ chạm màn hình,1 giọng nói với ngữ khí lạnh lẽo sắc đá vang lên:
-Là tôi!
-...
-Vào vấn đề chính
-...
-Được,10' sau
Sau khi cuộc gọi kết thúc,Thành Nam đứng bên cạnh liền lên tiếng thăm dò:
-Là người đó?
-Thành Nam đi theo tôi,Minh Vi đưa Linh Nhi về nhà
Hắn buông 1 câu ra lệnh rồi nhanh chóng lên xe phóng đi cùng Thành Nam
Hôm qua lúc 20:53 · Gửi từ điện thoại di động
Huyết Kỳ
Minh Vi khẽ bước vài bước lên chỗ nó,thái độ khác hoàn toàn so với vài phút trước ở cùng Thiên Duy
-Linh Nhi,về thôi!
-Tại sao tôi phải đi với cô?
Nó tỏ vẻ khó chịu khi phải nhìn thấy bộ mặt kia từ sáng đến giờ.Thật không may khi cô ả học cùng lớp với nó.
-Anh Duy và anh Nam có chuyện gấp nên phải đi giải quyết.Anh Duy bảo tôi đưa cô về.
Minh Vi cứ 1 câu ''anh Duy'',2 câu ''anh Duy'',thật khó ưa.Cảm giác ngứa ngáy dâng lên trong lòng nó càng lúc càng mãnh liệt.
-Tôi có chân,tự về được
-Đây là mệnh lệnh của anh Duy
-...Được rồi
Linh Nhi lưu luyến nhìn cô nàng bạn thân bên cạnh,nhận lại được ánh mắt đuổi người mới nuối tiếc leo lên chiếc xe đỏ chói mắt của Minh Vi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...