Đóa Hồng Gai Nhuôm Máu
Hôm nay là ngày chủ nhật,cũng là ngày nghỉ của nó.Nhưng mới sáng sớm,nó đã bị làm phiền bởi 1 loạt những tiếng gõ cửa không ngớt.Uể oải lê xác ra mở cửa,mắt nó vẫn chỉ hé đủ để nhìn đường đi.
-Oáp...Bác Vũ,gà còn chưa gáy mà.Sao lại gõ cửa phòng cháu sớm vậy
Cô bé này vừa từ trên trời rơi xuống sao?Ở đây đào đâu ra gà chứ?Quản gia Vũ chỉ khẽ mỉm cười,trên tay ông là bộ đồ dành cho người giúp việc
-Tiểu thư,mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu rồi.Hôm nay thiếu gia có dặn dò tôi phải hướng dẫn tiểu thư làm việc trong nhà.Mời tiểu thư đi thay đồ.
-Hả???
Nó bỗng chốc tỉnh ngủ hẳn,nhớ ra những lời hắn nói hôm qua.Thảm rồi T^TNó vác bộ mặt méo xệch đi chuẩn bị.
Sau gần nửa tiếng chậm chạp đến chảy dớt.Nó đau khổ ngắm lại mình lần cuối trong gương trước khi bắt đầu làm việc.1 chiếc váy dài đến đầu gối với 2 màu đen trắng chủ đạo.Trên đầu còn chụp thêm 1 thứ màu trắng buộc dây trông chẳng ra cái dạng gì.Cứ y như mấy bà đã có 5,6 con ==!
Bỗng,thân ảnh nhỏ bé ngoài kia khựng lại vài giây.Rồi trong không gian im ắng,1 tiếng hét chói tai vang lên khiến cả ngôi biệt thự bị chấn động.Cửa kính không ngừng rung nhẹ,tách cafe trên bàn khẽ xao động như báo hiệu 1 trận động đất đang ập tới.Căn nhà này xây dựng khá kiên cố nên may sao vữa không thi nhau rơi xuống từng tảng một.Tiếp sau tiếng hét là 1 loạt những tiếng khóc rống vang lên trong vườn cỏ.Tần số âm thanh cao đến mức cách đó mấy trăm mét vẫn có thể nghe được.Đủ để thấy người phát ra nó công lực thế nào.
Mọi người trong căn biệt thự chưa đầy 1' sau đã tập trung đầy đủ ở nơi phát ra âm thanh.Chỉ thấy nó đang đứng giữa bụi cỏ kêu la không ngừng.Quản gia Vũ nhanh chóng xả thân cứu giúp,lôi nó ra khỏi bãi cỏ
-Tiểu thư,có chuyện gì xảy ra?
-OAOA Bác Vũ.....hức...hức..tay của cháu.....
Quản gia Vũ nhanh chóng hiểu ra vấn đề,liền cầm 2 bàn tay của nó lên xem xét kĩ lưỡng.Chỉ thấy ở cả 2 bàn tay đều đỏ đến tím lại,sưng phồng lên
-Tiểu thư,người vừa cầm phải cái gì?
-HUHUHU Là...là sâu
Sắc mặt nó bỗng chốc chuyển từ đỏ sang tím,từ tím sang xanh,rồi từ xanh sang trắng bệch.Mồ hôi lạnh trên trán cứ thi nhau rơi xuống.Quản gia Vũ cầm cổ tay nó kéo vào trong nhà,ngay lập tức rửa sạch tay nó rồi bắt đầu đổ thuốc.Lúc này nó cũng dần bình tĩnh lại,không còn khóc nữa.Nhưng cảm giác ở tay vừa ngứa vừa đau nhói,lại nóng ran.Thực sự rất khó chịu.
Nhìn 2 bàn tay bấn băng trắng lốp của mình,nó chỉ hận không thể cầm chiếc dép tôngg phi thẳng vào mặt ai kia.Trong khi đó,hắn vẫn chỉ lặng im ngồi 1 chỗ quan sát tình hình từ đầu đến cuối.Mọi chuyện để quản gia Vũ làm là được.
Vài ngày sau,mặc dù nó đã cố gắng khỏi chậm nhất có thể,nó cuối cùng vẫn bị tóm cổ đi làm việc.Lần này là rửa bát!
Trong nhà bếp,tiếng leng keng loảng xoảng của bát đĩa xoong nồi cứ nối tiếp nhau như đang chơi nhạc.Sau cùng,thứ duy nhất còn lành lặn là 1 cái bát ăn cơm.Tuy nhiên,khi quản gia Vũ cầm lên để kiểm tra,cái bát cuối cùng cũng đã hồn nhiên tách làm đôi.
Công việc tiếp theo: Giặt đồ.Toàn bộ đồ của hắn do làm bằng chất liệu đặc biệt cao cấp nên không thể cho vào máy giặt,đều phải giặt hết bằng tay.Nhìn cái chậu to bằng người chất đầy quần áo,nó tức tối vặn vòi nước
ÀOOOOO...
Toàn thân nó từ đầu xuống chân ướt như chuột lột.Đôi mắt ngơ ngác hết nhìn cái vòi nước đang cầm trên tay lại nhìn nước đang ồng ộc tuôn ra từ 1 cái lỗ trống huếch.1 lần nữa,tiếng hét ai oán của ai đó lại vang lên trong nhà vệ sinh.
Mặc dù tâm trạng vô cùng tệ hại,nó vẫn bị lôi đầu xuống nhà bếp để nấu bữa tối.Người hầu phụ trách nấu nướng chẳng cần biết nó có nghe hay không,liền tung nước miếng tường thuật lại hết những gì nó cần làm.Sau đó liền 1 mạch đi thẳng bỏ lại nó ngơ ngác sau lưng.
Quản gia Vũ đang vô cùng nghiêm túc tường thuật lại tình hình làm việc của nó trong mấy ngày qua.Mặt ông hơi nghiêm trọng,chứng tỏ thiệt hại không nhỏ.
-Thiên Duy,tôi muốn đi châu Phi
Nó từ đâu lao đến trước mặt hắn như 1 cơn gió rồi tuyên bố rất hùng hồn làm quản gia Vũ đứng ở bên cạnh mặt mày bỗng chốc xanh mét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...