Vị hiệu trưởng già trên mặt thoáng chút bất ngờ khi nghe đến cái tên này.Nhưng điều đó chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.Ông điềm đạm đặt tách trà xuống bàn rồi kêu người đi tìm hồ sơ.
1 lát sau,tập hồ sơ đã được mang đến.Ông nhận lấy tập hồ sơ rồi chuyển qua cho Thiên Duy đang ngồi đối diện,trong lòng không khỏi mong chờ.Nhưng khi lấy hết các giấy tờ ra khỏi phong bao,hắn như không tin vào mắt mình.Chưa bao giờ người ta trông thấy hắn trong bộ dạng này.1 trong số những tờ giấy trên tay hắn rơi xuống.
Thành Nam ở bên cạnh nhanh chóng nhặt lên xem,mặt cũng dần biến sắc.
Đó là giấy báo tử.
Tờ giấy đó,là của Hoàng Thanh Du,đã chết trong 1 vụ tai nạn giao thông,cách đây 6 tháng.
Nhưng còn 1 điều nữa làm cho cả 2 không khỏi ngỡ ngàng.Đó là tấm ảnh thẻ nho nhỏ dán ở ngoài tập hồ sơ cũng như trên học bạ và các loại giấy tờ.Trong ảnh là 1 cô gái có khuôn mặt tròn,mái tóc dài mềm mại màu hạt dẻ tự nhiên,nước da trắng hồng với đôi môi đỏ và sống mũi thanh tú.Đặc biệt là...đôi mắt to tròn,long lanh trong sáng.Tất cả mọi thứ...không có điểm gì khác Linh Nhi.
Trên đời này,tại sao lại có sự trùng hợp đến như vậy?Đôi mắt hắn gằn lên từng tia máu tức giận.Ném mạnh tập hồ sơ lên bàn,hắn lao nhanh ra khỏi cửa.Thành Nam thấy vậy liền nhanh chóng đuổi theo,nhưng hắn đã phóng xe đi,để lại đằng sau là cát bụi mịt mù.
Chiếc Maybach lướt nhanh như bay trên mặt đường với tốc độ chóng mặt làm cho ai cũng phải khiếp sợ mà dạt sang 1 bên nếu chưa muốn dọn nhà xuống quan tài.Kim đồng hồ chỉ tốc độ của xe vẫn không ngừng tăng vọt.
100km/h.....120km/h.....140km/h cho đến 160km/h
KÉTTTTT...XÈOOOOO
Sau tiếng phanh xe ghê rợn,chiếc ô tô liền trượt thêm mấy mét trên mặt đường mới chịu dừng lại.Trên mặt đường đã xuất hiện 1 đường bánh xe chạy dài.
Hắn bước xuống,rồi đi đến trước 1 ngôi nhà nhỏ ở bên đường có giàn dây leo xanh mát.Đây cũng chính là địa chỉ nhà được ghi trong tập hồ sơ của Thanh Du.Mất khoảng 3 giây để đưa ra quyết định,cuối cùng hắn cũng nhấn chuông.Từ trong nhà,1 bà lão mặt hiền từ ra mở cửa,trông thấy hắn thì có hơi bất ngờ
-Xin lỗi,cậu tìm ai?
-Hoàng Thanh Du
Cái tên vừa được nói ra khiến cho bào lão có hơi giật mình,ngay sau đó sắc mặt liền thay đổi
-Mời cậu vào!
Bà lão tránh sang 1 bên,nhường đường cho hắn rồi cũng đóng cổng và theo sau.Bước vào nhà,không khó để nhìn thấy những bức chân dung phóng to của Thanh Du được treo ngay ngắn trên tường ở phòng khách.
-Cô ấy đâu?
-Cô chủ.....đã qua đời rồi
Khác với lần trước,lần này hắn có vẻ đã giữ được bình tĩnh
-Tại sao?
-Cô chủ.....thực sự đã qua đời trong 1 vụ tai nạn giao thông
Giọng bà lão giờ đây đã run run,không khỏi đau lòng mà rơi nước mắt.Trên mặt bà,từng nếp nhăn xô lại với nhau.Còn hắn,dường như vẫn không thể chấp nhận sự thật này.Nó quá tàn nhẫn và khốc liệt.
-Cô ấy...ở đâu?
-Cô chủ.....ở nghĩa trang ngoại thành-Bà lão vừa nói vừa lấy khăn giấy lau nước mắt
Vẫn cái tốc độ chết người đó,hắn lái xe lao nhanh trên đường cuộn lên từng đợt cái bụi ở phía sau.Hắn muốn chính mắt trông thấy,chính mắt xác thực.Điên cuồng tìm kiếm ở trong nghĩa trang,cuối cùng ngôi mộ nhỏ xinh dưới gốc cây cũng đã hiện ra trước mắt hắn.
Trong tấm ảnh nhỏ gắn trên bia mộ,Thanh Du vẫn thật dễ thương với nụ cười rạng ngời như ánh ban mai.Chính là nụ cười này,nụ cười đã sưởi ấm trái tim hắn,nụ cười mà hắn vẫn ước ao được trông thấy hàng đêm.Nhưng giờ đây,có lẽ mong ước đó vẫn không thể trở thành sự thật.
-Anh Jun ngoan,đừng khóc,em sẽ ở bên bảo vệ anh suốt đời
Thanh Du,chính là lí do duy nhất để hắn có thể sống được đến ngày hôm nay.Vậy từ giờ,hắn sống vì cái gì?Sống để làm gì đây?
Ngực trái của hắn dội lên từng cơn đau quặn thắt đến khó thở.Mọi thứ,cứ như 1 giấc mơ với những cơn ác mộng.Ông trời thật biết trêu đùa.Ngay cả ánh sáng duy nhất và cuối cùng trong cuộc đời hắn cũng đã vụt tắt.
-Jen...tại sao vậy?Tại sao không đợi tôi?Em được lắm,đến em cũng bỏ rơi tôi.Em thật tàn nhẫn.Em đã hứa với tôi.....em là 1 kẻ lừa đảo.
BUỔI TỐI-QUÁN BAR HƯƠNG ĐÊM
Tiếng nhạc xập xình ồn ào,đèn nháy nhiều màu liên tục thay phiên chiếu khắp mọi nơi,nhưng dường như đây vẫn là 1 nơi thiếu ánh sáng.Trên sàn nhảy,những cô gái ăn mặc thiếu vải,trang điểm loè loẹt đang vô cùng hưng phấn tung ra những bước nhảy nóng bỏng,gợi cảm nhất có thể.Bên dưới,người ta điên cuồng lắc lư,nhún nhảy không cần quy luật.
Nhưng,tại 1 góc của quán ba này,có 1 người con trai với mái tóc màu hung đang ra sức uống rượu.Trên bàn,vỏ chai la liệt nhưng Thiên Duy vẫn không có dấu hiệu dừng lại.Uống...uống...và uống.Hắn nhất định phải nhanh chóng thoát ra khỏi cơn ác mộng này,để ngày mai khi tỉnh dậy,mọi thứ sẽ lại như trước kia,như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
-Chết tiệt!
Hắn chửi thề 1 tiếng,ném hết toàn bộ vỏ chai rượu xuống đất làm chúng vỡ tan tành thành những mảnh nhỏ li ti.Điều này đã vô tình làm cho những người ở xung quanh 1 phen giật mình,nhìn hắn bằng ánh mắt ái ngại.
Cầm chai rượu trên tay,hắn lảo đảo đứng dậy,bước chân xiêu vẹo như đứa trẻ vừa tập đi,lại vô tình đụng trúng 1 tên công tử với mái tóc đỏ chói mắt
-Ê thằng kia! Mày ăn no rửng mỡ cho rằng mình sống đủ rồi sao?Lại dám đụng phải ông mày.
Hắn sau khi đụng trúng tên kia thì ngã lăn ra sàn nhà.Phải mất không ít thời gian để đứng dậy,hắn như không nghe thấy tên kia nói gì,tiếp tục cầm chai rượu tu ừng ực làm tên kia ''nóng máu''.Thiên Duy vốn định đi qua gã,nhưng gã đã nhanh chóng gạt chân hắn,làm hắn nhanh chóng ngã ra đất thêm 1 lần nữa rồi chỉ điểm bọn đàn em lúc này đã vây xung quanh:
-Tên khốn! Bọn mày,dạy dỗ nó 1 bài học,để sau này nó có đụng người thì cũng phải biết nhìn mặt mà đụng.
Tức thì,đám đàn em của gã kia nhảy vào đấm đá hắn tới tấp.Hắn đang say bí tỉ,đầu óc quay mòng mòng nên hoàn toàn không có khả năng tự vệ,chỉ biết hứng chịu những trận đòn đau đớn từ bọn họ.
Trong khi đó,tại ngôi biệt thự quen thuộc,nó ngồi trên sofa ôm gối xem tivi,cũng là để chờ hắn về.
Kíng coong.....kíng koong.....
Tiếng chuông cửa khiến nó giật mình,phi với tốc độ tên lửa ra mở cổng.Nhưng khi cánh cổng vừa mở ra,bộ mặt hớn hở của nó đã đông cứng lại.Đúng là hắn đã về.....với 1 em chân dài sexy.Hắn giờ đây đã không còn biết trời đất là đâu,mặt mũi thì sứt mẻ lung tung khiến cô gái kia phải thật vất vả mới có thể đỡ hắn đứng vững.Chuyện gì đang xảy ra thế này?Thật mất mặt!
Trong khi nó còn đang há miệng ngạc nhiên thì ả kia đã ngoáy mông đưa hắn đi vào trong.Còn nó,cũng đành vác bộ mặt đen kịt đóng cổng mà đi theo.Ả kia sau khi để hắn nằm trên ghế sofa,vẫn không vội rời đi.Ngược lại,cô ta vẫn bình thản ngồi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của hắn rồi quay qua nó cất tiếng:
-Này,đi lấy chậu nước lạnh với cái khăn qua đây!
Lần này thì không chỉ tròng mắt mà quai hàm của nó cũng sắp đáp đất rồi.Gái quán bar là tự tiện,tự nhiên như nhặng vậy sao?Không! Nó là ai cơ chứ?Ít ra cũng đâu phải ôsin nhà này,mà cho dù là có thì cũng không đến lượt cô gái kia lên tiếng
-Cô có thể đi được rồi
-Chỉ là 1 con nhỏ ôsin thì có quyền gì ăn nói ở đây?-Cô ta nhìn nó rồi hất cằm lên tận trời xanh
-Ha! Vậy cô là gì trong cái nhà này mà đòi sai khiến tôi?Tôi đếm đến 3,nếu cô không đi tôi sẽ kêu vệ sĩ hót cô ra ngoài.
-Cô...
Ả ta tức đến nỗi mặt mũi đen thui,dậm chân bỏ đi làm nó hả hê vô cùng.
BUỔI SÁNG
Hắn khó nhọc mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra.Toàn thân hắn đau nhức ê ẩm,hắn không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tối qua.Khẽ cựa mình nhìa qua bên cạnh,nó vẫn đang ngủ rất ngon lành với cái tướng ngủ trông đến khổ sở.Nó ngồi dưới nền nhà,chỉ có đầu với tay là vắt được lên ghế nhưng cũng sắp trượt xuống đến nơi.
Những vết thương trên mặt và người hắn đều đã được sát trùng và bôi thuốc.Đó chính là thành quả sau gần 2 tiếng đồng hồ ''tim đập chân run'' của nó tối hôm qua.Người con gái này,lại làm hắn nhớ đến Thanh Du.Tại sao 2 người lại giống nhau như vậy?
Hoàng Thanh Du là con gái của Hoàng Khắc Nam-cánh tay phải đắc lực của cha hắn trong mọi công việc.Nhờ đó,hắn mới gặp được cô bé.Thanh Du là 1 cô bé rất dễ thương mà ai gặp cũng đều yêu thích.Là cô chủ nhỏ trong 1 gia đình khá khẩm nhưng cô bé rất thật thà tốt bụng,không kiêu kì ranh ma giống như những tiểu thư khác.Mọi người đều gọi cô bé là Jen,còn cô bé thì lúc nào cũng bám lấy hắn mà luôn miệng gọi anh Jun.
Jun,vốn là 1 cậu bé cô độc và không phải lúc nào cũng mạnh mẽ.Ngoài mẹ của cậu ra thì chỉ có Jen mới có cơ hội nhìn thấy nước mắt của cậu.Những lúc đó,Jen lại chính là người đứng ra bảo vệ Jun.Đôi mắt và nụ cười của cô bé chính là liều thuốc giảm đau,xoa dịu những nỗi buồn chất chứa trong lòng cậu.Nhưng khi Jen bắt đầu đi học,cũng chính là lúc cô bé phải rời xa Jun.
Bao nhiêu năm nay,hắn vẫn luôn cố gắng tìm kiếm Thanh Du với biết bao hi vọng.Nhưng,Hoàng Khắc Nam là 1 người tài giỏi,ông ấy giấu con gái quá kĩ khiến cho hắn phải nhiều phen vất vả tìm kiếm.Giờ đây,cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Thanh Du phải rời xa và không được gặp lại hắn.
Cô gái bên cạnh khẽ động đậy thức giấc khiến hắn cũng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.Bất chợt,ánh mắt hắn nhìn Linh Nhi có chút khác lạ,thậm chí là phát ra hàn quang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...