Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Dương Tâm tin tưởng thuật thôi miên và thuật tạo mộng của mình.

Trước đó cô khống chế Ân Doãn Duy nhưng không moi được tin gì từ anh ta, điều đó chứng tỏ cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Lục Gia Bách quản lý Ám Long nhiều năm như vậy, chưa từng gặp phải chuyện gì.
Một Trưởng lão phản bội thôi mà, chắc hẳn sẽ không khiến anh bó tay chịu trói, thậm chí góp cả tính mạng.
Cô không được suy nghĩ miên man, không nên ngóng trông anh gặp chuyện không may.
“Tâm Tâm, sao con đứng đây thế? Xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng nói của bà Lục vang lên, kéo Dương Tâm khỏi dòng suy nghĩ lửng lơ.
Cô bỗng chốc ngẩng đầu, nhìn thấy bà Lục sốt ruột, cô không khỏi nghi ngờ: “Con không sao, nhưng còn mẹ… mẹ sao thế ạ?”
Bà Lục hít sâu nhằm ổn định nhịp thở, sau đó thở dài: “Con nhóc Thanh Thanh nói là đi gặp bạn bè, mẹ nghĩ nếu nó cứ ru rú trong phòng bệnh sẽ không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe, vậy nên mẹ đã đồng ý, nhưng đã qua một ngày rồi mà nó vẫn chưa về, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.”
Không cần đoán, Dương Tâm cũng biết con bé đi đâu.

Tính cách con nhóc ấy không khác nào Hải Cẩn, như một sợi gân thẳng đuột tận đáy, một khi đã quyết định chuyện gì thì mười đầu trâu cũng kéo không nổi.
“Mẹ khoan hẵng gấp, con nhờ người điều tra những ai ra vào biên giới, xem thử có thể tìm được tung tích con bé hay không, sau đó… con gọi điện cho Tiểu Ca, nhờ cậu ấy để ý một chút, tám mươi phần trăm là con bé đến tìm cậu ấy rồi.”
“Vậy cũng tốt, mẹ biết con bận việc, con nhóc kia cứ gây chuyện với con.

Đều do mẹ không dạy dỗ con gái tử tế, khiến con phải nhọc lòng lo lắng.”
Dương Tâm vươn tay ôm bà Lục, tựa đầu lên vai bà rồi mỉm cười: “Mẹ đừng nói vậy, Thanh Thanh là em gái con, là cô của mấy đứa Tùy Ý.

Nếu mẹ còn khách sáo tức là không xem con như người một nhà.”
Bà Lục duỗi tay vỗ lưng cô, sau một hồi do dự mới thử nói: “Trên đời không có bố mẹ nào không sai, dù trước đây làm những chuyện quá đáng nhưng suy cho cùng họ vẫn cho con sinh mệnh.”
“Ngày trước mẹ đối đầu với con, không ít lần kết thù.


Bây giờ con có thể tha thứ và gọi mẹ một tiếng mẹ, vì sao không thể tha thứ cho họ?”
“…”
Bảo cô tha thứ cho vợ chồng họ Thẩm sao?
Không sai, đó là bố mẹ ruột thịt của cô, vốn dĩ nên là người đáng tin cậy nhất, đáng để cho cô dựa vào, nhưng bây giờ họ chẳng khác gì người qua đường lạ lẫm, quả thực khiến người ta sinh lòng thổn thức.
Hơn nữa cô đã qua độ tuổi cần tình yêu thương của bố mẹ rồi.
“Mẹ, con không có thù sâu bể hận với họ, nhưng họ không ngừng nhắm vào con, khiến lòng con lạnh dần mà thôi.

Huống hồ bây giờ con cũng không cần bố mẹ ruột cho lắm, chờ tương lai rồi nói sau ạ.”

Đế Đô.
Trang viên nhà họ Phó.
Trong phòng ngủ.
Ông Phó đang ngồi dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, dù cố thả lỏng nhưng chân mày vẫn nhíu lại.
Trách nhiệm đè nặng trên người, dù đã về hưu nhưng vẫn luôn để ý mọi chuyện, đó cũng là lý do vì sao bệnh của ông ấy không thể nào thay đổi theo chiều hướng tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui