——Bất kể trái đất quê hương có nhìn thấy họ hay không, nhưng chắc chắn sẽ có người không muốn nhìn
thấy Lâm Tư.
Lâm Tư nhớ tới đứa nhỏ mà anh đã bỏ lại.
Anh bước ra khỏi phòng giám sát và tắt chế độ Không làm phiền của máy liên lạc, hơi ngạc nhiên,
không ngờ lại có nhiều tin nhắn hiện lên như thế.
Chỉ có một tin nhắn trong danh sách chờ; là của
Lăng Nhất.
Thời gian cách đây một tiếng: “Em không chơi với anh nữa.”
Anh cảm thấy có gì đó không ổn, lật danh sách đã đọc lên, anh nhận ra rằng anh đã nhận được tin
nhắn từ Lăng Nhất hai ngày trước: “Khi nào thì anh quay lại?”
Lúc đó, người liên lạc của anh ấy đang bị oanh tạc điên cuồng, và tin nhắn ngắn ngủi này lại chìm
trong những tin nhắn khác.
Lâm Tư cảm thấy có lỗi.
Anh gửi một yêu cầu liên lạc đến Lăng Nhất.
Không trả lời.
Lâm Tư hơi lo lắng và chuyển sang chức năng định vị.
Định vị cho thấy Lăng Nhất vẫn ở trong phòng, Lâm Tư liền nhập lệnh hiển thị lộ trình.
Vài giây sau, lộ trình hoạt động hai ngày của Lăng Nhất hiện lên trên màn hình, nó thất thường
giống như chuyển động của Brown, chỉ cố định trong phòng, hoàn toàn không bước ra khỏi cửa.
Lâm Tư cau mày.
Anh tìm tên “Adelaide” trong danh bạ của mình.
Adelaide là bác sĩ tâm thần duy nhất trên toàn bộ phi thuyền này, đồng thời là bạn cùng trường và
là bạn cùng phòng của Lâm khi anh còn ở trường.
Thông tin liên lạc được kết nối, trên màn hình ánh sáng xuất hiện một chàng trai trẻ, Adelaide là
người Bắc Âu, có mái tóc vàng bạch kim luôn buộc đuôi ngựa và đôi mắt xanh lục, anh ta luôn nở một
nụ cười bất cần đời.
“Chậc chậc chậc, Lâm của tôi ơi” anh ta nhướng mày “Cậu lâu lắm rồi mới liên lạc với tôi đấy, nghĩ
thông suốt muốn nhận trị liệu rồi à?”
Lâm trả lời: “Tôi vừa nhận nuôi một đứa nhóc.”
“Đùa à? Có trẻ con trên tàu cơ đấy?” Adelaide cười: “Nhặt được từ hố đen?”
Lâm Tư chấp trò đùa của anh ta, ngược lại nói: “Tôi đi có việc hai ngày, cũng không liên hệ với em
ấy, hiện tại em ấy không nhận liên lạc của tôi, trong thời gian này còn không chịu rời khỏi phòng
dù chỉ một bước.” “Bao nhiêu tuổi?”
“Tuổi sinh lý là 15, nhưng hoàn cảnh của em ấy rất đặc biệt” Lâm Tư sắp xếp ngôn ngữ “Mất trí nhớ,
sinh hoạt hàng ngày đều phải làm quen lại, rất đáng yêu và hay tức giận với khóc, tôi không hiểu
cách cư xử của em ấy lắm.”
“Cho nên” Asdelaide liếc anh, “Cậu vứt một đứa trẻ không biết gì về thế giới loài người, rồi để nó
một mình trong phòng suốt hai ngày trong phòng, kể cả khi trường hợp này sảy ra ở trên thế giới hòa
bình đi chăng nữa, thì cậu chính là loại bố mẹ vô trách nhiệm, bị hàng xóm khởi tố.”
“Em ấy có gửi tin nhắn cho tôi mà tôi quên mất” Lâm Tư nói “Tôi xin lỗi.” “Cậu còn nghĩ em ấy có
thể đi ra ngoài được à? Một con mèo con vừa mới mua về nhà đã bị chủ vứt bỏ, không được quan tâm
một chút nào, đương nhiên chỉ có thể rúc trong góc mà liếm lông thôi.” Adelaide nhún vai.
“Tôi nên xin lỗi em ấy như thế nào đây?”
“Về gặp em ấy đi, ngay lập tức” Adelaide nói: “Vì cậu trước đây chưa có bất kỳ kinh nghiệm ở chung
mới “ấu trùng” trong 27 năm cuộc đời, cho nên tôi đề nghị cậu hãy gặp những phụ nữ lớn tuổi xin tư
vấn, hoặc đọc một số cuốn sách để học cách trở thành một người giám hộ đủ tiêu chuẩn.”
Cùng lúc đó, Lăng Nhất đang ngủ.
Giấc mơ mơ hồ lại đến, tiếp tục mơ giấc mơ trước đó bị gián đoạn.
“Người định làm gì?” cậu hỏi
người phụ nữ mơ hồ trước mặt
“Bố và mẹ có công việc rất quan trọng, phải đi ra ngoài một thời gian, con còn nhỏ chưa lớn.
Mẹ đã
nhờ một người khác chăm sóc con, là người rất tốt, con phải ở chung hoà thuận với người ta đấy
nhé!”
Cậu nắm lấy tay áo người phụ nữ, hỏi: “Vậy thì khi nào mẹ về?”
“Cục cưng à…” Người phụ nữ đột nhiên bị mất khống chế, ôm thật chặt cậu vào lòng, giọng nói nhẹ
nhàng mà rất buồn, bà khóc nức nở: “Cục cưng, con phải sống sót, bất kể gặp cái gì cũng phải cố
sống sót….” Ngực Lăng Nhất khó chịu, cả người bị một nỗi khó chịu không tên nhấn chìm.
Khi nỗi khó chịu đó đến mức cực hạn, cậu lại choàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng bạc, một lúc lâu sau mới hoàng hồn lại, trong phòng trống
rỗng, không có một tiếng động nào khác, khiến người ta rất sợ hãi.
Lâm Tư nói muốn cậu chờ anh ấy
về, nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi.
Cậu ngồi dậy khỏi giường, vòng tay qua đầu gối và cuộn
mình lại để có được chút cảm giác an toàn.
——Khoảnh khắc Lâm Tư mở cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Thân hình nhỏ bé cuộn tròn
thành một quả bóng, ngay cả mái tóc đen xinh đẹp dường như cũng mất đi vẻ óng ả.
Trong lòng Lâm Tư đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Đã bao lâu rồi không có giao tiếp chuyện ngoài công việc với người khác, bây giờ đột nhiên có lại
có người cần anh chăm sóc, cần anh trong cuộc đời.
Cuộc sống nhỏ bé tươi tắn đầy sức sống nhưng
cũng rất yếu đuối này, nó chưa trưởng thành, chưa biết đối mặt với khó khăn và cô đơn như thế nào.
Lâm Tư bước lên phía trước, biết rằng nhận thức nhạy bén của Lăng Nhất hẳn đã nhận ra rằng anh đã
đi vào.
Nhưng cậu bé vẫn bất động, có vẻ như lại tức giận.
“Tôi về rồi” Anh nói, rồi đứng cạnh giường.
Lăng Nhất chẳng nhúc nhích.
Lâm Tư bất lực mỉm cười, vươn tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu: “Là tôi không tốt.”
Lăng Nhất từ chối sự động chạm của anh, lắc đầu nguầy nguậy đồng thời co rút lại.
Lâm Tư thò tay qua nách và bế cậu lên.
Lăng Nhất quấn chặt Lâm Tư bằng cả hai tay rồi cắn xuống vai anh.
——Đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng là lần này vật nhỏ này đã kiềm chế được một chút sức
lực, sau khi nhả ra, cũng không bị rách da hay thấy máu.
Cậu vùi mặt vào cổ Lâm Tư, vì sợ rằng anh sẽ lại rời xa mình.
Lâm Tư vỗ vỗ lưng cậu, ôm cậu thật
lâu mới dỗ được cậu.
“Tại sao anh lại không để ý tới em?” Lăng Nhất chán nản hỏi.
“Tôi có một việc rất quan trọng” Lâm Tư nói, “Tôi xong việc thì mới chơi mới em được.”
Lăng Nhất đột nhiên nhớ đến giấc mơ của mình, người phụ nữ trong giấc mơ, bà ấy cũng nói như vậy –
bà ấy cũng có việc quan trọng phải làm.
Cậu nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ của mình, hơi sững sờ và lẩm bẩm: “Lâm Tư, chúng ta luôn sống
trên tàu sao?”
“Không, chúng ta từng sống trên trái đất” Lâm Tư thẳng thừng nói: “Nó rất lớn.”
“Nó lớn đến mức nào?”
“Ở Tàu vũ trụ thì em có thể đi vòng quanh được, nhưng trên trái đất thì không bao giờ đi hết được.”
Qua cánh cửa mở, Lâm Tư nhìn thấy biển sao vô tận bên ngoài cửa sổ.
Ánh mắt anh luôn lạnh lùng lúc
này có chút khác lạ, nhìn về phương xa.
“Vậy thì tại sao chúng ta phải ở trên con tàu này vậy?”
Lâm Tư im lặng một lúc lâu mới nói: “Lúc em còn rất nhỏ, trên trái đất đã xẩy ra rất nhiều chuyện
tồi tệ như: chiến tranh, phóng xạ, và virus giết chết rất nhiều người.”
Khái niệm tử vong là một khái niệm quá xa so với Lăng Nhất, cậu cố gắng nhớ lại, nhưng dù có cố thế
nào đi chăng nữa thì cũng chỉ nhớ được bầu trời mơ hồ trong giấc mơ của mình.
Cậu hỏi: “Vậy, bố và mẹ em bị những thứ đó giết chết sao?”
Lần này, Lâm Tư còn im lặng một lúc lâu hơn nữa, cuối cùng không thể đưa ra câu trả lời, anh đành
nói: “Nếu em muốn có người thân thì có thể gọi tôi là anh trai.”
Lâm Nhất khịt một tiếng.
Lâm Tư chẳng có nhiều thời gian rảnh, một tí đã có người gọi cho anh.
Anh định rời đi, nhưng Lăng
Nhất kéo tay áo không cho anh đi, Lâm Tư lại nghĩ đến lúc nhóc này đang thu mình bất lực trong
phòng, lòng anh liền dịu lại, cuối cùng đành đưa cậu đi theo.
—— Trong giai đoạn điều trị hiện tại không cần dùng đến máy móc năng lượng cao nữa, không cần lo
lắng bức xạ tổn hại đến cơ thể của cậu, hơn nữa tính cách của Lăng Nhất rất trầm lặng, sẽ không ảnh
hưởng đến công việc của người khác.
Vì vậy, Lăng Nhất hợp lý chiếm giữ cái bàn của Lâm Tư, cậu có thể nhìn thấy Lâm Tư đang làm gì bất
cứ lúc nào — mọi người đến rồi đi cũng nhớ đến bé trai đẹp và ít nói, có chết cũng không thể cách
xa bác sĩ Lâm này.
Ông Lambert đang hồi phục sức khỏe, rất vui mừng về kết quả của thí nghiệm, nếu Lâm Tư không từ
chối cung cấp tất cả các dụng cụ thì ông ấy có thể ngay lập tức bỏ qua tình trạng sức khỏe của mình
để dành suốt đêm viết một báo cáo chi tiết.
Ông Lambert luôn có tâm trạng vui vẻ, rất thích nhìn thấy Lăng Nhất.
Ông rất ân cần hỏi Lăng Nhất:
“Nhóc xinh xắn, cháu tên gì?”
Lăng Nhất không quen tiếp xúc với người lạ, vì vậy cậu cứng ngắc nói tên mình.
Người này rõ ràng rất thông thạo tiếng Trung Quốc, vẻ mặt của ông rất ngưỡng mộ: “Đây là một cái
tên rất tuyệt vời và hay đó!”
Lăng Nhất nghiêng đầu: “Sao thế ạ?”
Ông Lambert nói: “Một người bạn của ta từng nói như vậy, trùng hợp bạn ta lại giống họ của cháu!
cậu ấy phục vụ quân đội và là một nhà khoa học máy tính huyền thoại.
Chúng tôi có trò chuyện, cậu
ấy từng bảo đã nghĩ được một cái tên siêu hay để đặt cho con trai của mình, chính là cái tên này
đó!
Số 0 và số một (01), cơ số hai được sử dụng bởi tất cả các máy và hệ thống, Chúng ta có cơ số hai,
thì tương đương với nắm giữ tất cả!” **
Sau đó, ông lại lắc đầu: “Nhưng ta không biết tại sao, cậu ấy lại không có tên trong danh sách tàu
du hành.
Đây thực sự là một điều rất kỳ lạ, cháu phải biết, Hệ thống nội bộ mà quân đội vẫn sử dụng
cho đến tận bây giờ và chưa bao giờ mắc lỗi chính là tác phẩm của cậu ấy, vậy mà cậu ấy thậm chí
không nhận được một tấm vé, người ở khu năm lại càng không thể nghiên cứu Lucia.”
(Biệt danh mà độc giả gọi Lăng Nhất là 01, gọi Lâm Tư là 04, 01 love 04).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...