Vì Không tìm được cơ hội lật giở tập thơ đó, nên chiều nay Lăng Nhất có chút lơ đễnh cả buổi chiều.
Lâm Tư tinh ý nhận ra, trên đường về lập tức hỏi cậu: “Em không vui sao?”
Thằng nhỏ lắc đầu.
Lâm Tư liếc mắt: “Hả?”
Rõ ràng, nói dối cũng cần phải có kinh nghiệm, mà Lăng Nhất lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào
hết, nhưng trong cái khó ló cái khôn, cậu nhanh miệng nói: “Em muốn xem Peppa Pig ạ!”
Lâm Tư cong môi cười: “Không cho xem.”
Lăng Nhất tức giận nói: “Nguyên soái nói ra lệnh anh cho em xem!” “Em khiếu nại với Nguyên soái à?”
Lâm Tư khoác tay lên vai cậu: “Mọi người trên tàu đều biết quan hệ của tôi và Nguyên soái không
tốt.”
Lăng Nhất đảo mắt, không để ý đến anh.
Lâm Tư chậm rãi nói: “Em có thể xem, nhưng không thể học theo tiếng lợn kêu, không được nhảy nhót
xung quanh, không được lăn lộn trên mặt đất.” Lăng Nhất: “Vâng!”
Lúc này anh mới buông cậu ra: “Trở về phòng xem.”
—— Mặc dù rất vui mừng, nhưng Lăng Nhất vẫn đang suy nghĩ về tập thơ.
Lâm Tư không bao giờ trì hoãn
công việc của mình, vì vậy thời gian ban đêm của anh ấy luôn được rảnh rỗi – mặc dù anh không dành
thời gian này để giải trí, mà vẫn tiếp tục nghiên cứu các mẫu gen của Lăng Nhất.
Anh đang ở trong phòng thí nghiệm, đương nhiên Lăng Nhất cũng đi theo, Lâm Tư đang cẩn thận kiểm
tra các mẫu trong phòng thí nghiệm, một bên là hình phim Peppa Pig ở dạng 3D.
Buổi tối trôi qua rất nhanh, Lâm Tư thấy cậu dụi mắt buồn ngủ, vì vậy đưa cậu trở về phòng đi ngủ.
Lăng Nhất mặc bộ đồ ngủ bằng lông, ôm lấy cánh tay của anh, mặc dù rất buồn ngủ nhưng cậu vẫn nhớ
những suy nghĩ của mình.
“Lâm Tư” cậu hỏi, “Trông trái đất có giống trong phim hoạt hình không?” “Không giống nhau” Lâm Tư
tắt đèn và nhẹ nói “Chúng tôi sống ở thành phố nhiều hơn, cũng có nhiều thành phố đã bị bỏ hoang.
Sau đó, chúng tôi phân tán và sống ở hơn một chục thành phố khổng lồ.”
“Tại sao lại bỏ hoang nó?”
“Vì chúng tôi đang sống trong nhiều thảm họa.
Nhiều người đã chết vì nhiều lý do khác nhau.
Thành
phố dần trở nên trống trải và cuối cùng chỉ có thể bị bỏ hoang.”
Lăng Nhất dựa vào ngực Lâm Tư, giọng điệu đầy vẻ khó hiểu của trẻ con: “Tại sao nhiều người chết
như vậy?”
Lâm Tư chạm vào mái tóc của cậu với một giọng nói nhẹ nhàng: “Cuộc sống của con người rất mong
manh, nó rất dễ dàng biến mất.
Bệnh tật và chiến tranh sẽ làm cho một số lượng lớn người chết.”
Lăng Nhất hỏi “Vậy, lúc còn ở trên trái đất anh đã làm gì thế?”
“Trước đây là một sinh viên, tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu sau khi tốt nghiệp, giống như tôi đang làm
bây giờ.”
“Vậy thì anh đang nghiên cứu cái gì?”
Lần này, Lâm Tư im lặng một lúc lâu, khi Lăng Nhất chuẩn bị đi vào giấc ngủ, anh ấy nói: “Tôi đang
nghiên cứu một loại virus.”
Âm tiết này rơi vào trong tai của Lăng Nhất, khiến cơn buồn ngủ của cậu lập tức tỉnh lại-virus,
trong chú thích trong bài thơ, chủ nhân của chữ viết tay nói rằng anh ấy đã bị nhiễm virus!
Cậu kéo áo khoác của anh và hỏi: “Vậy anh nghiên cứu kết quả chưa?”
Cậu đặc biệt cảm nhận được, ngón tay của anh đang vuốt tóc cậu hơi khựng lại.
“Đừng hỏi nữa, cục cưng” Giọng nói đều đều và kìm nén của Lâm Tư vang lên trong bóng tối: “Ngoan”
Lăng Nhất cảm thấy hơi khó chịu vì cảm thấy lúc này Lâm Tư có vẻ buồn.
Cậu rất rất muốn biết tại
sao anh lại buồn, nhưng nếu việc hỏi về vấn đề này khiến Lâm Tư buồn, cậu thà không bao giờ hỏi lại
còn hơn.
Cậu sẽ không nói chuyện với Lâm Tư về những chuyện trên trái đất nữa – cậu tự nghĩ: Mình chỉ lặng
lẽ đọc tập thơ, biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không nói với anh ấy.
Như vậy, nếu ai đó muốn đề
cập đến điều này, cậu sẽ ngăn lại.
Mấy ngày nay cậu thân với Lâm Tư, biết anh là người có lý, không hề ghét cậu, khi cậu nũng nịu, anh
sẽ bật cười- thế là cậu ôm chặt anh vào lòng nói: “Em biết rồi….không hỏi nữa, anh đừng tức giận.”
“Không tức giận” Lâm Tư vỗ vỗ vai cậu, “Là vấn đề của tôi.” Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Lăng Nhất:
“Ngủ đi.”
Môi anh chạm vào trán cậu thật lạnh, nhưng Lăng Nhất lại cảm thấy trên má cậu hơi nóng rồi.
Ngày hôm sau, Lăng Nhất, giống như đã nói với Lâm Tư, trưa nào cũng quay lại ngủ cùng với Lâm Tư,
đừng nói là tìm cơ hội Lâm Tư với Trịnh Như không có trong phòng, ngay cả đến khu năm còn không đi
được, chiều nào cậu cũng phải ở khu ba.
Lăng Nhất nghiến răng-chắc chắn cậu sẽ tìm được cơ hội!
Nhiều ngày trôi qua, tàu vũ trụ cuối cùng cũng không liên tục đi vào điều hướng không gian vũ trụ
nữa mà tiến về phía trước trong vũ trụ thực.
Hành tinh mục tiêu xuất hiện trong tầm nhìn của họ, đó
là một hành tinh đỏ.
Đồng thời, công việc chuẩn bị cho cuộc hạ cánh cũng đang diễn ra ráo riết, bầu không khí vừa phấn
khích vừa căng thẳng tràn ngập trên con tàu vũ trụ
– họ không ở trên đất liền quá lâu rồi.
Vào lúc trước khi hạ cánh, việc huấn luyện của Lăng Nhất bị tạm dừng, cậu ở khu sáu cùng Lâm Tư.
Lâm Tư kiểm tra một số dữ liệu ở cuối, anh đọc nhanh như gió, tiến hành rất nhanh chóng.
——sau khi quét một hạnh mục nào đó, anh đột nhiên cau mày.
“Bích Địch… Đến khu năm lấy mẫu.”
Lăng Nhất bật dậy sau lưng anh: “Anh bảo Bích Địch đi ra ngoài rồi.” Lâm Tư cũng nhận ra điều này,
lúc này tình thế cấp bách, đành phải nhờ Lăng Nhất đi lấy.
“Tôi sẽ gửi một tin nhắn cho Anh Trịnh, em có thể đến khu năm tìm anh ấy và lấy lại mẫu, được
không?”
Lăng Nhất gật đầu.
Cậu có trí nhớ rất tốt, lộ trình của cậu cũng không tồi, tuy nhiên khi chuẩn bị đến nơi, cậu bất
ngờ nhận được một tin nhắn từ Lâm Tư: “Anh Trịnh không đi được đâu, em đợi năm phút trong phòng của
anh ấy, có nhớ phòng làm việc không?”
Lăng Nhất đã nói “nhớ” và tim cậu đập mạnh.
Nói cách khác, phòng của Trịnh Thư bây giờ không có người!
Cậu bước vào khu thí nghiệm “kiến trúc mái vòm”, đẩy cửa phòng thu của Trịnh Thư ra, đúng là không
có ai bên trong.
Lăng Nhất đóng cửa và đi đến tủ sách, nhưng cuốn sách đã không còn ở vị trí ban đầu.
Cậu cau mày và bắt đầu tìm nhanh trên giá sách, nhưng không tìm thấy gì.
Cuối cùng, ánh mắt của
Lăng Nhất đột nhiên nhìn thấy một màu đỏ thẫm quen thuộc trên bàn của Trịnh Thư, giữa một đống sách
khác nhau.
—— Hóa ra là Trịnh Thư cầm đi xem.
Cậu kiểm tra thời gian, còn khoảng ba phút nữa, nhanh chóng rút sách ra lật đến nơi trong trí nhớ.
Từ câu nói điên cuồng “Lâm Tư không nên ở trên tàu”, logic của người viết trở nên bối rối: “Tôi
không thể tưởng tượng, tôi không thể tưởng tượng
những gì họ đã làm.
Tôi nhìn thấy cậu ta, đó là Lâm Tư, nhưng từ lâu Lâm Tư đã từ chối vé và cậu ta
chọn ở lại Trái đất mà? Tôi đã bị cách ly và tôi không thể nói chuyện với cậu ta.
Tôi không thể
tưởng tượng được, tôi không thể chấp nhận nó, chúng ta đã làm gì vậy!”
Tiếp tục lật xuống, nét chữ rất khủng khiếp, khắc nghiệt và ẩu tả.
“Giúp tôi.”
Tiếp tục lật.
“Cứu họ.”
Nét chữ đen đặc trên mặt giấy, tất cả đều lộn xộn “Cứu họ”, “Ai sẽ cứu họ”, “Tội lỗi”, “Từ bỏ”, và
dưới bóng những chữ này là những câu thơ gốc: “Tôi sống mãi với thời gian trong bài thơ bất hủ
.
.
Miễn là những ngày con người còn tồn tại, hoặc con người có đôi mắt có thể nhìn thấy(?)
.
.
Bài thơ này sẽ được lưu truyền lâu đời và sẽ cho người tuổi thanh xuân vĩnh cửu.”
Những vần thơ đẹp đẽ, nhẹ nhàng, tạo thành một sự đối lập tò mò với nét chữ chật vật, gào thét
khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Lăng Nhất tiếp tục lật, cuối cùng ở mấy trang cuối cùng, cậu nhìn thấy nét chữ bình tĩnh, đẹp đẽ,
ngay thẳng như thuở ban đầu.
–“Tạm biệt.”
Không có chữ viết nào khác nữa trên trang này, chỉ có tờ giấy trắng, như thể rơi vào một khoảng
lặng kỳ lạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...