Đóa Hoa Trong Vùng Cấm


"Chẳng phải em muốn anh quỳ dưới tuyết sao?
Anh sẽ quỳ cho đến khi nào em nguôi giận."
Người đàn ông vừa quỳ không lâu hơi thở và tiếng nói đã có phần cứng nhắc, vết thương trên người hắn vẫn còn rất nặng, quỳ dưới tuyết khó tránh khỏi đau đớn.
Chỗ thương tích đau đến tê dại, cảm giác bức thiết như nơi đó đã bị đóng băng, có thể cảm nhận máu đã dừng lưu thông.

Thế mà, hắn lại tỏ ra bản thân cứng rắn, dùng ý chí chống lại sự công phá của thời tiết.
Mí mắt nhíu chặt nặng nề, nhìn hắn đang gồng mình dưới tuyết trắng Liên Nhi chẳng cảm thấy tội nghiệp, còn cộc cằn hơn.
Cô khoanh hai tay trước ngực, lần đầu tỏ ra kiêu ngạo trừng mắt với hắn.
"Lâm Vương Minh, cho dù anh có quỳ đến chết tôi cũng không tha lỗi cho anh!"
Giọng nói ra sắc bén, chỉ thấy người quỳ bên dưới khẽ cười dịu dàng, nhưng nụ cười lại đầy ẩn ý.

Cả gương mặt hắn chưa gì đã bao phủ tuyết trắng khiến người khác không nhìn ra mị thái phức tạp của hắn.
"Liên Nhi, chỉ cần...em thấy vui là được..."
- Vui ư ?
Nghe đến đó, cô gái bỗng cười ngặt nghẽo trong lòng, xoay lưng độc đoán rời đi.


Cô không biết hiện giờ là vui hay buồn, nhìn thấy hắn tự hành hạ mình nội tâm cô cũng bứt rứt không yên, mà nghĩ đến những chuyện xấu hắn làm, cô lại thấy như vậy thật xứng đáng với hắn.
- Lý Liên Nhi, rốt cuộc mày muốn gì ?
Chính cô cũng không rõ, cô mặc kệ người kia quỳ dưới tuyết, ở phòng ăn nhàn hạ uống một cốc trà nóng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ một lúc sau, bên ngoài bắt đầu lại nhốn nháo, Liên Nhi ngồi ở trong rất đạm nhiên, bởi cô thừa biết chắc chắn lại vì chuyện của người đàn ông kia.
Cô bình tĩnh tự bước ra ngoài xem xét, quả nhiên không sai vào đâu.

Tĩnh Yên và những người khác đang lôi lôi kéo kéo người đàn ông.
"A Minh, con đang làm cái gì thế hả?
Con muốn chết sao? Trời đang đổ tuyết lớn đấy!"
Người phụ nữ kéo không được, quỳ rạp rơi nước mắt bực tức.

Trời đang đổ tuyết ồ ạt như một cơn bão, thế mà Lâm Vương Minh lại quỳ ở ngoài, còn ăn mặc không mấy dầy dặn.

Vết thương vì bị đông lạnh mà bắt đầu rỉ máu ra băng quấn trắng tinh.
Đây...chẳng phải là đang muốn tìm cái chết sao ?
Tĩnh Yên cùng người khác ra sức khuyên nhủ hắn, nhưng người tuyệt nhiên không nghe, còn thờ ơ xua đuổi.
"Mẹ! Mọi người vào trong đi!
Con sẽ quỳ ở đây cho đến khi Liên Nhi hài lòng."
"A Minh..."
Giọng nghẹn ứ, Tĩnh Yên không biết phải nói như thế nào để kết thúc mớ hỗn loạn này.

Nhìn con trai bà yêu thương nhất, chưa từng nỡ đánh hắn dù chỉ một lần, vậy mà giờ đây bàn tay yếu ớt của bà đã liên tục giáng vào trước ngực hắn.
"A Minh, mẹ xin con đó vào trong đi!"
"Đừng làm phiền con."
Hắn nắm ngay cổ tay mềm yếu của bà, đẩy thật tàn nhẫn khiến Tĩnh Yên ngã bệch ra tuyết.
Khung cảnh náo loạn đã đánh động hai ngôi nhà ở kế bên ra xem chuyện, Lâm Hà Kính mặc áo lông ấm đứng cách đó không xa, chỉ nhìn mà không xen vào.


Cả Lâm Tính cũng ngoại lệ, vừa đứng xem náo nhiệt vừa cười đầy ác ý.
Hắn xem như đã nắm chặt phần thắng trong tay, nhìn vào chiếc bụng của vợ hắn mà không khỏi hy vọng.

Người dưới tuyết cứng đầu quỳ, ai đến cũng không ngăn được hắn, mặc dù hắn bị thương, lại còn bị tiết trời giá lạnh làm hại nhưng sức lực của hắn vẫn còn khá khỏe.
Người nào đến lôi kéo đều bị hắn vô tình đánh đuổi, thêm phần hắn là kẻ có quyền hành tuyệt đối trong dinh thự, lời hắn nói ra mấy ai có can đảm cãi lại ?
Liên Nhi đứng trong hành lang giương mắt phức tạp nhìn cho đến khi Tĩnh Yên thấy cô, bà gấp gáp chạy đến, vươn tay lạnh buốt nắm lấy tay cô, van cầu.
"Liên Nhi, con nói gì với A Minh đi!
Mẹ xin con, nếu còn quỳ nữa nó sẽ chết mất!"
Ánh mắt thanh lãnh từ từ hướng vào người phụ nữ đang khóc cầu, Liên Nhi thẳng thừng gạt tay bà ra, nhả giọng sắc lạnh.
"Phu nhân...có gì để nói?"
Ngữ khí còn lạnh hơn cả mùa đông, Tĩnh Yên nghe chợt chửng lại hơi thở, như nhìn thấy cô gái nhỏ đang trừng phạt từng người đã gây ra tổn thương cho cô, chốc chốc khuôn miệng cứng đờ chẳng thể thốt thành lời.
"Phu nhân, giữa tôi và anh ta chẳng có gì để nói cả.
Tôi chẳng ép ai phải quỳ dưới tuyết, làm tự mình làm thì tự mình chịu."
"Liên Nhi!"
Cuối cùng...người phụ nữ cũng thấm được, thế nào là ăn miếng trả miếng, trước kia bà và Lâm Vương Minh hành hạ cô gái nhỏ đủ điều, bây giờ là lúc để cô trả lại họ gấp bội.
Không một chút do dự, Tĩnh Yên vứt hết tôn nghiêm của một phu nhân cao quý, của một mẹ chồng cao ngạo, quỳ dưới chân cô gái nhỏ, làm Liên Nhi hốt hoảng.
"Phu nhân, bà làm gì vậy?"
Cánh tay trắng tinh như ngó sen vươn ra cản lại hành động, Liên Nhi tuổi tác nhỏ hơn bà rất nhiều, để người lớn tuổi quỳ dưới chân mình, còn là mẹ chồng, làm như vậy chẳng phải cô sẽ mang tội sao ?
"Phu nhân, người đứng dậy đi, tôi không nhận nổi cái quỳ gối của người đâu!"

Liên Nhi dùng sức kéo người lên, nhưng Tĩnh Yên kiên quyết quỳ rạp dưới đất, tay níu tay kéo cô gái nhỏ.
"Liên Nhi, mẹ xin con, mẹ biết trước đây là mẹ không tốt.
Là vì mẹ không muốn A Minh xem con là công cụ sinh con cho nên mới ra sức làm khó để con rời đi.
Mẹ đã sai khi hành hạ con! Liên Nhi, mẹ xin con, con muốn trừng phạt A Minh thì hãy để mẹ gánh thay có được không?"
Giọt nước chếnh choáng thấm đầy trên chiếc áo khoác lông xám, lần đầu Liên Nhi nhìn thấy người phụ nữ cao ngạo này chấp nhận xuống nước đến mức quỳ dưới chân cô khóc lóc.
Thế nhưng, cô như người đoạn tuyệt tình ái, không chút mủi lòng trước biểu cảm thê lương của người phụ nữ, buông tay chẳng lưu luyến ra khỏi người Tĩnh Yên.
"Phu nhân, vô ích thôi, tôi chẳng muốn liên quan tới các người.
Nếu bà có thể xin thì hãy xin con trai bà để tôi rời khỏi anh ta."
Lời nói mang ý vị, tới tận bây giờ Liên Nhi vẫn ở với người đàn ông kia vì cô biết rất rõ tính cách thập phần nguy hiểm của hắn.

Nếu cô rời đi rất có thể cô nhi viện thân thương sẽ gặp chuyện.
Cô không dám chắc hắn yêu cô đến mức nào, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn hiện giờ hắn sẽ không làm hại bất cứ ai.

Cho nên, cô chỉ có thể lựa chọn ở lại, tiếp tục sinh con cho hắn như giao kèo trước đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận