Đóa Hoa Trong Vùng Cấm


Liên Nhi ho lên sặc sụa, chưa kịp định thần tóc cô lại bị hắn giựt ngược, một mảng da đầu bị kéo đau điếng, làm cho Liên Nhi không chịu nổi duỗi tay gian nan cào cấu.
"Buông ra! Lâm Vương Minh, anh bị điên à?"
Sức lực một cô gái yếu ớt không thấm thía vào đâu, ngược lại còn làm hắn thêm điên tiết, mặt nhỏ lần nữa lại bị bóp lấy.
"Cô dám mắng tôi điên?"
"Phải! Tôi mắng anh đấy!
Anh là tên điên!
Tôi và Thiên Kỳ chẳng làm gì sai cả, ngay cả việc nói chuyện như giao tiếp bình thường mà anh cũng nổi cơn thì chính là bị điên đấy!"
Cô gái nhỏ hét lớn vào mặt hắn, giãy giụa trong vô lực, bất ngờ nhận sự tức giận vô lý khiến cô ấm ức không muốn nhẫn nhịn, to gan chống đối.
Móng tay ngắn ngủn cố cấu vào da thịt của hắn, làm cho hắn tức điên lên, đẩy Liên Nhi vô tình đập đầu vào thành giường.
Âm thanh nhức nhối vang lớn, đầu óc tức thì quay cuồng, trên trán ửng đỏ vì va đập, Liên Nhi còn chưa hết xây xẩm hắn đã kéo cô ngả ngửa ra giường, cuồng loạn hôn lên người cô.
"Buông ra! Lâm Vương Minh, anh là tên cặn bã!
Buông tôi ra!"
"Á!!!"
Một vết cắn ngay vào vai mềm, hắn cắn đến rỉ máu, không chút thương hoa tiếc ngọc.


Tay và chân bất luận quờ quạng như thế nào cũng không ngăn cản được hành động điên cuồng của hắn, chưa gì tay hắn đã luồn vào trong áo lót, ra sức bóp nắn đôi gò bồng đến in dấu tay gân guốc của hắn.
"Lý Liên Nhi, cô là vợ mà dám mắng chồng!
Đã tình ý với tên đàn ông khác còn dám lẻo mép!"
"Buông ra! Lâm Vương Minh, tôi trong sạch!
Tôi không có làm gì sai cả!"
Liên Nhi la toáng trong vô lực, nước giàn giụa khắp mặt, người đàn ông thô bạo trút giận làm da thịt nhạy cảm của cô ửng đỏ, nhất là cổ tay.
Tĩnh Yên và cô gái kia ở bên ngoài nghe tiếng hét thống thiết mỗi người một biểu cảm, Tĩnh Yên lo sợ lần này cô gái nhỏ sẽ gặp nguy, không ngừng xắm nắm hai tay căng thẳng.
Còn Giang Hoa, ngoài mặt lạnh tanh nhưng nội tâm không giấu được mừng rỡ, ngẫm nghĩ có khi lần này cô gái xấu số kia sẽ bị đuổi ra khỏi Lâm gia.
Âm thanh tuyệt vọng bao phủ căn phòng lớn, trong chốc lát cơ thể trần trụi của Liên Nhi phơi bày.

Hắn nổi cơn ghen muốn đánh dấu chủ quyền lên thân thể cô, mặc cho người cự tuyệt, chỗ nhạy cảm đều bị hắn trêu chọc đến sưng tấy.
Khi hắn tiến vào cơ thể mềm yếu Liên Nhi vẫn còn ra sức phản kháng, cô đã chịu hết nổi cơn ghen cuồng loạn của hắn, hết lời giải thích hắn vẫn không chịu nghe, còn đem mạng sống của người khác ra đe dọa, bắt cô phải ngoan ngoãn.
Liên Nhi bị hắn phát tiết rất lâu, hành hạ cô bằng nhiều tư thế, chẳng những hắn để lại dấu hôn trên người, còn cắn một vài nơi.
Hắn rút cạn sức lực của cô, chà đạp thân thể cô, cả tinh thần hắn cũng không buông tha.

Hắn phủ bên tai cô không ngừng nói mấy lời trơ trẽn.
"Lý Liên Nhi, cô là của tôi!
Cơ thể của cô là của tôi, chỉ một mình tôi!
Cả đời này cô đừng hòng có người khác, tôi sẽ biến thân thể cô chỉ được tiếp nhận một mình tôi!"
Tiếng quanh quẩn bên tai, Liên Nhi không còn đủ tỉnh táo, mệt mỏi buông xuôi chống đối, mặc hắn dày vò thân thể đến khi thỏa mãn.

Cô không biết hắn đã làm bao nhiêu lần, xong việc hắn rất nhanh mặc quần áo vào, vứt lên người cô bộ đồ bị hắn xé rách, sỉ nhục.
"Nhanh chóng ngồi dậy sửa soạn lại ngay cho tôi!
Tối nay cô ngủ dưới đất, ngày mai tôi sẽ xử lí cô và tên kia!"
Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi ngay, còn đóng cửa sầm một cái.

Liên Nhi bị hắn làm nhục, tủi thân ngồi dậy thương tâm rơi nước mắt.


Nhìn cơ thể chi chít dấu vết hoan ái mà kinh tởm tột độ, chỉ ước cơn ác mộng này chóng kết thúc.
Cô lồm cồm rời khỏi giường, vào tắm rửa, kì cọ cơ thể đến đỏ hết da thịt chối bỏ đi những gì người đàn ông để lại, đến khi mình mảy đau rát mới dừng.

Cô chọn một bộ đồ dài, mặc lên người để che lại những dấu vết xấu hổ, rồi sau đó mở cửa ra ngoài.
Vừa đúng lúc gặp ngay Hạnh Nhi đi tới, mời cô đến dùng bữa tối.
Người đàn ông kia cùng hai người còn lại sớm đã có mặt, Liên Nhi bước vào vẫn như cũ, cúi đầu chào mẹ chồng.
Tĩnh Yên im lặng không thèm đáp, chỉ trộm nhìn sắc mặt đìu hiu của cô gái, đánh giá cách ăn mặc.

Xem ra...người đã bị một trận nhừ tử.
Bà thở dài không muốn đế ý nữa, Liên Nhi bước đến gần chỗ ngồi của mình, còn chưa ngồi xuống liền hứng chịu sự gay gắt của Lâm Vương Minh.
"Ai cho cô ngồi?"
Cô gái nhỏ khựng lại hành động, đứng im như một khúc gỗ, hết mẹ chồng hành hạ giờ lại đến chồng, Liên Nhi uất hận chẳng thể chống chế.
Cô đứng đó như chưa từng xuất hiện, im lặng không phát ra một tiếng động nào, dù là nhỏ nhất.
"Phục vụ thức ăn đi!"
Hắn ngồi chễm chệ trên ghế, khoanh tay đạo mạo ra lệnh.

Liên Nhi không dám không nghe, ngoan ngoãn hầu ba người, cô bị hắn và cô gái kia kêu réo, chạy bàn liên tục.
Mãi đến 30 phút sau bữa ăn kinh hoàng mới kết thúc, Liên Nhi mới được phép ăn, nhưng cô không được ăn đàng hoàng như mọi khi, thứ cô ăn là những thứ còn thừa.
Cô nén nước mắt lấp đầy bụng đói, không thể vì chịu uất ức mà cô bỏ bê thân xác mình.


Cô phải sống, sống để chờ cơ hội thoát khỏi địa ngục.
Tĩnh Yên còn đứng ở ngoài nhìn thấy cô gái nhỏ nuốt nước mắt, lòng bà có chút day dứt.

Thực tế bà không nghĩ đến việc Lâm Vương Minh lại có tính chiếm hữu thái quá như vậy, hành hạ cô gái còn độc ác hơn cả bà.
Hơi thở có phần trì trệ, bà sai Lưu Di vào trong đổi phần thức ăn thừa kia, âm thầm giúp cô gái nhỏ một chút ít.
Kim đồng hồ chỉ vào 8h30, Liên Nhi bình tĩnh tự bước về phòng, vừa mở cửa đã thấy người đàn ông ngồi ngả ngớn trên sofa.
Cô bước vào nhưng hắn tỏ ra không thèm để ý, Liên Nhi cũng không muốn quan tâm hắn, một mình đến giường chủ động lấy gối vào chăn lót xuống đất.
Cứ nghĩ, tự mình làm theo yêu cầu của hắn như thế sẽ yên ổn, nào ngờ hắn vốn không muốn để cô yên thân.
Hắn rảo bước tới ngay chỗ cô đang quay quần, trực tiếp lấy gối và chăn vứt về lại giường.
"Ngủ dưới đất, cấm cô lấy bất cứ thứ gì!
Nằm như vậy mà hối lỗi đi!
Chừng nào cô nhận ra lỗi của mình thì khi đó tôi sẽ cho lên giường lại."
Cứ như vua chúa ban lệnh, Liên Nhi nhìn hắn từ ánh mắt sợ hãi cho đến chuyển dần sang phẫn nộ.

Bản thân cô chẳng làm gì sai cả, nhất quyết không chấp nhận mình khuất nhục, cô gối đầu lên khủy tay, nhắm mắt chẳng thèm để ý hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui