Dịch: Hé
Nửa đêm, Triệu Hương Nông đứng bên dưới căn hộ của Tống Liên Tố, chờ tài xế đến đón cô. Mới đứng có năm phút mà chân cô đã bắt đầu bủn rủn, chuyện xảy ra trong năm tiếng đồng hồ ở căn hộ của Tống Liên Tố đã vắt cạn thể lực của cô, khiến cô không thể không tìm một nơi để dựa vào.
Lúc cô tỉnh dậy Tống Ngọc Trạch đã không còn ở đó, cô gọi điện cho anh anh cũng không bắt máy.
Bây giờ, cô rất đói bụng, cô cần ăn một bữa thật no, nhưng tài xế của cô giống như đang chống đối cô mà mãi không thấy xuất hiện.
Khi chiếc motor cua một vòng đẹp mắt rồi dừng lại trước mặt cô, Triệu Hương Nông lập tức nhíu mày.
Người phụ nữ đang cau có kia khiến Tống Ngọc Trạch than thở trong lòng, nhưng lúc này anh chỉ muốn nghĩ mọi cách để hàng mày cô giãn ra. Tống Ngọc Trạch nghĩ anh đúng là hết thuốc chữa rồi, thế là anh thử mỉm cười với cô, dùng giọng điệu như lúc trước để nói với cô: "Triệu Hương Nông, đói rồi nhỉ? Anh đưa em đi ăn."
Hàng mày cô càng cau chặt hơn.
Tống Ngọc Trạch thầm thề với lòng mình, đây là lần cuối, thật sự đây là lần cuối cùng. Thế là, anh lại nở nụ cười, dùng giọng nói và biểu cảm mà cô thích nói với cô: "Triệu Hương Nông, còn ngẩn người ở đấy làm gì? Anh biết ở đâu có cơm và đậu tương ngon đấy."
Khi cô ngồi trên xe anh, dè dặt ôm lấy thắt lưng anh, Tống Ngọc Trạch nghĩ thế giới này thật sự hoang đường biết bao, dù biết rõ là hoang đường nhưng cũng có một loại tâm tình gọi là bằng lòng chịu đựng.
Nửa tiếng trước Triệu Hương Nông đã gọi điện thoại cho anh, lúc đó anh đang trên đường quay về tòa nhà Willis. Cuộc điện thoại của Triệu Hương Nông khiến anh thấy phiền đến nỗi anh không muốn nhận điện thoại. Sau đó, nhìn qua kính xe anh thấy tấm biển quảng cáo bên ngoài nhà hàng Trung Quốc, rồi anh mới nhớ ra ắt hẳn lúc này Triệu Hương Nông đang rất đói bụng. Ý nghĩ này khiến anh đứng ngồi không yên, trùng hợp là Tống Ngọc Trạch lại nhìn thấy một chiếc motor bên ngoài một cửa hàng tiện lợi.
Tống Ngọc Trạch nghĩ, kết quả của lần trốn ra ngoài này chắc chắn lại là kết quả tồi tệ là anh phải vào cục cảnh sát, lần này chắc chắn anh sẽ bị phạt nặng hơn cả lần đầu. Vì sao lại phải làm như vậy, Tống Ngọc Trạch cũng không rõ. Anh chỉ nghĩ Triệu Hương Nông nhất định rất nhung nhớ quãng thời gian kia, dù đó chỉ là những giả dối, nên anh mới trộm chiếc xe kia.
Bát cơm nóng hổi được bưng lên, bên trên là đậu tương vàng óng và gà thái hạt lựu. Xem ra Triệu Hương Nông rất đói bụng, cô cầm chiếc thìa lên ăn từng thìa cơm lẫn đậu tương và gà. Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Trạch tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm của cô, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn lặng lẽ. Anh cứ thế nhìn cô ăn một mạch hết ba bát cơm.
Cô nhìn bát cơm trống rỗng, nghiêng đầu, cô đang nghĩ có lẽ bụng cô có thể chứa thêm một bát nữa không?
Ừm, hẳn là như vậy, bạn xem cô ấy đang nhìn xung quanh, nhất định cô ấy đang quan sát những người xung quanh xem họ có để ý đến dáng vẻ ham ăn của cô không.
Cô gái ngốc, ở đây chẳng có ai để ý đến em đâu. Khoảnh khắc đó, bộ dạng của Triệu Hương Nông khiến vành mắt Tống Ngọc Trạch cay cay. Nếu như không có những chuyện tồi tệ kia thì nhất định Triệu Hương Nông sẽ sống mãi trong sự ngây ngô như lúc này.
Trên đời này có ai không muốn ngây thơ đơn thuần?
Khi Triệu Hương Nông quay đầu lại, miệng cô lập tức bị khóa chặt, Tống Ngọc Trạch vươn người qua bàn, kéo gáy cô để cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh. Triệu Hương Nông cố gắng đẩy anh ra nhưng không thể, trong lúc giẫy giụa đã làm bát đĩa trên bàn rơi xuống đất. Cô tiện tay vơ chiếc cốc thủy tinh đập vào người anh, nhưng anh vẫn không chịu nhúc nhích!
Màn đêm càng thêm sâu lắng, Triệu Hương Nông đứng bên ngoài nhà hàng Trung Quốc, chiếc xe chở cô đang đậu ở bãi gửi xe bên đường đối diện, Tống Ngọc Trạch và cô đứng cạnh nhau.
Đây thật sự là một đêm dài, hệt như ánh đèn trong khu phố không ngủ kia. Triệu Hương Nông nhìn ánh đèn rực rỡ, nói với Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch, ban nãy tôi mới gọi điện thoại cho anh."
"Ừm, anh biết."
"Tôi gọi điện thoại để nhắc anh nhớ giao đoạn video của ba tôi..."
"Triệu Hương Nông!"
"Lúc đó anh không từ chối, không từ chối tôi coi như anh đã đồng ý."
Sau đó Triệu Hương Nông nghe thấy Tống Ngọc Trạch bật cười, Triệu Hương Nông đứng yên đợi Tống Ngọc Trạch thôi cười.
"Triệu Hương Nông, anh rất tò mò vì sao em phải làm như vậy." Anh hỏi cô, giọng nói nhuốm sự buồn phiền.
"Đây là cách có thể thoát khỏi anh mà tôi đã nghĩ rất lâu mới nghĩ ra. Một ngày nào đó anh sẽ chán ngán cuộc giao dịch này, sau đó bị cô ả đáng yêu khác thu hút."
"Nếu anh nói không thể thì sao?"
"Chuyện tương lai chẳng ai nói trước được điều gì. Năm mười mấy tuổi tôi cũng cho rằng người tôi mãi yêu là Bách Nguyên Tú, sau đó chẳng phải tôi vẫn trốn khỏi hôn lễ với anh ấy để ăn nằm với người đàn ông khác sao." Triệu Hương Nông nhìn dấu răng mờ trên cổ tay Tống Ngọc Trạch: "Còn anh, tôi đoán khi anh cầm tay Chu Nhuận chắc chắn anh cũng có suy nghĩ giống như tôi, chính là cô ấy, về sau cũng chỉ có cô ấy. Nhưng bây giờ thì sao, tôi không lấy Bách Nguyên Tú, còn anh..."
"Câm miệng, Triệu Hương Nông, em câm miệng lại cho anh." Tống Ngọc Trạch đột ngột xách cổ áo cô lên.
Rõ ràng, trong giọng nói của người này đầy sự sợ hãi, mà sự sợ hãi này chắc hẳn đến từ Chu Nhuận, người đàn ông vừa lên giường với người phụ nữ khác khi đối mặt với mồi tình đầu của mình: Xin lỗi, em yêu, anh cũng không hiểu vì sao lại ra nông nỗi này.
Trong ánh mắt bức người của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc Tống Ngọc Trạch rời đi, Triệu Hương Nông đã nói: "Tôi hi vọng ngày mai có thể nhìn thấy thứ tôi muốn nhìn thấy, nếu không lần sau anh đừng mơ động vào tôi."
Giọng điệu của cô như muốn truyền đạt cô sẽ liều chết cùng anh vậy.
Hôm sau, Triệu Hương Nông nhận được đồ mà cô muốn, Triệu Hương Nông lập tức ném nó vào hồ nước.
Tháng 5 trôi qua, rồi đến tháng 6, tháng 7, tháng 8 cũng qua đi, Triệu Hương Nông đều không gặp Tống Ngọc Trạch, cũng không nhận được điện thoại của anh. Cô vẫn sống với thân phận người thừa kế nhà họ Triệu, ban ngày chạy đi chạy lại giữa New York và Chicago vì công việc ở văn phòng Tống Liên Tố, cuối tuần tham dự một số buổi tiệc và hoạt động công ích. Rice vẫn giúp cô xử lí một số email, cũng sắp xếp cho cô những buổi học sức khỏe tích cực. Thỉnh thoảng cô sẽ cùng Triệu Diên Đình và Lý Nhu đến những buổi tiệc. Bây giờ, rất ít người nhắc đến lần đào hôn của cô, hay đoạn clip mà cô làm nữ chính kia.
Dần dần, Triệu Hương Nông cũng đã quen với việc mỗi ngày đi làm rồi quay về tòa nhà được cây cối bao quanh kia. Quen với việc buổi sáng mỗi ngày lũ chim chóc hót vang bên tai giục cô mau thức dậy. Quen với việc bị Rice thúc giục chạy bộ mỗi sáng sớm cuối tuần.
Hôm nay, Triệu Hương Nông lại bị cấp trên bảo đứng trước cửa sổ. Đứng trước cửa sổ Triệu Hương Nông nghĩ kỹ lại mới phát hiện cứ gần một tháng là Tống Liên Tố lại bảo cô đứng trước cửa sổ một lần.
Vừa rồi Tống Liên Tố đã nói với Triệu Hương Nông: "Cháu cứ đứng yên ở đó."
"Vì sao ạ?" Cô hỏi bà.
Tống Liên Tố liếc ra cửa sổ một cái, vẻ mặt mất tự nhiên: "Đây là sở thích đặc biệt của cô, cháu có thích lời giải thích này không?" =))))
Nhìn thấy ánh mắt quan sát của Triệu Hương Nông, Tống Liên Tố kêu rên trong lòng, Tống Ngọc Trạch đáng chết hại bà biến thành người kỳ quặc. Tháng nào Tống Liên Tố cũng nhận được yêu cầu từ Tống Ngọc Trạch: Bảo cô ấy đứng trước cửa sổ.
Ban đầu là mười phút, sau đó là mười lăm phút, rồi đến giờ biến thành nửa tiếng. Bà có thể tưởng tượng chàng trai đang nấp ngoài cửa sổ đang nhìn người phụ nữ đứng trước cửa sổ bằng ánh mắt như thế nào.
Tống Liên Tố nghĩ: Tiểu Trạch của bà nhất định yêu Triệu Hương Nông vô cùng.
Nghĩ đến đây, Tống Liên Tố lén nhìn Triệu Hương Nông. Mấy phút sau, từ ghen tị với vòng eo con kiến của Triệu Hương Nông, Tống Liên Tố lại ghen tị với làn da căng mịn như có thể bóp ra nước của cô. Bà dời mắt xuống dưới, nhìn thấy nơi phập phồng trước ngực Triệu Hương Nông, Tống Liên Tố nghĩ chỗ đó càng căng đầy hơn, mà...
Mà tên tiểu tử Tống Ngọc Trạch nhất định đã sờ qua.
Đợi Triệu Hương Nông rời khỏi đó, Tống Liên Tố mới hỏi Tống Ngọc Trạch: "Có muốn cô bảo Triệu Hương Nông đến căn hộ cô lấy lễ phục lần nữa không?"
Khi nói những lời này, Tống Liên Tố đang cười trộm trong lòng, bà nhớ lại ngày đó lúc bà về nhà nhìn thấy cảnh tượng trong phòng dành cho khách kia. Từ chiếc đèn, chiếc gối rơi xuống mặt đất cùng với mức độ nhăn nhúm của chăn đệm bà có thể đoán cảnh tượng lúc ấy vô cùng kịch liệt.
Đầu bên kia cúp máy mà không nói nửa lời.
Tháng 9, người Chicago đón một vị khách vô cùng tôn quý của họ: Ông trùm ngành năng lượng Tống Học Nhữ.
Vị khách tôn quý này đã mang đến cho thành phố công nghiệp này nguồn vốn đầu tư khổng lồ. Xuất hiện cùng Tống Học Nhữ còn có người người thanh niên anh tuấn. Khi người thanh niên đó hiện diện, mọi người đều thầm kêu lên: Hóa ra là anh ta!
Người đàn ông đứng bên cạnh Tống Học Nhữ là đối tượng mà người Chicago đang bàn tán xôn xao dạo gần đây: Mười ngày trước, một người đàn ông trẻ tuổi mang mười ngàn đô la đến phòng giao dịch ở Chicago. Sau khi rời khỏi phòng giao dịch, số tiến mười ngàn đô của người đàn ông đã biến thành một triệu không trăm mười nghìn đô. Chuyện này cũng chỉ xảy ra trong vòng một tuần lễ. Trẻ tuổi, thần bí, có cảnh ngộ truyền kỳ, khi những đặc điểm được người Mỹ yêu thích này xảy ra trên lãnh thổ Mỹ đã trở thành một sự kiện nổi tiếng sau một đêm, mà nhân tố của sự kiện này là người đàn ông khi nghiêm túc thì như ác quỷ Tu La trong điện thờ, khi vui vẻ thì đơn thuần giống như loài nai trong rừng sâu, đã trở thành chủ đề hot thu hút ánh mắt người khác. Người Chicago hoàn toàn bị người đàn ông đến tên tuổi cũng không rõ kia mê hoặc.
Khi sự kiện nóng hổi này lên đến đỉnh điểm thì người đàn ông xuất hiến, anh ta đang đứng ngay bên cạnh Tống Học Nhữ.
"Đây là cháu của tôi." Tống Học Nhữ giới thiệu ngắn gọn người đàn ông kia.
Thế là, người ta mới vỡ lẽ, sau đó thầm cảm thán trong lòng: Hóa ra là như vậy, chẳng trách!
Sau khi bừng tỉnh ngộ, có người vội vàng hỏi về chuyện xảy ra ở phòng giao dịch Chicago.
Người đàn ông nở nụ cười dễ thương: "Đó chỉ là một vụ cá cược giữa tôi và ông nội. Nếu như trong vòng một tuần tôi có thể kiếm được một triệu đô thì ông ấy sẽ phải cắt cỏ một tuần."
Chỉ là một câu chuyện kiểu Mỹ, ấm áp, thoải mái và hài hước, khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Câu chuyện cũng dễ thương và thú vị giống như sự kiện ngài Tổng thống mải mê tự sướng với người phụ nữ khác khiến Đệ nhất phu nhân nổi cơn ghen, khiến mọi người vui vẻ bàn tán.
Mà những người viết bài cũng từ chuyện nhỏ này mà viết thành một bài báo dài dằng dặc để ca ngợi sự tương tác giữa hai ông cháu.
Chuyện này trong mắt người đời rất tốt đẹp, nhưng đối với những người làm trong ngành quan hệ truyền thông thì đây chính là môt kế hoạch được sắp đặt hết sức công phu.
Câu chuyện của người thừa kế nhà họ Tống đã đạt được thành công lớn, điều này Triệu Hương Nông phải thừa nhận rằng thành công này đã nhận được những hồi đáp có lợi cho việc mở rộng thị trường Bắc Mỹ của Tống Học Nhữ. Trung tuần tháng 9, Năng lượng Tống thị lên sàn chứng khoán ở New York. Một tuần sau, cổ phiếu của Năng lượng Tống thị tăng mấy chục lần. Nửa tháng sau, nó trở thành một trong những cổ phiếu quyền lực nhất sàn chứng khoán.
Sau khi nhận được sự chú ý lớn, Tống Học Nhữ tuyên bố ông ta sẽ đặt văn phòng ở Chicago, rồi giao toàn quyền công ty ở Chicago cho Tống Ngọc Trạch. Khi tuyên bố tin tức này, Tống Học Nhữ cũng bố trí một đội ngũ nhân viên cùng làm việc với Tống Ngọc Trạch. Khi mọi người biết được những người trong đội ngũ này có mấy vị học giả, chuyên gia danh tiếng lấy lừng hoặc những nhân tài mới nổi, họ đều đoán rằng: Vị thương nhân dã tâm bừng bừng kia cuối cùng cũng vươn tay về miếng bánh kia – năng lượng hạt nhân.
Quả nhiên, mấy ngày sau, Tống Ngọc Trạch đích thân tuyên bố: Trong những năm tiếp theo, công ty mới thành lập sẽ tập trung khai thác năng lượng hạt nhân và họ sẽ dành một phần cho ngành hàng không
Ngày hôm đó, cổ phiếu ngành hàng không của Năng lượng Tống thị lập tức tăng mạnh.
Tháng 10, Tống Ngọc Trạch trở thành một người có quyền lực nhất trong vòng xã giao ở Chicago nói riêng và khu vực Đông Mỹ nói chung. Tất nhiên, những người quen biết Tống Ngọc Trạch đều lựa chọn lãng quên tính lựa chọn thân phận "Thịt tươi" trong lòng Clara của Tống Ngọc Trạch. Thỉnh thoảng có người âm thầm nhắc lại, tất nhiên sẽ bị cánh phụ nữ bị Tống Ngọc Trạch hớp hồn phản bác: Xì! Đó chỉ là trò đùa của anh ấy và mọi người thôi!
Dù Triệu Hương Nông đã cực lực tránh đụng mặt Tống Ngọc Trạch ở bất cứ trường hợp nào nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi.
Triệu Hương Nông gặp lại Tống Ngọc Trạch là vào thượng tuần tháng 10. Trong buổi tiệc từ thiện của một vị chính khách Chicago, Triệu Hương Nông đi cùng Triệu Diên Đình, Tống Ngọc Trạch là vị khách quý mà vị chính khách kia đặc biệt gửi lời mời. Trong buổi tiệc đó, Bách Nguyên Tú cũng tham dự, mà người theo đuổi Triệu Hương Nông mới xuất hiện gần đây cũng có mặt ở buổi tiệc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...