Đóa Hoa Sơn Dã

Khi Maddie tỉnh giấc sáng hôm sau, cô biết có chuyện gì đó sai trái đã xảy ra. Đầu tiên cô không chắc nó là chuyện gì, nhưng rồi cô nhớ lại đầy sinh động sự ngượng nghịu của cô trước mặt Đại úy Montgomery.
Edith đem nước rửa mặt vào cho cô. “Hai người bọn chị chắc chắn đã ở trên đó rất lâu chiều tối qua. Và chị chắc chắn đã chạy xuống đồi trong sự gấp rút kinh khủng. Anh ta đã thử làm gì đó mà chị không thích ư?”
Maddie hồi tưởng lại mọi thứ quá rõ ràng rằng Đại úy Montgomery đã không tỏ ra bất kỳ một sự ve vãn không đứng đắn nào cả, nhưng còn cô chắc chắn đã tự biến mình thành một con ngốc. Cô có thể vẫn còn văng vẳng bên tai tiếng anh nói “Không” với cô khi hai bàn tay của cô đã trượt đi quá xa.
Cô quay sang Edith. “Tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra. Đại úy Montgomery là một quý ông hoàn hảo mọi nơi mọi lúc.”
“Vậy ra đó là chuyện đã khiến chị nổi điên lên.”
“Chị không tức giận một chút nào cả,” cô gắt. “Bộ em không có bữa sáng để mà nấu à?”
“Chị muốn em cho anh ta ăn?”
“Nếu em muốn nói đến Đại úy Montgomery, em sẽ phải hỏi xem anh ta có muốn cùng ăn với chúng ta không. Còn anh ta có ăn hay không thì cũng không phải là việc của chị.”
Edith rời khỏi lều, cười khúc khích.
Trong lúc Maddie rửa ráy và mặc vào bộ trang phục đi đường cứng cáp của cô, cô tự bảo với mình rằng cô không hề giận dữ, rằng Edith là một người phụ nữ ngu ngốc không có lấy chút đức hạnh nào và thậm chí là còn thiếu ý tứ hơn nữa. Nhưng cô càng nghĩ, những thớ thịt trên người cô càng căng lên. Làm sao anh dám đối xử với cô như người đàn bà nào đó vào buổi tối như vậy chứ? Toàn bộ những gì cô đang làm là gỡ bỏ những cái gai ra khỏi anh, thế mà anh đã nghĩ rằng cô đang cố ve vãn lấy anh đấy. Trong tất cả những tính tự phụ của bất kỳ một người đàn ông nào, thì đây là điều tệ nhất. Cô không thích anh. Nếu cô có đi thích một người đàn ông, đó hẳn sẽ là một người với... với nhiều sự lãng mạn hơn. Một người thi thoảng tặng cô vài lời ca tụng-ít nhất là đỡ hơn cái câu “Nhìn cô cũng không gây thiệt hại đau đớn gì.”
Vào lúc cô mặc đồ xong và rời khỏi lều, cô đã không còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, thay vào đó là cơn giận dữ điển hình mô típ cũ trút lên đầu Đại úy Montgomery vì đã chiếm lợi thế trên người cô và hiểu lầm những ý định trong sáng của cô. Ở bên ngoài, Edith đã rán xong trứng và thịt đùi, và ném những lát bánh mì cũ trộn chung với mỡ vào rán chúng lên luôn. Frank, Sam, Toby, và Đại úy Montgomery toàn bộ đang ngồi trên mặt đất và ăn uống đầy vẻ nhiệt tình.
Người đầu tiên đập vào mắt cô là Đại úy Montgomery. Theo ý kiến của Maddie thì anh đã nhìn cô với một ánh mắt như thể ta đây biết rõ vậy. Thế nghĩa là, cô nghĩ, anh ta tưởng mình là một trong những người phụ nữ của anh ta chứ gì? Anh ta nghĩ mình là một trong những cô nàng ngờ nghệch, nhu nhược suốt ngày bám theo loanh quanh những gã đàn ông và lên giường với họ để gây sự chú ý cơ đấy.
Cô hất mũi lên trời và ngoảnh mặt đi khỏi anh, nhưng cô mỉm cười với ba người đàn ông còn lại. “Buổi sáng tốt lành,” cô nói vui vẻ. “Tôi hi vọng mọi người đã ngủ ngon giấc. Tôi thì đương nhiên rồi. Không chút bận tâm gì trên đời cả.”
Cô ngồi xuống bàn và nhìn vào đĩa thịt mỡ Edith đã đặt trước mặt cô và hoàn toàn chẳng còn muốn ăn tí nào nữa. Cô nghịch nghịch thức ăn vòng quanh một hồi, rồi nhìn lên Frank. “Ông đã xem qua vở nhạc hôm nọ tôi đưa ông chưa?”
“Ừa,” ông ta nói chẳng mấy hứng thú.
“Ông thấy nó sao?”
“Tạm được.”
Cô nhìn trở lại thức ăn của mình. Quá nhiều cho một cuộc đối thoại với Frank. Cô quay sang Sam. “Tình hình những con ngựa cho chuyến đi thế nào rồi?”
Tất cả những gì Sam làm là gật đầu với cô, vì vậy cô nhìn sang bên phải lướt qua Đại úy Montgomery như thể anh thậm chí cờn không có ở đó và cười với Toby. “Bữa sáng của ông thế nào?”
“Ăn đứt quân đội.”
Cô cắn một miếng trứng nhỏ. “Toby, kể tôi nghe một chút về ông đi.”
“Không có gì nhiều để kể cho lắm. Tôi được sinh ra và tôi vẫn chưa chết. Còn đoạn giữa thì không có nhiều nhặn gì.”
Với sự tập trung vĩ đại cô lảng qua cặp mắt của Đại úy Montgomery trên người mình và nhìn trở lại đĩa. Cô sẽ không cố gắng bắt chuyện với anh đâu. Từ giờ trở đi cô sẽ cho anh biết là cô không hề có hứng thú với anh trong bất kể chuyện gì hết. Không. Không. Và không.
Sau bữa điểm tâm sáng, trong khi Edith đang rửa chén đĩa, đóng gói những món đồ sứ của Maddie vào trong chiếc hộp gia dụng của nó, và những người đàn ông thì đang hạ lều, Edith lên tiếng, “Em nghĩ chị đang tính tỏ ra tử tế với anh ta để anh ta có thể cho chị đi vào lần tới chị phải gặp gã kia về việc cô em gái bé bỏng của chị cơ mà.”
“Chị không cần phải hỏi xin sự cho phép của bất kỳ ai để đi bất cứ chỗ nào chị muốn đi cả. Cả Đại úy Montgomery lẫn toàn bộ phần còn lại của quân đội cũng đều không có quyền bảo chị có thể hay là không thể làm cái gì.”
“Nhưng anh ta cứ cho là mình đúng. Theo kinh nghiệm của em thì đàn ông lấy đi những thứ họ muốn lấy và làm những việc họ muốn làm. Nếu một người phụ nữ đứng ngáng đường của họ, họ sẽ coi đó là một trở ngại chẳng khác gì so với một con muỗi vo ve quanh họ.”
“Đại úy Montgomery không giống như vậy. Anh ta là một người có giáo dục. Anh ta là một người biết cảm thông. Chị sẽ giải thích cho anh ta rằng chị cần phải đi đâu đó và chị cần phải đi đến đó một mình.”

Lời đáp của Edith là một tràng cười ngặt nghẽo rõ to khi cô ta quay mặt đi.
“Nếu anh ta không chịu lắng nghe lý lẽ, vậy thì sẽ luôn có thêm thuốc phiện,” có nói dưới hơi thở của mình.
Tính theo đường chim bay thì còn không đầy năm mươi dặm nữa là tới thị trấn tiếp theo nơi mà Maddie sẽ hát, có điều đường đi thật vất vả. Ngồi bên trong cỗ xe ngựa quả là cực hình, trong khi cô nhào hết bên này tới bên kia, đầu của cô bị va vào khung xe, lưng của cô nẩy tưng tưng trên những cái ghế cứng ngắc làm bằng da ngựa, đầu gối của cô đập mạnh vô những tấm ốp cửa bên sườn xe. Có một lần Đại úy Montgomery đã hỏi cô có thích cưỡi ngựa với anh không, nhưng cô đã cao ngạo từ chối. Edith đã trải qua một tiếng ngồi xe và quyết định là đi bộ còn sướng hơn, vì vậy cô ta đã bỏ lại Maddie ngồi một mình. Maddie không muốn đi bộ bởi vì cô chắc chắn là Đại úy Montgomery sẽ cưỡi ngựa ngay bên cạnh và cười nhạo cô, và cô đang tự hành xác mình với suy nghĩ cho rằng anh hẳn sẽ bình phẩm về thái độ của cô vào cái ngày hôm trước. Cô đã tập đi tập lại nhiều lần điều cô sẽ nói với anh một khi anh nhắc tới sự việc đó. Mỗi cụm từ cô đã dợt qua đảm bảo sẽ hạ bệ anh xuống dưới những gì anh hoàn toàn xứng đáng nhận được. Vài lần cô ước chi mình đã mặc kệ những cái gai đó trên người anh. Nhưng gấp đôi số lần ấy cô lại nhớ đến cảm giác đôi chân của anh dưới đôi bàn tay của mình.
Không lâu sau giữa trưa họ phải ngừng xe lại để lội qua một nhánh nhỏ thuộc sông Colorado. Frank đến bảo cô tốt hơn nên ra ngoài đề phòng trường hợp có vấn đề gì đó và cỗ xe lật nhào. Với sự giúp đỡ của Frank, cô bước xuống một cách trang nhã từ trên bục cao và leo lên lối mòn đầy vết bánh xe được dùng như là một con đường.
Trên đỉnh đồi cô quay lại nhìn và dõi theo những người đàn ông đang cố đưa chiếc xe ngựa băng qua những hòn đá và lội qua dòng nước. Khi cỗ xe bị mắc kẹt giữa những tảng đá, cô ngắm nhìn Đại úy Montgomery xuống ngựa, cởi bỏ áo sơ mi, thảy nó vào trong xe, đi tới giúp Sam xoay cái bánh xe to tướng lại.
“Anh ta quả là một anh chàng vô cùng đẹp đẽ, có phải vậy không?” Edith nói từ sau lưng cô.
Maddie nhìn chằm chằm vào tấm lưng to rộng, rám nắng của người đàn ông.
“Thật khiến cho người mình thấy nhức nhối, đúng không?”
“Em không thể kiếm gì khác để làm sao?” Maddie gắt lên, làm cho Edith bực bội nhìn cô rồi bỏ đi chỗ khác.
Maddie nghĩ cô nên sử dụng quãng thời gian thoát khỏi cỗ xe đó để tập thể dục một lát, nhưng cô cứ đứng chôn chân ngay tại chỗ và ngắm nhìn mọi chuyển động của Đại úy Montgomery. Cô ngắm những bắp cơ uyển chuyển dưới làn da của anh trong khi anh căng người ép lại vào bánh xe, nhìn thấy những bắp cơ phồng lên dưới chân anh khi anh đẩy. Một lần, anh bỗng ngưng lại và nhìn thẳng vào cô, như thể anh biết cô đang ngắm nhìn anh vậy. Cô nhanh chóng xoay mặt đi, nhưng vẫn không kịp trước khi anh nhìn lên mình.
Khi cỗ xe đang qua được dòng nước, Đại úy Montgomery quay lại và ra hiệu cho cô xuống đồi. Cô nhìn đi hướng khác, như thể cô không trông thấy anh vậy, và bắt đầu bước đi về phía khu rừng.
Chỉ trong mấy phút anh đang tới cạnh cô, trên ngựa của anh, vẫn đang cởi trần. “Tôi đến tặng cô một chuyến cưỡi ngựa băng qua dòng sông này.”
Cô đã quá mải miết ngắm nhìn anh đến mức cô chẳng hề nghĩ đến việc cô sẽ băng qua con sông bằng cách nào. “Không, cảm ơn anh. Tôi sẽ đi bộ.”
“Cô không thể đi bộ qua sông được. Nó quá sâu và quá trơn trượt, chưa kể là cũng quá lạnh nốt.”
“Cái lạnh dường như không làm phiền anh nhiều cho lắm,” cô nói, tặng anh một cái liếc xéo.
Anh đi dọc theo cạnh cô. “Sáng nay cô bị làm sao thế hả? Hôm qua cô còn không thể rời xa khỏi tôi và hôm nay cô lại không muốn tới gần tôi.”
Cô quay sang và nhìn anh với ánh mắt giận dữ đến độ Buttercup cũng phải bước tránh ra xa một bên khỏi cô.
Anh cố pha trò về nó. “Cô đang hù con ngựa của tôi sợ kìa.” Khi cô không phản ứng lại, anh thở dài. “Bất cứ cái gì tôi đã làm lần này, Maddie, tôi xin lỗi về nó. Tôi không bao giờ có ý-”
“Tôi thích Cô Worth hơn. Tôi chưa bao giờ cho phép anh được gọi tôi là Maddie cả.”
“Ôi, chết tiệt,” anh lầm bầm, rồi nhoài người tới và tóm lấy cô ngay dưới hai bên cánh tay và nhấc cô lên khỏi mặt đất. “Mọi người đang đợi cô kìa.”
“Đặt tôi xuống! Anh đang làm đau tôi đấy. Tôi sẽ đi bộ về cỗ xe ngựa.”
“Cô không thể đi bộ qua con sông đó, và không có thời gian cho cô thử nó để cô có thể chứng tỏ với tôi rằng cô có thể làm được. Bên cạnh đó, tôi không tin tưởng cô sẽ không đi lạc hướng vào rừng. Hoặc là tôi mang cô thế này qua sông trước mặt những người khác hoặc cô cưỡi ngựa với tôi.”
“Đại úy Montgomery, tôi không thích anh chút nào cả. Không một chút nào hết,” cô nói trong khi cho phép anh giúp cô ngồi lên ngựa đằng trước anh. Cô có thể cảm thấy làn da trần, ấm nóng của anh xuyên qua chiếc áo cánh vải bông của cô.
“Thật kỳ lạ,” anh nói vào tai cô. “Ngày hôm qua tôi có cảm tưởng rằng cô thích tôi rất nhiều. Rất rất nhiều.”
Toàn thân Maddie đỏ ửng cả lên trong sự ngượng ngùng, và cô cố hết sức ngồi thẳng để cho cô không thể đụng chạm vào anh, nhưng đó là điều không thể thực hiện trong chuyến cưỡi ngựa băng qua dòng nước này. Cô có thể thề rằng anh đã dẫn dắt con ngựa chạy vào trong mọi cái hố để cô bị nảy ngược về sau vào anh.
Có một lúc, khi chiếc móng ngựa chân trước của Buttercup bị trượt ra, cánh tay 'Ring siết chặt quanh khung sườn của cô. “Tôi cóc cần quan tâm cô điên với tôi đến mức nào,” anh nhắm nhẳng. “Hãy mau dựa sát vào tôi và đừng có mạo hiểm để bị rớt đấy.”

Cô đủ khôn ngoan để không cãi lời anh. Cô tựa người ra sau và phát hiện ra rằng cô thật vừa vặn với anh, cứ như là cơ thể của cô được tạo ra cho riêng anh vậy.
Ở phía bên kia dòng sông, khi cô xuống ngựa, cô vẫn không chịu nhìn anh. “Cảm ơn anh,” cô lầm bầm, và rảo bước về phía cỗ xe ngựa. Áo sơ mơ của anh đang nằm trên ghế, vào cô ráng ngồi cách xa nó hết mức có thể.
Chiếc xe vừa mới bắt đầu lăn bánh thì cánh cửa bị mở tung ra và Đại úy Montgomery bước vô trong.
“Cái xe này là cái thứ nặng nhất mà tôi đã từng phải cố gắng đẩy. Có cái gì ở bên trong mấy chiếc rương đó của cô thế? Chì hả?”
“Tôi không muốn bất kỳ sự đồng hành nào,” cô nói, và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ừm, còn tôi thì muốn. Cả Frank và Sam đều bỏ đi mất điều gì đó để được mong đợi là những người vui chuyện, Toby hầu như lúc nào cũng than phiền, còn cái cô hầu gái đó của cô thì...”
Cô nhìn anh và ước gì đã không làm thế, bởi vì anh vẫn chưa mặc vào áo sơ mi. “Có gì sai với Edith à?”
“Cô ta cứ tiếp tục dâng hiến bản thân mình cho tôi, tất cả chỉ có nhiêu đó. Nói rằng tôi sẽ không phải mất đồng nào cho chuyện đó.”
Cô hướng đôi mắt nảy lửa về phía anh. “Và ta biết anh quá sức tốt bụng để có thể bỏ qua lời đề nghị của cô ta, có phải không?”
Anh chà sát hai cánh tay để chống lại cơn rùng mình vì lạnh, rồi lần tìm chiếc áo của anh, cái mà đang bị anh ngồi đè lên. Anh rút nó ra và bắt đầu mặc vào. “Tôi không biết làm thế nào mà tôi bị xếp loại vào nhóm những kẻ làm bộ làm tịt ra vẻ đạo đức, tuy nhiên, theo những gì được ghi nhận cho thấy, tôi không có đồng ý.”
Cô không nhìn anh, nhưng lại khịt mũi.
“Tôi có cần phải quẳng mình vào một người phụ nữ để chứng tỏ là tôi không có không?”
“Tôi không biết là thứ gì khiến anh nghĩ rằng tôi quan tâm đến những việc anh làm. Trừ việc tôi mong sao anh hãy ngồi xe cùng với người khác ấy. Tôi không mời anh vô trong cỗ xe này với tôi, cũng như là mời anh đi cùng trong chuyến đi này. Tôi thực sự ước gì anh biến khỏi đây.”
Anh không nói gì trong một lúc. Thực tế, anh đã quá sức tĩnh lặng đến mức Maddie phải quay sang nhìn xem anh thế nào. Anh đang quan sát cô một cách chăm chú. “Mặt tôi có vết dơ hả, Đại úy?”
“Không có,” anh nói chậm rãi. “Không bị dơ.” Anh không nói thêm từ nào nữa, mà mở cửa ra, bám lấy tay vịn phía trên đầu, và kéo mình ra khỏi xe, đi lên phía trên để cưỡi ngựa ở tốp trước với Sam và Frank.
Maddie tự thuyết giảng cho mình suốt cả tiếng đồng hồ tiếp theo vì đã cư xử ngốc nghếch như vậy. Cô đang tự làm mình trở nên lố bịch và thiên hạ đang cười vào cô. Cô thề rằng cô sẽ giữ những cảm xúc của cô cho riêng mình từ giờ trở đi. Đại úy Montgomery không có ý nghĩa gì với cô cả. Cô không thích anh theo bất kỳ cách thức, kiểu dáng hay hình dạng nào hết, và anh càng sớm hiểu được điều đó chừng nào thì càng tốt chừng ấy. Từ giờ cô sẽ lịch sự với anh và không thêm gì khác nữa. Anh ta chẳng khác biệt gì, trong việc gây sự chú ý với cô hơn Frank cả.
***
“Cô không thể ra ngoài đó,” 'Ring êm ái nói. “Ý tôi là thế, cô không thể ra ngoài đó. Những gã đó đều say xỉn. Chúng say khướt cả mấy ngày nay rồi và chúng hiện đang trở nên xấu tính.”
Họ đang ở trong căn lều của cô, đã được họ dựng lên bên ngoài toàn nhà duy nhất trong cái thị trấn Picherville bé tí tẹo này. Khi họ tới được khu trại nhỏ bé dơ bẩn vài giờ trước, mỗi một người đàn ông và tất thảy những người phụ nữ phục vụ họ đều ra ngoài để gặp nữ công tước ca hát. Tin tức của chuyển viếng thăm cận kề của LaReina đã đến chỗ họ vào ngày hôm trước, và mỗi người đã dành thời gian tạm ngưng cái trạng thái đều đều của nỗ lực tìm kiếm vàng buồn tẻ đơn điệu để nhậu xỉn trước việc nghe tin về cô ca sĩ opera. Sáu người đàn ông thậm chí đã đánh xe bỏ ngược trở lại Thành phố Denver để mang cây đàn piano đến cho cô. Họ đã chở nó lên những con đường mòn dốc núi, để nó bị rơi ba lần, và bây giờ Frank đang cố ráp nó lại với nhau.
“Dĩ nhiên là tôi có thể hát cho họ,” Maddie nói, quay người đi khỏi anh, cố gắng làm cho nghe ra vẻ tự tin. Nhưng cô có thể nghe thấy những tiếng hò hét inh ỏi và thi thoảng là tiếng đùng đoàng từ những người đàn ông.
Anh nắm lấy cánh tay của cô và xoay cô lại đối mặt với anh. “Có chuyện gì với cô vậy? Chuyện gì đã khiến cô tức giận tôi đến thế?”
“Tôi không biết anh đang nói đến cài gì. Tôi vẫn luôn như vậy trước giờ với anh. Không có gì thay đổi cả.”
“Phải, đúng thế. Trong một lúc nào đó tôi đã tưởng có lẽ chúng ta có thể làm bạn, tôi biết chắc chắn là tôi rất thích những cuộc trò chuyện của chúng ta.”
“Trò chuyện? Đó là thứ mà anh gọi chúng sao? Nơi anh bảo tôi có thể hay không thể làm gì? Nơi anh chất vấn tôi về mỗi khía cạnh trong cuộc đời của tôi?”

Anh lùi lại một bước khỏi cô. “Tôi xin lỗi. Tôi đoán mình đã có một ấn tượng sai lầm.” Anh hít một hơi. “Nhưng quên những sự khác biệt của chúng ta đi. Những kẻ ngoài đó đang trở nên xấu bụng và tôi lo sợ cho cô đấy.”
“Tại sao? Lo sợ rằng nếu lỡ như anh bị phang vào đầu với một vỏ chai uýt-ky, nó sẽ đi tông thành tích của anh và phá hủy hình tượng hoàn hảo của anh hả?”
Anh nhìn cô một lúc lâu. “Nếu cô bị thương, tôi sẽ không thích việc đó chút nào đâu.”
Một lần nữa cô quay mặt đi khỏi anh. “Anh không thể cản được tôi. Tôi sẽ ra ngoài đó.”
Anh tóm lấy hai vai cô và xoay lại đối mặt anh. “Maddie, đừng làm việc này chỉ để chứng tỏ với tôi rằng cô có thể làm bất cứ chuyện gì cô muốn. Hãy sử dụng lý trí thông thường của cô đi nào. Tôi không kiểm soát được một đám đông với kích cỡ và sự hung hăng như thế. Và lần này cô sẽ không thể khiến họ nghe được một nốt đơn nào đâu.”
Cô biết rằng anh đang nói với cô sự thật, và nếu tất cả chỉ phụ thuộc vào mình cô, thì cô đã rời đi ngay lập tức trong đêm, và tiến thẳng về Thành phố Denver, nhưng những mệnh lệnh cho cô là phải hát trong sáu khu trại mà cô sẽ hát. “Tôi phải làm,” cô khẽ nói.
Anh nắm lấy cô với chiều dài của một sải tay trong chốc lát, nhìn sâu vào mắt cô. “Tôi chắc chắn ước sao cô có thể kể tôi nghe có chuyện gì đang diễn ra khiến cô phải thực hiện chuyến du hành này ngay từ lúc đầu. Cuộc sống của cả hai chúng ta sẽ dễ thở hơn rất nhiều nếu cô chịu tin tôi.”
Nếu tôi tin anh, cô thầm nghĩ, có lẽ nó sẽ khiến cuộc sống của chúng ta dễ thở hơn nhưng nó cũng có lẽ là kết thúc cuộc sống của một cô gái bé bỏng. “Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Cô dịch ra khỏi sự níu kéo của anh. “Tôi đang dự định đem lại một chút văn hóa cho những con người khốn khổ này và-” Cô phải ngừng lại vì một tràng súng đang nổ ra liên tằng.
“Tôi sẽ làm hết sức mình,” cuối cùng anh nói, rồi ra khỏi lều.
Maddie đứng bất động trong một chốc và nhìn sau anh. Cô không khờ dại như cô đã tự vẽ nên mình như thế. Dẫu cho giọng ca của cô có gây ấn tượng với những người đàn ông độc thân và hầu như tỉnh táo, nhưng cô đã nhìn thấy quá nhiều kẻ say rượu đến mức không thể không biết rằng rất nhiều người một mặt tuy tử tế đáng kính lại thường trở nên hung bạo khi họ uống rượu.
Có khoảng một tá tiếng súng nổ ra, khiến cô nhảy dựng lên, và khi trái tim cô lắng lại, cô nghĩ về những năm tháng trình diễn xa xưa. Cô nhớ tất cả những đóa hoa hồng được tung lên dưới chân của cô ở Florence. Ở Venice cô đã từng đi thuyền đáy bằng cùng với một ca sĩ giọng nam cao-tên anh ta là gì nhỉ? Cô ngạc nhiên là những cái tên của những nghệ nhân khác thật dễ lãng quên làm sao-và họ đã song ca. Tất cả những chiếc thuyền đáy bằng khác đều dừng lại, và người ở thành Venice đã mở cửa sổ nhà họ để lắng nghe. Khi cô và người ca sĩ nam cao kết thúc bài hát, những tiếng hoan hô vang vọng khắp cả con kênh. Còn giờ thì cô sẽ phải thuyết phục một đám đông thợ mỏ hỗn loạn bát nháo dơ bẩn, say xỉn thích cô.
“Chị trông như thể sắp khóc tới nơi rồi ấy,” Edith nói, bước vô trong lều.
“Dĩ nhiên là không.” Maddie phớt nhẹ lên gương mặt của cô với một miếng bông thoa phấn.
“Nếu em phải đối mặt với những gã đó hát cho bọn chúng như chị và nhìn vào cái cách chị thực hiện, thì em cũng sẽ phát hoảng thôi.”
“Ý em là sao? ‘Nhìn vào cái cách chị thực hiện.’ ”
“Đây là một trong những thị trấn của Harry. À ta là một ả tóc đỏ to bự thế này nè. Ừm, không thực sự đỏ, nhưng gần gần thế, và ả ta đã nghe tin chị đến và không thích nó đâu. Ả ta mặc nhiên xem những gã này là của ả và không muốn chia sẻ bọn chúng.”
“Chị có thể cam đoan với em-và bà ta-rằng chị không muốn bất kỳ ai trong số những người đàn ông này cả. Chị đơn giản chỉ muốn, chúng ta sẽ nói thế này, mượn họ trong một lúc.”
“Sao cũng được, ả ta không thích nó tí nào hết. Ả bôi bác chị một đống, bảo rằng chị là một kẻ hợm hĩnh và một là quý cô thế nên chị sẽ nhìn bọn chúng dưới mũi của chị, giờ những gã đó đang chuẩn bị để ghét chị rồi đấy.
Ả ta còn nói với họ rằng chị là một núi băng trôi và rằng opera dành cho những người đàn ông có máu lạnh chảy trong tĩnh mạch của họ.”
“Điều đó thật khôi hài. Tất cả những vở opera đều tràn đầy bởi cảm xúc và tình yêu.”
“Nhưng chúng đều là tiếng ngoại ngữ và không ai có thể hiểu được chúng, phải không? Và cái cách chị đứng đó hát cho họ...” Edith dựng thẳng xương sống, đặt hai bàn tay trong tư thế cầu nguyện, một ánh mắt kiêu kỳ, tự mãn hiện lên trên gương mặt, và mím chặt môi lại. “Chị trông chẳng giống như là đang hát một bài ca về tình yêu khi đứng trên đó.” Đôi mắt của Edith chuyển thành ma mãnh. “Em không cho là cái anh chàng Đại úy Montgomery đó sẽ nghĩ đến chị và tình yêu trong cùng một hơi thở đâu.”
Chính là nó. Maddie quăng xuống cái bông thoa phấn. “Edith, chị muốn mượn chiếc áo nịt ngực đỏ đen của em, cái thực sự lòe loẹt ấy.”
“Hả?”
“Em nghe chị rồi đấy. Đi và lấy nó ngay bây giờ. Ngay phút này.”
“Nó sẽ không vừa với bộ ngực đó của chị đâu.”
“Tốt. Chị sẽ phải cho phép nó hở ra nhiều đấy.”
Edith mở to mắt. “Dạ, thưa tiểu thư,” cô nói, chạy lon ton ra khỏi lều. Maddie bắt đầu thay ra bộ váy lụa đơn giản, đáng yêu của cô.
***
Bốn mươi lăm phút sau, Đại úy Montgomery tiến về phía căn lều để anh có thể dẫn cô lên trên cái sâu khấu mà Sam đã ghép lại vào nhau. Anh dự định cố thử thêm một lần nữa thuyết phục cô đừng hát, nhưng anh chỉ nhìn một cái vào khuôn hàm nghiến chặt của cô và không nói lấy một lời nào nữa. Anh bước đi phía trước Maddie, và cô tự hỏi làm thế nào anh có thể di chuyển được với sức nặng của tất cả mớ vũ khí anh đang đeo trên người thế không biết. Theo sau cô là một Toby vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
Maddie cố hết sức để che giấu sự lo âu của cô, cả về đám đông đang tiến tới lẫn về kế hoạch cô dự tính thực hiện. Cô không chắc mình có đủ dũng khí hay không nữa.

Cô bước lên sâu khấu, và tiếng ồn ào của những người đàn ông lắng xuống thành một tiếng rì rầm mờ nhạt. Họ sẽ không chào đón cô; họ sẽ buộc cô tự chứng tỏ bản thân mình.
Cô có thể nhìn thấy qua mắt họ rằng họ nghĩ cô đúng như những gì người đàn bà tên là Harry đã nói về cô. Nhưng có lẽ giọng hát của cô có thể thay đổi suy nghĩ của họ.
Cô đứng theo dáng mà Bà Branchini đã dạy cho cô, tư thế mà phần còn lại của cả thế giới trông đợi ở một ca sĩ opera, và bắt đầu hát một giai điệu du dương từ Don Giovanni.
Cô hát chưa đầy năm phút thì bọn họ bắt đầu la ó. Hai phát súng được bắn ra và một vài kẻ bắt đầu xì xầm với tông giọng lớn.
Cô liếc sang Đại úy Montgomery, nhìn thấy đôi mắt của anh đang quét qua đám đông, một tay đặt lên khẩu súng, tay kia nắm lấy thanh kiếm, sẵn sàng rút chúng ra khi cần thiết.
Maddie ngừng hát. Cô quay lại và đi đến chỗ Frank. “Ông có mang theo quyển phổ nhạc từ vở opera mới đó không?”
“Carmen?”
Cô gật. “Cho tôi vài ba khúc dạo đầu và sau đó chơi bản ‘Habanera.’ Hãy chơi nó ba lần. Hãy chơi nó như thể sinh mạng của ông phụ thuộc vào nó ấy.”
Ông ta nhìn ra ngoài đám đông với một con mắt khắc nghiệt. “Ở nơi này thì có lẽ thế thật.”
Cô cố gắng thu hút sự chú ý của những người đàn ông để kể cho họ nghe câu chuyện về Carmen và về bản nhạc cô sắp sửa hát, nhưng không ai thèm lắng nghe cô nói cả. Cô nhìn Đại úy Montgomery và trông thấy nỗi lo lắng trên gương mặt của anh.
Mình sẽ cho bọn họ thấy, cô nghĩ, mình sẽ là Carmen, cô gái mạnh mẽ đầy sức sống làm việc trong một xưởng chế tạo xì gà.
Frank bắt đầu chơi một hai khúc dạo đầu, và Maddie bắt đầu cởi nút áo cánh của cô. Những gì mà giọng hát của cô không thể làm được thì da dê của cô sẽ làm thay. Bây giờ cô phải gây sự chú ý ở hàng đầu cái đã. Và khi cô tháo bỏ kim băng kẹp tóc cô ra, xõa nó chảy dọc xuống lưng, cô có được sự chú ý của năm hàng đầu tiên.
Carmen là một vai diễn giọng nữ trung và giọng của Maddie không có đủ độ huyền ảo cần thiết, nhưng cô có xúc cảm. Những từ đầu tiên của bản “Habanera” là “Tình yêu là một cánh chim nổi loạn mà không một ai có thể thuần phục được, và tất cả chỉ là vô ích khi gọi nó nếu như nó chọn cách chối từ.”
Trong khi cô hát lên những ca từ về niềm vui thích được làm một đứa trẻ Gypsy, cùng một lúc cô cũng diễn chúng ra như thật. Cô níu váy lên để lộ ra những mắt cá chân trong bộ bít tất lụa dài màu đen. Khi đến đoạn cô phải hát “L’amour” (ôi tình yêu) đôi ba lần, cô kéo dài nó ra đầy quyến rũ theo cái cách mà cô đã được biết.
Cô chưa từng làm bất cứ điều gì như vậy trong đời, nhưng khi cô vừa mới hát lại ca khúc lần thứ hai, Maddie bắt đầu thấy hối tiếc là cô đã chưa bao giờ hành động như thế này trước đây. Cô có thể cảm thấy đôi mắt của đại úy ở trên người cô. Ngày hôm qua cô đã tiến tới anh và anh đã nói không với cô, nhưng hôm nay những cặp mắt mở to của những người đàn ông trong khán đài bảo với cô rằng không ai trong số bọn họ sẽ nói không với cô cả.
Cô rời sâu khấu và đi xuống giữa những người đàn ông. Chiếc áo cánh của cô giờ đang mở đến tận eo và, như Edith đã đoán trước, phần lớn cơ thể cô hiện ra ngay phía trên của chiếc áo nịt ngực vải sa tanh đỏ lòe loẹt, sặc sỡ. Cô nghiêng mình lên trước một người đàn ông và hát, những lời nói về tình yêu, “Anh nghĩ anh cô thể nắm bắt được nó, nó thoát khỏi anh,” và cô cũng thực hiện như vậy, cô trượt ra khỏi những đôi bàn tay đang chụp lấy cô của bọn họ.
Vào lần chơi lại thứ ba của “Habanera,” cô gần như là trườn quanh khắp căn phòng, từ bàn này sang bàn khác. Cô là Carmen phóng túng, khêu gợi và cô có thể cám dỗ bất cứ người đàn ông nào trên thế giới-nhưng họ sẽ không thể có được cô.
Khi cô kết thúc bài hát lần thứ ba, Maddie nhìn lên Frank. Ông ta đang cố giữ vẻ ngạc nhiên ra khỏi gương mặt, nhưng không thành công. Đại úy Montgomery thì đang quắc mắt với cô. Cô cười đáp trả anh và rồi lướt sang ca khúc tiếp theo của vở Carmen, ca khúc nơi cô sẽ nói cho Don José biết rằng trái tim cô không thuộc về ai cả.
Cô ngờ là hầu hết đàn ông không thể hiểu được những ca từ tiếng Pháp, nhưng cô biết Đại úy Montgomery hiểu được. Cô hát nó với cảm xúc chân thật, cho nó toàn bộ những gì cô có khi cô nói rằng cô đã đem theo tình nhân với cô để giữ cho cô khỏi phải buồn chán. Rồi khi cô nhớ rằng cô đang ở giữa những cặp tình nhân, Maddie dựa lưng mình vào một cái cột trụ trong toà nhà và vuốt ngược nó lên, hạ xuống, đầu gối cô quấn hờ giang rộng quanh cái cột khi cô hỏi có ai muốn yêu cô không. Có ai muốn trái tim của cô không?
Những người thợ mỏ có lẽ không thể hiểu những ca từ, nhưng từ cử chỉ động tác và giọng điệu của cô đấy có năm người trong bọn họ đã lủi mình vào cô. Cô trượt đi khỏi cú vồ của họ và hát rằng cô sẽ đến quán rượu của Lillas Pastia để uống rượu nho manzanilla.
Ở cuối bản hợp xướng Maddie nhận được thứ hẳn phải là điều ngạc nhiên trong đời cô, bởi vì từ đám đông bước ra một người đàn ông đứng tuổi vẻ lôi thôi lếch thếch, tiến tới gần cô và bảo với cô, bằng tiếng Pháp, trong một giọng nam cao khá là dễ chịu, rằng hãy giữ yên lặng, đừng nói gì cả.
Maddie hồi phục lại bản thân từ cú sốc và hát cho ông ta rằng cô có thể hát tất cả những gì cô muốn, rằng cô đang nghĩ về một viên sĩ quan quân đội nào đó mà cô có khả năng đã phải lòng. Mắt cô trượt tới Đại úy Montgomery, người đang dõi theo cô với một sự mãnh liệt của một con chim ưng đang quán sát con mồi của mình.
Người đàn ông tóc xám hát, “Carmen!”
Maddie hát cho ông ta rằng cô là một cô bé Gypsy đã phải lòng một người đàn ông khác và cô có thể giao kết với người đó, gợi ý rằng cô không cần một sĩ quan như Don José.
Người đàn ông, hát phần của Don José, hỏi liệu cô có thể yêu ông ta không, và Maddie bảo vâng.
Những người thở mỏ đang cười ngoác miệng và huých lẫn nhau khi họ nhìn ngắm ông Sleb hát với người phụ nữ xinh đẹp đó. Họ xem Maddie, trong vai Carmen, chòng ghẹo ông ta, khuôn mặt và cơ thể cô biểu cảm rằng cô sẽ hoặc không yêu ông ta, trong khi tâm trạng cuốn lấy cô. Ông Sleb tội nghiệp trông giống như tất cả những người đàn ông ở đó đang cảm thấy: rằng ông có thể bán linh hồn cho quỷ dữ nếu ông có thể có được cô và rằng ông có lẽ sẽ kết thúc mạng sống của mình nếu như ông không thể.
Sleb hát lên sự thống khổ của ông ta trong khi Maddie hát vai diễn của người đàn bà đang nắm quyền điều khiển, giọng của cô quá sức uy lực đến mức mỗi nốt nhạc có thể được nghe thấy trên hết thảy mọi chuyển động và tiếng ồn ào của vô số đàn ông vây quanh cô.
Bọn họ hò reo khi Sleb giả đò cởi trói cho tay của Maddie khỏi sợi dây buộc giữa hai người, và sau đó bọn họ theo dõi khi cô hát lại một lần nữa rằng cô sẽ đến quán rượu để uống và nhảy múa, trong khi ông già Sleb đáng thương kia nhìn cô với nỗi tham muốn và khao khát.
Tại khúc cuối bản nhạc, Maddie mở đường trở lại lên sân khấu. Áo cánh của cô đang mở ra toàn bộ xuống tận eo cô và treo lửng lơ bên ngoài chiếc váy. Cô phất mạnh chiếc váy và hát một lần cuối cùng về việc sẽ đến quán rượu và kết thúc với một chuỗi ngân tra-la-la-la-la hoành tráng.
Khi những tiếng tung hô làm rung chuyển cả phần nền móng của tòa nhà, đó là một âm thanh của sự thỏa mãn. Cô nhìn vào Đại úy Montgomery và vô cùng hài lòng khi trông thấy anh đang cau mày với cô. Cô cúi chào khán giả và giơ tay ra cho người đàn ông đã hát một cách không được mong đợi phần vai của Don José. Nhưng những người đàn ông đã không cho phép cô có một màn kết thông thường. Trong một động thái kinh khiếp họ tràn lên sâu khấu. Maddie nhìn thấy 'Ring làm một cú nhảy vọt lên tìm kiếm cô, nhưng anh đã mất dấu cô khi những người đàn ông đó chộp lấy cô và đặt cô lên vai của họ. Cô la lên, “'Ring!” đôi lần, nhưng không ai có thể nghe thấy tiếng cô dưới sự ồn ào và náo loạn này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui