Mẹ Chu đang cò kè mặc cả với người khuân vác hành lý, ai cũng không chịu nhường ai.
Dây dưa cho đến khi tiếng còi cuối cùng vang lên, người khuân vác mới nói: "Bác gái đây là khi dễ nhà nghèo đó, lúc sau lại nhét thêm mười mấy quả quýt to, nặng thêm bao nhiêu, trả thêm một đồng, một đồng thôi."
Lúc này mẹ Chu mới không tình nguyện lấy một đồng từ trong khăn tay đưa cho anh ta.
Bà thì không có việc gì nhưng nhìn con trai đang xuất thần nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, thì bà cũng nhìn theo, lầm bầm: "Phùng tiểu thư là một cô gái tốt."
Chu Hi Thánh dường như không nghe thấy, một mực im lặng.
Phùng Chi chờ đến khi chiếc tàu rời khỏi bến tàu, tâm tình buồn bã trở về, đúng lúc thấy Nguyệt Mai đứng cách đó không xa, mái tóc quăn bị gió sông thổi loạn, cười nói với cô: "Là Chu Hi Thánh à? Nhìn cũng tuấn tú lịch sự, đáng tiếc không có tiền!"
Phùng Chi không muốn nghe cô ấy chế nhạo Chu Hi Thánh, nhỏ giọng nói: "Cậu chỉ biết đặt tiền vào trong mắt, thế giới này có tiền cũng không phải vạn năng."
Nguyệt Mai vẫn cười như cũ: "Tuy không phải vạn năng, lại cũng không thể không có."
Một bà lão bán bánh rán ở ven đường, Phùng Chi có chút thèm ăn, hỏi cô ấy: "Muốn ăn không? Ngửi mùi rất thơm."
Nguyệt Mai bĩu môi nói: "Bẩn chết được, tớ mời cậu ăn bánh kem hạt dẻ của Khải Tư Lệnh."
Phùng Chi không để ý tới cô ấy, mua mấy cái bánh rán nhân đậu, bởi vì vừa nãy cãi nhau với mẹ mà cô không ăn bữa sáng, cô cắn một miếng, không thấy ngon, quá ngọt, lại nhìn mấy cái bánh nhân thịt trộn sợi củ cải trắng, có chút hối hận, có lẽ ăn bên đó sẽ ngon hơn.
Nguyệt Mai bỗng nhiên nói: "Cậu ăn ít thôi, sắp trưa rồi, tớ mời cậu đi ăn trưa."
Phùng Chi lắc lắc đầu: "Không cần phiền vậy đâu, tớ đã hẹn bạn học cùng đi gặp một vị giám đốc của hiệu buôn Đại Xương, có vị trí nhân viên ghi chép cần tuyển người."
Nguyệt Mai im lặng rồi nói: "Tớ đưa cậu đi! Gặp xong thì cùng nhau ăn bữa cơm."
Phùng Chi cười từ chối: "Nói chuyện xong sợ là đã chiều rồi. Hiệu buôn đó ở đường Tứ Xuyên, rất xa, phía trước là trạm xe điện rồi tớ ngồi một lát liền tới, cả đêm cậu đã không ngủ rồi, trong mắt đều là tơ máu, hay là về sớm nghỉ ngơi đi!" Có chút nghi ngờ: "Xảy ra chuyện gì à? Cậu giống như có tâm sự vậy."
"Nào có tâm sự gì!" Nguyệt Mai mất tự nhiên mà giơ tay chỉnh lại tóc mai: "Sáng nay tớ rảnh, ngày mai còn phải đi Tô Châu nữa, không thể ăn sinh nhật với cậu, hay cậu cùng trở về lầy quà trước rồi lại đi hiệu buôn phỏng vấn cũng không muộn!"
Phùng Chi nhìn đồng hồ trên gác chuông, tính toàn thời gian còn kịp liền cười đồng ý.
Ô tô đi rất nhanh đã đến biệt thự của Nguyệt Mai, người gác cổng chạy tới mở cổng ra, Nguyệt Mai nhìn chằm chằm ông ta hỏi: "Hoàng Phượng Minh ở nhà sao?"
"Vốn là ở nhà nhưng vừa rồi có nhận một cuộc điện thoại lại đi ra ngoài rồi." Ông ta nói: "Có điều Hoàng tiên sinh cố ý dặn dò, tiểu thư đừng tức giận, ngài ấy nhất định sẽ về nhanh thôi."
Nguyệt Mai cười lạnh không nói, tiến thẳng vào cửa trước, bộ bàn ghế dưới hành lang đã không còn nữa, trong khoảng trống vẫn còn lưu chút dấu vết, Phùng Chi đánh giá bốn phía: "Mẹ cậu đâu?"
Nguyệt Mai ngữ khí nhàn nhạt: "Hoàng Phượng Minh ngại bà ấy phiền, tớ chuyển bộ bàn ghế đến phía sau rồi, bà ấy cũng có thể phơi nắng ở đó."
Lúc nói chuyện hai người đã vào trong phòng, cô ấy ngồi trên sô pha cởi giày, xoa mắt cá chân, lại oán giận nói: "Lần trước bị trẹo chân vẫn không khỏi nổi, đi giày cao gót lâu chút liền bị đau."
Phùng Chi hỏi cô ấy sao lại bị trẹo chân, cô ấy lại không chịu nói, nói với vú Trần đang châm trà rót nước lấy dầu nóng tới, vú Trần bình bịch chạy lên lầu lại bình bịch chạy xuống, Nguyệt Mai nhận dầu nóng, lại nói đói bụng, dặn bà ấy qua tiệm ăn phố đối diện mua cơm chiên Dương Châu và thịt luộc, vú Trần vội cởi tạp dề xuống chuẩn bị đi, lại bị cô ấy gọi lại: "Bà lên trên phòng tôi lấy hộp quà cho A Chi đã rồi hẵng đi."
Phùng Chi thấy bà ấy bị Nguyệt Mai sai xoay quanh, liền cười đứng lên: "Tớ lên lấy cho! Cậu đặt ở đâu?"
Nguyệt Mai bóp một ít dầu nóng bôi lên mắt cá chân, đầu tiên vẫn là cảm giác lạnh lẽo, lại không được xoa bóp trong nháy mắt chỗ mắt cá chân nóng rát lên, cô hô lên một tiếng lại nói: "Tớ cũng không nhớ nữa, cậu thử tìm ở tủ đầu giường xem nếu không có thì chắc là trong tủ quần áo."
Phùng Chi gật đầu, vịn theo tay cuốn hành lang bước lên lầu, phòng của Nguyệt Mai cô đã từng tới rồi, cửa khép hờ, đẩy một cái liền mở, cô đi vào bên trong, tấm mành cửa sổ dày nặng kéo dài từ trần nhà xuống dưới đất được khép kín lại, ánh sáng ảm đạm khiến bốn phía trở nên mông lung, sờ soạng mở đèn, ánh sáng vàng mơ màng, căn phòng được dọn dẹp rất là sạch sẽ, chiếc giường được bao phủ tấm rèm màu phấn hồng bằng ren, bốn góc giường là bằng đồng mạ lớp sơn vàng trông giống như túp lều, chăn đệm được gấp ngay ngắn chỉnh tề, son phấn đặt gọn trên bàn trang điểm trước gương, yên lặng đến đáng sợ dường như đang có người nhìn chằm chằm vào cô.
Tim Phùng Chi đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu, có lẽ bởi vì phòng ngủ này không chỉ có Nguyệt Mai ở mà còn có Hoàng Phượng Minh, cô càng cảm thấy nơi này không nên ở lâu, bước nhanh tới tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, đều là những thứ linh tinh vụn vặt. Cô đứng lên vòng qua giường đến trước tủ quần áo, kéo cửa tủ ra, "Chít" một tiếng, giống như tiếng con chuột bị sập bẫy đau đớn tuyệt vọng kêu lên, nghe mà sởn tóc gáy, bên trong tủ treo vài bộ sườn xám đủ mọi màu sắc, từ ngoài nhìn vào không hề có hộp quà nào, dùng tay đẩy sườn xám ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ vang lên một tiếng, giống như có người thở dài khe khẽ.
"Ai đó?" Cô ngó nghiêng về phía phát ra tiếng động, không hề có bóng người... Cô phát hiện ra không biết lúc nào cửa phòng đã bị đóng vào.
Phùng Chi nhớ rất rõ, khi cô vào phòng còn cố ý để cửa phòng mở rộng ra, vừa dễ dàng đi ra cũng vừa là chứng minh mình trong sạch.
Cô nhanh chóng đóng cửa tủ quần áo lại, thật ra quà cáp cũng không quan trọng như vậy.
Cô chạy vội tới trước cửa phòng, vặn tay nắm bằng đồng khắc hoa, một lần, hai lần đều không thể vặn ra.
Cô dùng hết sức để mở cửa nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
1
Cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...