Đóa Hoa Nhỏ


Rời nhà mấy tháng, chim nhạn, gà mái, còn có con ếch chân vàng kia nữa, ở lại trong nhà chờ bọn họ trở về. Người mà bọn chúng nhiệt liệt hoan nghênh, không phải là chủ nhân của tòa đại trạch Tô Tam cô nương, cũng không phải là người đã nhặt tụi nó đem về Hoa thúc Hoa thẩm, mà chính là nô nhân Mộc Sách.
Khi Mộc Sách vừa xuống khỏi xe ngựa, tất cả chúng nó lập tức vây xung quanh anh. Anh đi đông chúng nó liền đi đông, anh đi tây chúng nó cũng đi về phía tây. Rất giống mấy đứa trẻ bị thất lạc mất người cha thân yêu hai mươi mấy năm ròng.
Dưới ánh mắt bất bình cực độ của ba người kia, Mộc Sách xoay nửa người, sau đó thanh thanh cổ họng, có chút kiêu ngạo mà nhìn bọn họ.
“Đây là muốn nói cho chúng ta biết, chúng nó luôn hiểu được, ai mới là cha mẹ áo cơm chân chính.” Thật không uổng công anh cực cực khổ khổ nuôi dưỡng chúng nó lâu như vậy.
Mọi người đồng loạt lườm anh một cái đầy vẻ khinh thường.
“Khụ.” Anh cũng chỉ là dưỡng phụ (cha nuôi) mà thôi.
Năm nay cũng giống như năm trước, trên đỉnh núi tuyết rơi rất nhiều, rất long trọng. Sau khi đặt hành lý xuống, bọn họ liền tự động bắt tay vào công tác sửa sang lại nhà cửa.
Mộc Sách mất cả buổi chiều ở trên nóc nhà, cẩn thận quét dọn mái hiên đã chất đầy một tầng tuyết dày. Tuy mùa tuyết vừa mới bắt đầu không lâu, nhưng những bông tuyết nếu được tích lũy ngày đêm thì chỉ trong mấy ngày nữa sẽ phủ kín rồi áp sụp cả nóc nhà.
Tiếp sau đó, anh lại đi giúp Hoa thúc tu bổ những bức tường trong các viện các phòng có khả năng sẽ bị gió lạnh thẩm thấu, sợ buổi tối cả nhà sẽ bị rét lạnh. Cơm chiều anh cũng chỉ ăn đơn giản vài miếng rồi liền đuổi Hoa thúc vào nhà, một mình một người đứng bên ngoài tiếp tục trát tường.
Mãi đến đêm khuya anh mới trở vào phòng, toàn thân đã sớm bị đông lạnh thành người tuyết rồi. Chờ đến đi anh dùng bữa khuya rồi rửa mặt xong xuôi, Tô Mặc đã chuẩn bị từ trước, ngồi chờ sẵn ở trong phòng của anh.
“Uống cho ấm bụng đi.” Cô bưng lên một chén súp cho anh uống cạn trước, sau đó mới xắn tay áo, mang đến chậu đồng mà anh rất quen thuộc.
Cúi đầu nhìn cô thuần thục bắt đầu xắn ống quần cho anh, vẫn y như trước, dùng nước ấm ngâm lòng bàn chân của anh, lấy khăn nóng giúp anh úp lên đầu gối từng bị thương, sau đó ngồi xuống trước mặt anh, rửa sạch chân của anh rồi đặt vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đau nhức cho anh… Mộc Sách bỗng nhiên cảm thấy, tất cả những chuyện đã xảy ra ở Vân kinh chỉ là một giấc mộng xa xôi lạ lẫm. Còn hiện nay, mới chính là cuộc sống chân thật là anh vẫn chờ đợi và vô cùng quý trọng.
Anh không khỏi vươn tay vỗ về đôi má hồng nhuận của Tô Mặc, dịu dàng tiếp cận với những cảm xúc tốt đẹp của riêng mình anh.
“Sao vậy, bụng ấm rồi, chân cũng ấm, còn có chỗ nào khác chưa được ấm sao?” Tô Mặc đặt các thứ trong tay qua một bên, có chút khó hiểu nhìn cánh tay anh đang kéo cô ôm vào lòng.
Anh cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, áp lên miệng mình, “Không vội, làm cho trái tim của ta ấm áp cái đã.”

Cô khẽ nhếch đôi lông mày, đón nhận ánh mắt nhiệt liệt chờ đợi của anh. Sau một lúc lâu, dường như có chút tỉnh ngộ gợi lên trên khóe môi của cô. Thoải mái ngồi trên đùi của anh, cô vươn tay cởi vạt áo trước ngực anh, dùng những ngón tay mềm mại, dịu dàng xoa ấn những vết thương chằng chịt phức tạp trên ngực anh.
“Thế nào?”
“Còn thiếu một chút.” Trong giọng nói của anh nồng nặc mùi vị bất mãn, nghiêng mặt lưu luyến hôn lên khuôn mặt cô.
Cô nghe xong, mặt mày đỏ ửng, đem dấu môi son tô điểm lên gáy anh. Sau đó, từng chút từng chút một trượt xuống. Cho đến khi cô cứng ngắc thân mình, rốt cuộc không có dũng khí tiếp tục trượt xuống nữa, mới nâng trán lên nhìn anh.
“Còn có chỗ nào cần ủ ấm nữa không?” Đừng quá soi mói, cô chỉ là tân binh, tốt xấu gì thì anh cũng phải chỉ dạy cô một chút thì mới thành được chứ.
“Những gì nhìn thấy được đều thiếu, đều cần.” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc. Mười ngón tay chậm rãi trườn trên thân thể cô, không nhanh không chậm cởi bỏ lớp áo ngoài của cô, “Mùa đông năm nay rất lạnh…”
“Nô nhân ơi nô nhân.”
“Ửm?” Anh đang bận rộn tháo gỡ bím tóc của cô. Năm ngón tay ve vuốt mái tóc nồng đậm hương thơm. Mái tóc đen mượt quấn quanh hai người bọn họ.
Cô dùng một tay ấn đầu vai anh, hỏi: “Chúng ta có phải đã quên làm chuyện gì rồi không?”
“Chuyện gì?”
“Tục ngữ nói: ‘Một ngày là thầy, suốt đời vẫn là thầy’. Lúc chúng ta còn ở kinh thành, sao lại quên mất ngài ấy được?”
“Ân sư thì sao?” Nàng xác định bây giờ là lúc để thảo luận về nam nhân khác ư?
“Chẳng lẽ nô nhân không nghĩ đến chuyện thành thân sao?” Nếu đã nói với nhau rằng sẽ chung sống cả đời, vậy thì phải chiếu theo phương thức thông thường mà làm chứ.
Mộc Sách thoáng khựng lại, đôi môi bất động treo trên bờ vai trơn láng của cô.
Đúng vậy, lúc ấy sao lại không nghĩ đến việc làm luôn chuyện này cho gọn đi nhỉ?
“Nước xa không cứu được lửa gần. Ngày sau đợi ân sư đến đây rồi làm hôn sự bổ sung sau vậy.” Anh cấp tốc giải quyết cái chuyện nhỏ nhặt đã làm trở ngại công tác của mình rồi lướt đôi môi nóng như lửa qua phần xương quai xanh duyên dáng của cô.

“Kiệu hoa đâu?” Tô Mặc mặt mày đỏ bừng nhìn động tác của anh, đột nhiên rất có hứng thú cùng anh nói chuyện phiếm.
Anh cúi đầu thì thào, “Ngày sau ta sẽ đích thân tạo một cái cho nàng. Kiệu hoa của chúng ta sẽ từ hậu viện rước đến tiền viện, rồi đi dạo một vòng quanh nhà.”
“Long phụng hoa chúc (nến cưới hình rồng hình phượng) đâu?”
“Trước khi qua năm mới sẽ xuống núi chọn mua hàng tết, lúc đó sẽ kêu Hoa thúc đặt mua một phần.” Miệng nói tay vẫn làm, anh hăng hái cởi thêm một lớp áo ngoài, cũng giải thoát cho cái vạt áo trong của cô.
Cô thở phì phò, “Còn có phụ mẫu cao đường nữa…”
“Ngày mai ta sẽ đi sửa sang lại cái kho chứa củi và sách cũ một lần nữa, rồi mời cha, anh vào đó ở.”
“Chỉ đơn sơ như vậy thôi sao, không chê không đủ thành tâm à?” Da thịt lỏa lồ tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài, cô không khỏi run rẩy, lui thân mình lủi sâu vào trong lòng anh.
Mộc Sách hai tay ôm ấp khuôn mặt của cô, “Nương tử ơi nương tử, nô nhân đang làm chuyện quan trọng mà. Nàng hãy thành tâm một chút trước đi rồi nói sau.”
“Ha…”
Sáng sớm hôm sau, phát hiện trong phòng bếp trống không lạnh lẽo.
Không có lấy nửa miếng cơm nóng có thể làm no bụng được, vợ chồng Hoa gia vỗ về cái bụng đang sôi réo vì đói. Sau khi không tìm thấy ai trong phòng Tô Mặc, hai người bọn họ đồng loạt đưa mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía khách phòng ngay sát vách.
Hoa thẩm đè thấp âm lượng, ngồi xổm kiểu bà tám xuống trước cửa phòng Mộc Sách, hỏi: “Nghe thấy gì không?”
Hoa thúc dán tai lên cửa, nhìn bà lắc đầu. Nghe cả buổi mà cũng không thấy trong phòng có nửa điểm động tĩnh gì hết trơn.
Hoa thẩm ngửa đầu nhìn về phía chân trời, “Đã đến giờ này rồi mà…”
“Có lẽ… Đêm qua bọn họ nhiều việc bề bộn.” Hoa thúc kéo âm điệu thật dài, từ ngữ kín kẽ mà nói: “Bà cũng biết rồi đó, đêm qua trời lạnh mà.”
Bà đương nhiên rất rõ ràng thời tiết trên đỉnh núi này. Nhưng bà càng muốn biết tình trạng trong phòng là như thế nào rồi. Vì thế, bà lén lút đẩy cửa phòng hé ra một chút, cũng tự động tự phát vì chính mình mà tìm hiểu lý do.

“Chúng ta cũng nên quan tâm một chút…”
“Lại thuận tiện chỉ dạy ấy đứa còn rất không thuần thục này vài điểm…” Hoa thúc cũng làm bộ ra dáng người từng trải, vừa nói vừa quay mặt dán chặt vào khe cửa vừa mới hé mở ra.
“Đúng đúng, chính là như vậy…” Bà gật gật đầu, dùng sức vỗ nhẹ vào đầu ông, “Còn không chừa một chỗ cho ta?”
Một khe cửa nhỏ hẹp kia, bất luận bọn họ dán mắt híp mí xăm soi thế nào thì cũng không có cách nào nhìn thấy rõ được quang cảnh bên trong. Lúc hai người bọn họ còn chưa thỏa mãn, đang muốn mở lớn cửa ra một chút nữa thì có một bóng người đã không hình không tiếng xuất hiện trước mặt bọn họ, mở cửa ra.
“Chỉ đạo cũng không xong.” Mộc Sách thản nhiên cự tuyệt vẻ mặt đáng khinh của bọn họ, “Hôm nay phải làm việc cho xong đi. Hai người không phải đã nói hôm nay muốn xuống núi một chuyến hay sao?”
“…” Cậu có cần nhỏ mọn như vậy không? Chia sẻ một chút lạc thú cũng không được à?
Anh bình tĩnh đảo con ngươi qua bọn họ một lần, “Đừng quên mấy ngày nay trời tối rất sớm, các người nhớ rõ phải đi sớm về sớm. Đường núi nhiều tuyết, trên đường xuống núi phải cẩn thận đó.”
Ngẩng đầu nhìn anh dặn dò, bộ dáng yêu thích không ngại không đỏ, Hoa thúc và Hoa thẩm đưa mắt nhìn nhau giao tiếp một cái, rồi lại đưa tầm mắt nhìn vào bộ quần áo lôi thôi lất thất trên người anh. Thật rõ ràng là nhất thời gấp gáp mà mặc đại vào.
“Vậy còn… tiểu thư đâu?” Hoa thúc nghiêng đầu, hai mắt chứa đầy ý đồ lách qua anh, dòm vào trong phòng.
“Hôm nay nàng nghỉ làm.” Mộc Sách dời thân qua bên trái từng bước, lấy thân mình che chắn ánh mắt tìm tòi của ông.
Hoa thẩm theo dõi khuôn mặt giống như không được no giấc của anh, “Vậy… cậu thì sao?”
Mộc Sách chậm rãi quay đầu nhìn vào trong phòng, đảo mắt một cái. Sau đó quay đầu lại, vẻ mặt hoàn toàn quang minh chính đại, không dấu tâm tư.
“Đợi khi nào nô nhân cảm thấy mỹ mãn thì sẽ bắt đầu làm việc.” Đêm qua ngoại trừ làm chính sự thỏa đáng ra, anh cũng mới lại xem lại sờ lại ôm lại kéo được có một đêm mà thôi. Mới dừng ở trình độ ấy thì còn lâu mới làm anh thỏa mãn được. Đương nhiên phải bù cho đủ trước rồi nói sau.
“…” Cậu như vậy mà coi là đúng lý hợp tình được sao?
Sau khi Mộc Sách không hề tỏ vẻ xấu hổ chút nào đóng lại cửa phòng, hai người bị nhốt lại ngoài cửa, nhìn bông tuyết đang lạnh lùng từ trên đỉnh trời bay xuống, vừa thải từng dấu chân lên nền tuyết phủ, vừa tự mình thì thào.
“Chậc, đúng là chăn êm nệm ấm a.” Sớm biết cậu ta đã đợi chuyện này lâu lắm rồi mà.
“Thật là đêm xuân lãng mạn a.” Hôm nay mới biết được Tiểu Mộc Tử nhà lão khi ở vào thế yếu mà da mặt vẫn còn có thể dầy đến như vậy nha.
Hoa thẩm dường như có thể lý giải được điều gì, gật đầu, “Người trẻ tuổi mà. Năm đó ông cũng đâu có đức hạnh gì?”

“Vậy mùa đông này khi nào chúng ta rảnh rỗi thì trở về chỗ cũ ôn lại chuyện cũ nha?” Hoa thúc ái muội lấy khửu tay cọ cọ người bà, trao cho bà nụ cười ấm áp như hoa nở dưới nắng xuân.
“Đều có tuổi rồi, ông làm như ông còn lòng dư lực không bằng?” Bà lườm lại ông một cái, kéo cánh tay ông đi một mạch qua con đường phủ dầy tuyết vào trong viện.
Lắng nghe tiếng xì xào nói chuyện của hai người kia đã dần dần đi xa, Tô Mặc đã sớm tỉnh giấc, vùi mình trong ổ chăn ấm áp dầy cộm, cười khanh khách.
“Không phải đã nói trọn ngày hôm nay phải sửa sang lại thư phòng hay sao?” Lúc nhìn thấy Mộc Sách cởi xiêm y, cô trốn mặt trong ổ chăn, nhịn không được hỏi anh đang làm như muốn trở lại vào giường.
Anh yêu thương khẽ vỗ về thân mình đang núp trong ổ chăn của cô, “Thì cũng phải ngủ trước lấy sức đã chứ.”
“Cũng phải, là rất mệt…” cô lười biếng hơi hơi vặn thắt lưng, cảm thấy cả người lại đau nhức được ngay. Cô đơn giản cũng không muốn rời khỏi giường mà giãy dụa ngoài trời lạnh.
“Vậy ngủ tiếp một lát nữa đi.” Mộc Sách mỉm cười nhìn cô đang ở trong ổ chăn mà chui đông lủi tây tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng lựa chọn đem thân mình dán lên người anh, lại còn quàng cả hai tay qua, làm như anh là chiếc gối ôm vậy.
“Ừm…” Tô Mặc mới nhắm mắt lại được một lúc, lại đột nhiên mở hai mắt, “Đợi chút, nô nhân, chúng ta có phải đã quên mất chuyện gì rồi không?”
“Có sao?” Xúc cảm da thịt ấm áp hòa thuận vui vẻ thật sự quá mức tuyệt vời. Anh nhịn không được ôm thân mình đầy gợi cảm của cô sát lại.
Từ đại môn cách đó thật xa, truyền đến tiếng gõ cửa từng hồi dồn dập. Sau một khắc lại bị đánh vỡ chìm đắm trong màn tuyết dày đặc trên đỉnh núi thanh tĩnh.
“Sơm vậy mà đã có khách đến rồi?” Tô Mặc đưa hai tay đặt trên lồng ngực anh làm lực đẩy thân mình dậy, bỗng nhiên cảm thấy có một dự cảm không hay.
“Biểu cữu công!”
“… Họ hàng xa lại bị thái gia gia đánh?” Trước khi lên núi không phải đã nhận được tin do hắn phái người đến thông báo rồi sao? Nói rằng qua năm mới, sau đầu xuân hắn mới có thể đến Phái Thành mà?
“Ái đồ!”
“Ân sư của anh nhanh như vậy đã chạy từ Vân kinh đến rồi?” Ân sư đại nhân, tốc độ rời kinh của người cũng quá cấp tốc đi?
“Sư phụ!”
“Nếu không mở cửa, có khả năng là hắn sẽ khóc rất thảm thiết cho xem.” Cô đồng tình nói, cúi đầu nhìn Mộc Sách đang ảo não, vùi mặt vào trong ổ chăn.
“…” Anh đã hơi hối hận rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui