Pershing: - Chú ý mọi người!! Ta vừa nhận 1 thông báo từ Lãnh đạo Tối cao, lại thêm một nhiệm vụ chiếm giữ cứ điểm nhỏ lẻ nữa…
Gabor: - Lại nhiệm vụ sao?
Pawel: - Chúng ta nghỉ cũng hơn tháng rồi mà, đâu thể ngồi chơi mãi được…
Boris: - Boris…muốn tham gia!
Katyusha: - Nhiệm vụ lần này là gì vậy Pershing?
Pershing: - Chiếm giữ một xưởng luyện thép ở Guben. Nơi đó đang có một trữ lượng thép lớn, chúng ta phải lấy lại để phục vụ cho hậu phương…
Gabor: - Lại phải đi Đức sao…?
Pawel: - Mong lần này không như lần trước…
Boris: - Boris…cần thêm hoả lực!
Gabor: - Cũng đúng… lần trước tôi chọn súng cho mọi người, hay lần này mọi người tự chọn nhỉ?
Pawel: - Thật sao???
Gabor: - Tôi mang cả kho, không cần phải lo!
Gabor chạy ra mở hòm vũ khí khổng lồ của ông ấy.
Gabor: - Các bé yêu của ta đây rồi… Mọi người, chọn đi nào!
Boris: - Boris… lấy cái này…
Gabor: - Sao? Cậu có mắt tốt đấy! ZB-52 từ Tiệp khắc, gần 20 viên 1 giây, thứ này là một lưỡi cưa chính hiệu…
Pawel: - Cháu chọn cái này, Kbsp wz. 1938M! Nó mang đậm chất quê hương cháu!
Gabor: - Tùy cậu thôi, nhắc nhẹ là khẩu đó giật lắm đó, lại dùng chế độ bán tự động, bóp cò nhanh quá là gãy vai đấy, trẻ con thì nên cẩn thận. Hàng hiếm đó, cả thế giới chỉ có 150 khẩu này thôi!
Trong khi đó, Katyusha với Pershing đứng ở 1 góc khác, thay vì chọn súng mới, anh thấy khá hài lòng về khẩu súng anh đang có. Giờ Pershing tập trung vào việc thiết lập chiến lược dựa trên sơ đồ của xưởng.
Katyusha: - Anh không định chọn súng à? Tôi thấy Gabor đang phát miễn phí mà?
Pershing: - Cái tôi đang có hoạt động giống như một khẩu súng trường tấn công, đó là tốt rồi… Còn cô nữa, cô không định lấy à? Tôi thấy Gabor có vài khẩu súng lục vừa tay cô đấy chứ?
Katyusha: - Khẩu súng lục anh tặng tôi dùng được mà, có cần phải thay đâu!
Pershing: - Tùy cô thôi…
Bỗng dưng Gabor vỗ vai Pershing
Gabor: - Đội trưởng, tôi thấy anh làm việc năng suất quá, quên cả chọn vũ khí cho mình luôn…
Pershing: - Không phải đâu, tôi thấy súng anh chọn cho tôi là ổn mà…
Gabor: - Tôi biết anh là người Tây, không quen cầm vũ khí khối Warsaw. Vì thế, tôi tặng anh cái này…
Gabor đưa một khẩu súng lên bàn, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Pershing đã nhận ra đây là khẩu súng huyền thoại mà anh đã gắn bó hơn 5 năm trong quân ngũ trước khi đổi sanh vũ khí hiện đại hơn.
Gabor: - M2 Carbine, một thứ hiếm có ở phía Đông bên này, tôi lặn lội khắp các chợ đen buôn vũ khí để lấy cái này, một vẻ đẹp của thiết kế Hoa Kỳ, nhỏ gọn nhưng chết chóc…
Pershing: - Cảm ơn, Gabor… Cái này làm tôi nhớ đến nhiều kỷ niệm quá…
Gabor: - Người như anh thì chắc quen cầm những thứ này hơn… Gabor này già rồi, đâu biết lúc nào sẽ đi đâu, thà thôi để lại vũ khí cho mọi người dùng, ít ra có ít chiến công để khi hy sinh còn được nhớ đến…
Katyusha: - Chú Gabor đừng nói thế mà! Chú phải sống sót để kể lại thì mọi người mới biết chiến công của chú chứ!
Gabor: - Nhóc à, sẽ không ai coi ta là người hùng đâu, trong mắt họ ta sẽ là kẻ hèn nhát nếu sống sót qua cuộc chiến này…
Katyusha: …
Gabor: - Quay lại với anh đội trưởng! Chúng ta có kế hoạch chứ?
Pershing: - Tôi có rồi… Cấu trúc bên của xưởng khá phức tạp với nhiều cầu thép trong cơ sở, hơn nữa không gian không hề trống, mà dày đặc phòng, thiết bị,…
Gabor: - Cận chiến tầm gần, CQB (Close-Quarter Combat) sao?
Pershing: - Đúng vậy, để đến được kho chứa thép, cần phải có một nhóm canh 1 cửa để giảm số lượng địch tiếp cận mục tiêu. Cậu Pawel và Katyusha vẫn sẽ chặn cửa chính ra vào xưởng như thường lệ. Còn Gabor và Boris sẽ đi theo tôi. Sau khi đến được ngã ba trước cửa kho, Gabor và Boris sẽ chặn lối đi đối diện với lối chúng ta bước vào, tôi sẽ có nhiệm vụ kiểm tra kho thép trước khi báo cáo tình hình với Sở Chỉ huy rồi quay lại chặn lối đi còn lại. Sau khi tiếp viện đến và kiểm soát khu vực, nhiệm vụ sẽ hoàn thành… Mọi người đã rõ nhiệm vụ chưa?
Pawel: - Đã hiểu thưa đội trưởng!
Boris: - Boris…tuân lệnh!
Katyusha: - Tôi hiểu rồi!
Gabor: - Đã rõ thưa đội trưởng! Mọi người, cầm lấy vũ khí lên, vác thêm đạn dược theo, chúng ta sẽ chứng minh rằng lần trước chỉ là tai nạn!
…
Sau một hồi di chuyển lên Guben, tiểu đội chia làm hai nhóm, Katyusha và Pawel chạy lên một cái tháp chuông gần đó, sẵn sàng yểm trợ cho nhóm tiên phong bất cứ lúc nào. Pawel ngồi dưới cửa sổ, lắp ống ngắm PU của cậu vào một cách khó khăn.
Katyusha: - Để chị giúp cho!
Hai chị em sau một hồi cũng lắp xong ống ngắm. Pawel tiện lúc này hỏi Katyusha về câu chuyện cô kể vào buổi “cắm trại” trước.
Pawel: - Chị Katyusha, có thật là chị có tình cảm với anh Pershing không?
Katyusha: - Chị…chị cũng không biết nói như nào nữa… Chị có, nhưng không muốn nói ra… Em biết đấy, chị sợ Pershing sẽ rời xa chị, thân thế của anh Pershing cũng không phải là bình thường…
Pawel: - Ý chị là sao ạ? Ảnh là con ông cháu cha của ai sao?
Katyusha: - Không phải vậy đâu, khi nào chiến tranh kết thúc mà ta sống sót, chị sẽ kể cho em, giờ thì tập trung vào công việc đi!
Pawel: - À vâng ạ…
…
Nhóm còn lại gồm Boris, Gabor và dẫn đầu là Pershing đã bước vào xưởng, từng bước chậm rãi tìm đường đến kho thép. Trên đường họ thấy một số lượng lớn địch lớn bất thường, khác xa so với tình báo.
Pershing: “Nhiều hơn sao? Hay tình báo sai à?”
Với từng bước nhỏ nhẹ, họ đã đến ngã ba trước cửa kho thành công. Giờ lại chia làm 2 nhóm nhỏ nữa, Boris và Gabor chạy tới cửa đối diện cửa họ đi vào, nhanh chóng xếp bao cát thành ụ súng máy cho Boris, còn Gabor canh cửa sau. Pershing nhanh chóng chạy vào trong kho, phát hiện kho còn rất nhiều thép, có lẽ bên kia chưa vận chuyển hết đống này. Tuy vậy, Boris cùng lúc cũng bị phát hiện, giao tranh nổ ra. Boris với hoả lực của súng máy nhanh chóng áp chế đám lính trước mặt anh. Địch cũng bắt đầu di chuyển ngược lại, nhưng được đón chào bởi Gabor, ông đã lường trước được việc này, bẫy mìn được đặt khắp nẻo đường bởi chính tay ông.
Gabor: - Tiếng nổ thật giòn giã… Sướng tai thật… Đội trưởng!! Có giao tranh rồi!!
Pershing vừa kịp lúc báo cáo lại với Chỉ huy, liền chạy tới yểm trợ cửa của Gabor.
Gabor: - Anh canh cái này một lúc, tôi chạy đi thay đạn cho Boris!
Pershing: - Đã hiểu!
Với khẩu súng anh dùng thành thạo từ trong trại huấn luyện, Pershing dễ dàng chế áp được đối phương, không cho họ tiến công dù chỉ 1 inch. Bên Boris, tiếng súng máy liên thanh của anh át đi tiếng hét đau đớn của địch.
Boris: - Boris…vô địch!!!
Gabor: - Đó mới là Boris Đập Phá chứ!!!
Ba con người bên trong xưởng trấn giữ từng mét vuông đất. Nhưng số lượng địch ngày càng đông, bên Boris đang dần bị áp đảo. Súng máy của Boris bắn nhiều đến nỗi nóng đỏ nòng súng, phải thay thế giữa chừng.
Gabor: - Để tôi!
Gabor ném lựu cháy ra giữa đường tạm thời chặn bước tiến công của địch.
Boris: - Boris…thay xong!
Gabor: - Hiểu!
Gabor ném thêm lựu choáng, tạm thời tạo 1 khoảng thời gian an toàn cho Boris đứng vào vị trí bắn lần nữa. Bên Pershing cũng không mấy khả thi, tuy địch ít hơn nhưng việc có băng đạn và tốc độ bắn thấp hơn cũng khiến anh khó khăn trong việc giữ chân địch.
Pershing: - Gabor! Tôi cần yểm trợ!
Gabor: - Đến đây thưa đội trưởng!!
Gabor lấy đầu phóng lựu ra, gắn vô khẩu súng của anh, bắn hỗ trợ Pershing. Quả lựu sượt qua người Pershing trước phát nổ trước địch
Pershing: - Nguy hiểm thế! Ông bắn có chính xác không đấy??!
Gabor: - Tôi đây trùm chất nổ, đạn có thế trượt, nhưng lựu thì không!
Tuy vậy, địch quá đông để ba người họ xử lý. Họ đang ngày càng bị áp sát, lúc gần đến nỗi phải đánh giáp lá cà. Lúc mọi hy vọng đang dần vụt tắt, đột nhiên có tiếng pháo kích phá tan không khí hỗn loạn trong xưởng, đó là tiếp viện đã đến, nhiệm vụ thành công cho họ! Họ đã phòng thủ đủ lâu để Chỉ huy gửi quân đến kiểm soát hoàn toàn khu xưởng. Loạt đạn từ tiếp viện đã chốt hạ những người lính cuối cùng còn đang chiến đấu, đa số địch còn lại đã rút lui khỏi khu xưởng.
Lính tiếp viện: - Cảm ơn các anh đã giúp kiểm soát xưởng này!
Pershing: - Không có gì, rất vui được làm việc với các anh!
Boris: - Nhiệm vụ… thành công!
Cùng lúc đó, Pawel và Katyusha rời khỏi vị trí, chạy xuống vị trí của ba người còn lại.
Pawel: - Các anh hành động nhanh quá, chả cho em tý đất diễn nào! Có súng mới mà không được bắn phát nào! Em thấy nhiều địch chạy mà không được bắn!
Katyusha: - Nhưng không ai bị thương ha! Đó là điều tốt! Mà Gabor đâu?
Pershing: - Tôi đi tìm anh ta, mọi người cứ ở đây đi nhé…
Pershing chạy khắp khu xưởng để tìm Gabor. Lúc tìm thấy Gabor, Gabor đang quan sát xác lính đối phương.
Pershing: - Chuyện gì vậy Gabor?
Gabor: - Đội trưởng phải thấy cái này…
Gabor đưa Pershing ba phù hiệu gắn vai.
Pershing: - Đây là của quân đội Hoa Kỳ… Hoàng gia Anh và Pháp? Không còn là chiến dịch đơn lẻ của Hoa Kỳ sao?
Gabor: - Đó là lý do mà số lượng vượt quá con số mà tình báo thu được, họ chỉ biết số lính Mỹ, họ không hề biết cả người Anh và Pháp sẽ có mặt. Đây không phải chiến dịch đơn lẻ của mình Hoa Kỳ nữa…
Pershing: - Đây là chiến dịch của cả khối Hiệp Uớc…
Gabor: - Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi… Không còn lẻ tẻ địch đâu… Đây là cả chiến dịch lớn…
…
…
- End-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...