Đoá Hoa Giữa Khói Lửa

Đôi lời từ tác giả: Xin chào mọi người, thì trước hết, mình có đôi lời cảm ơn các bạn vì đã quan tâm đến tác phẩm của mình. Mình là người mới nên còn nhiều thiếu sót, mong các bạn góp ý để mình cải thiện chất lượng tác phẩm trong tương lai. Cảm ơn và Enjoy!!

...

Năm ____, Thế giới đang đạt đến căng thẳng cực độ, các quốc gia nhỏ vì bị đàn áp kinh tế, chính trị nên đã cùng nhau đứng lên chống lại các cường quốc hám lợi. Thấy vị trí lung lay, những nước đứng đầu đã ký một hiệp ước thành lập Khối liên quân Hiệp Ước để củng cố ngai vàng của họ, chống lại phe Liên Minh đang ngày càng nổi loạn. "sau __ năm chiến tranh, Đông Âu đã sụp đổ hoàn toàn sau nhiều nỗ lực cầm cự, Trung Quốc đang rơi vào hỗn loạn và tệ hơn là bán đảo Triều Tiên hoàn toàn bị chiếm đóng bởi phe Liên Minh, toàn bộ Châu Phi trở thành địa bàn của Liên Minh..."

- Và chúng ta vẫn chưa lấy được cái ** gì từ tay bọn chúng- Pershing, 1 người lính trẻ chán nản nghe radio đang trên con đường của anh đến doanh trại tại Normandy, Pháp.

- Thôi nào chàng trai trẻ, bọn nghèo rách đó không có tiền vượt đại dương đâu. Cậu lo cho cái thân trước khi lo cho đất nước, đến cái thân cậu còn để quên thì cậu làm được gì... Đến nơi rồi, cậu sẽ có tiểu đội mới, thôi thì chúc may mắn, thời gian qua với cậu quả là quý giá...

- Tạm biệt Chỉ hu-...

- Tôi nói rồi, giờ ta cùng cấp, đừng gọi tôi vậy nữa...

- Vâng, chào đồng chí...


- Tạm biệt...

Người lính trẻ này là Pershing Lee Jackson, 28 tuổi, anh đã từ bỏ cuộc sống nhàn hạ nơi đô thị để đi tìm mục đích sống của anh. Pershing đã quá ám ảnh với cuộc sống chứa đầy sự thù ghét của anh, một cuộc sống đô thị đầy thờ ơ. Dường như anh có tất cả, nhưng anh lại thiếu đi thứ quan trọng nhất, thứ mà anh có thể trở về, gia đình. Pershing có người anh trai đang tại ngũ, hoạt động ở phía bên kia bán cầu với người cha già nát rượu bạo hành anh suốt những năm tháng tuổi thơ, mẹ anh, người duy nhất cho anh hướng đi, người thân cận nhất của anh thì đã mất, sự mất mát của bà cũng khiến anh không còn hướng đi, không còn ý chí và mục tiêu sống. Trước khi đi, bà có nói với anh rằng "Nếu không tìm thấy bông hoa trong vườn cây, hãy tìm nó trong khu rừng, nếu không tìm thấy trong khu rừng, nhìn lại những gì mình có, bông hoa luôn tồn tại, chỉ là chúng ta quá mù quáng để tìm thấy. Con trai, hãy tìm bông hoa đó, tìm trong chính những gì con có, đừng để bông hoa tàn trong tro bụi...". Trong cơn tuyệt vọng, anh đã gia nhập Quân đội, quyết tâm thực hiện di chúc của mẹ...

Anh mệt mỏi đặt cái balo của anh xuống giường, thở dài nghĩ rằng đây lại là lần nữa anh đặt cược cái mạng quèn của anh cho Chúa. Gạt phắc đi suy nghĩ vớ vẩn, anh nhận lệnh công kích khu vực 34-57 có Quân Kháng Chiến trú ngụ. Cầm khẩu súng lên, mặc vào quân phục, anh theo tiểu đội đi tấn công ổ Quân Kháng Chiến.

...

Như thường lệ, anh nhận đi lẻ, anh hành động như 1 con sói, anh chỉ đi săn một mình. Nhưng chuyến đi này thay đổi cả cuộc đời anh, về cả tâm hồn và góc nhìn của anh về thế giới đang tàn lụi...

- Hyaaa!!

1 cái gì đó, hay đúng hơn, ai đó rơi từ cái cây bên cạnh, đập vào Pershing. Chưa kịp định thần, anh vội cầm súng lên xả đạn. Hình bóng kia vội tìm chỗ nấp. Anh đuổi theo, 2 người vờn nhau như mèo với chuột, người xả đạn, người thì nấp. Cho đến khi cả hai dẫm vào 1 cái bẫy cài sẵn, khiến họ rơi vào 1 cái hang rộng. Thân anh dập xuống nền đá, cơn đau đến tận xương tủy làm anh ngất đi trong một khoảnh khắc...

...

...

"Pershing... Đừng bỏ cuộc... Đừng quay đầu... Đừng nhìn lại... Nó chỉ là quá khứ thôi..."

...

...


Pershing tỉnh lại sau khi thấy thân mình rất nặng. Anh thấy mình bị đè lên bởi 1 cô gái nhỏ tóc vàng đẹp như thiên thần, cô bé nhỏ con ghê, có lẽ cô không thuộc về nơi chiến trường này. Đây cũng là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với gái gần như này, tuy vậy, không để đầu dưới lấn đầu trên, anh vội nhảy ra đằng sau cầm khẩu M14 của mình lên:

- Hạ vũ khí xuống hoặc tôi nổ súng!!!

Đối phương bật dậy, vội cầm khẩu lục cũ kỹ Nagant M1895 của mình lên:

- Zalmolchi (Ngậm mồm)!!

Cổ loay hoay cố nạp đạn, Pershing lợi dụng sơ hở để chiến ưu thế, đầu súng của anh chĩa vào đầu cô. Tình huống này thật khúm núm, bị kẹt trong cái bẫy của Quân Kháng Chiến, vết thương của anh bắt đầu chảy máu nặng, nội tạng cũng bị dập, anh thở rất khó khăn, giờ muốn sống chỉ còn hy vọng vào đối phương, bản năng muốn sống trong anh trỗi dậy, anh còn muốn hoàn toàn ước nguyện của mẹ anh, Pershing chỉ đành nói:

- Cô không làm gì được đâu, thà rằng cô đặt cái miếng gỗ đó xuống và đầu hàng cho tôi đi, có lẽ sẽ tốt cho cả hai...

- Thế tạm biệt cuộc sống của anh đi! Trong đây tôi là người duy nhất biết đường ra. Không có tôi thì anh sẽ chết mất xác dưới này!! Tôi khuyên anh nên hạ súng xuống!!

Pershing từ từ hạ khẩu súng xuống.

- Thôi được rồi...


- Tốt... Anh là ai? Và nhìn anh xơ xác quá...

Vết thương đã rỉ quá nhiều máu, hiện anh không thể giữ tỉnh táo, anh gục xuống nền đá, kịp nói ra tên của anh trước khi ngất:

- Pershing...-Anh ngã gục ra nền đất, hoàn toàn mất ý thức

- Vậy Pershing, mong anh hợp tác... Tôi tên Katyusha, giờ thì-...

- End-





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui