Vài ngày sau, trong phòng VIP của Thiên Hạ Cư.
Một người đàn ông có khuôn mặt tròn, mặc áo sơ mi bông ngồi bên cạnh Lục Dương, mặt mày ủ rũ kể lể: “Sếp Lục, quản lý mới của dự án các anh khó khăn quá.
Tôi lái xe đưa tiền cho anh ta, cả một cốp xe tiền mặt mà anh ta không thèm nhìn!”
Lục Dương không hề ngạc nhiên, anh gắp đồ ăn, quay qua nhìn người đàn ông mặt tròn: “Anh nói Lục Tẫn à? Con người anh ta là như vậy, bên ngoài nói thế nào nhỉ? Thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu.”
Đối phương nghe vậy càng cảm thấy tiêu đời: “Vậy anh thấy phải chỉnh đốn chuyện này ra sao? Dù gì anh cũng là người nhà họ Lục, đây lại là dự án của nhà họ Lục, chẳng lẽ các anh không có quyền lên tiếng?”
Lục Dương cười tự giễu: “Sếp Triệu, chúng tôi đều họ Lục, nhưng người ta là do chính ông nội hai mời tới.
Anh không thấy ngay cả Lục Nghiêm cũng phải nghe lời anh ta à? Tôi có thể làm gì?”
Sếp Triệu nhíu mày, dự án thẳng cảnh của nhà họ Lục là một cục thịt mỡ lớn, nhiều người đang nhìn chằm chằm vào nó.
Lúc đầu anh ta ỷ vào mối quan hệ với Lục Dương, chuyện này sẽ ổn, không ngờ Lục Tẫn nhảy vào giữa chừng, ngay cả Lục Nghiêm cũng bị đè đầu.
Lục Dương thấy anh ta cau mày có thể kẹp chết muỗi, vỗ vai anh ta trấn an: “Này người anh em, đừng bi quan quá, ai chẳng có nhược điểm.”
Sếp Triệu vừa nghe đã biết có cách: “Lão Lục, chúng ta đã quen biết nhiều năm, nếu anh có cách thì chỉ tôi một chiêu, lúc đó sẽ không thiếu phần anh.”
Lục Dương mỉm cười, đến gần anh ta nói nhỏ: “Anh nói xem chúng ta làm ăn, ngoài tiền ra, không phải còn sắc đẹp hay sao?”
“Ý của anh là……”
“Anh ta không thích tiền thì có sở thích khác.” Lục Dương làm ám hiệu, không nói gì.
Sếp Triệu ngẫm nghĩ, vẫn không chắc lắm: “Nhưng chẳng phải anh nói rằng anh ta thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu hay sao?”
“À, bên ngoài nói anh ta không gần phụ nữ, anh tin thật à?” Nếu thật sự không gần phụ nữ, vì sao anh ta xuống núi còn dẫn Diệp U tới dự tiệc, ha ha.
Sếp Triệu hiểu rõ, gật đầu: “Đã hiểu, nếu anh nói vậy, tôi sẽ thu xếp.”
“Được, đến lúc đó tôi giúp anh hẹn với anh ta.”
“Cảm ơn người anh em.”
Lúc Diệp U nhận tin nhắn của Lục Tẫn, cô vẫn còn tăng ca ở công ty.
Hôm nay đợt kiểm tra thứ hai của game chính thức bắt đầu, bọn họ rất bận rộn.
Sau một thời gian dài tối ưu hoá, phản hồi từ người chơi lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, đặc biệt là hệ thống phòng nhỏ được cải tiến của Diệp U đã được người chơi đón nhận nồng nhiệt.
Nhưng trong lúc thử nghiệm vẫn tìm thấy một số vấn đề mới, cần được tối ưu hoá trong các phiên bản tiếp theo.
“Mình thấy sau khi thiết lập nhân vật của cậu được sửa đổi, có vẻ càng giống thầy Lục của chúng ta.” Cao Giai Vũ cũng cầm di động của công ty để xem qua cốt truyện, bày tỏ cảm xúc với Diệp U, “Cậu không thể mang theo hàng hóa tư nhân.”
“Sao gọi là hàng hóa tư nhân?” Diệp U nhìn cô nói, “Lần kiểm tra trước, có phải có người nói nhân vật này đẹp trai hay không, nhưng tính cách hơi bình thản? Mình đã thêm vài chi tiết nhỏ, chẳng phải người chơi phản hồi tốt à? Phải nói là càng sống động hơn.”
“Được rồi, cậu nói sao cũng được.” Cao Giai Vũ cầm ly cà phê uống một ngụm, “Lần trước cậu cho mình măng rất ngon.”
“Ừ, lần sau dẫn cậu tới sơn trang, để đầu bếp nấu cho cậu, hương vị nhất định ngon hơn.”
“Cậu nói vậy khiến mình thèm.” Đôi mắt Cao Giai Vũ hơi sáng lên, như đang nghĩ tới điều gì đó, “Lần sau công ty chúng ta tới sơn trang để xây dựng đội ngũ đi!”
“……” Diệp U lặng lẽ nhìn cô một hồi, “Sếp Cao, cậu biết sơn trang suối nước nóng Lộc Minh giá bao nhiêu một đêm không?”
“Này sếp Diệp, cậu đừng keo kiệt như vậy, khi game của chúng ta kết thúc đợt thử nghiệm công khai và doanh thu vượt quá trăm triệu, cậu còn thiếu chút tiền này à?”
“…… Được rồi, doanh thu vượt quá trăm triệu, mình sẽ mời mọi người đến sơn trang để ngâm suối nước nóng, doanh thu không quá trăm triệu, cậu mời mọi người đi ngâm suối nước nóng.”
Cao Giai Vũ: “……”
Học trò của Cao Giai Vũ ở bên cạnh nghe họ nói chuyện vô cùng tán thành, gật đầu: “Em thấy cách của sếp Diệp rất tốt đó.”
Có vượt quá trăm triệu hay không thì các nhân viên vẫn thắng.
Diệp U mỉm cười, cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Lục Tẫn gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng tối nay tạm thời có việc, không thể ăn tối cùng cô.
Mấy ngày nay Diệp U ăn ngoài với Lục Tẫn mỗi ngày, Tiêu Thiều đã có ý kiến, hôm nay Lục Tẫn bận, cô sẽ về nhà ăn với ba mẹ, kẻo ba cô lại phàn nàn.
U U: Hôm nay em sẽ về nhà ăn tối.
U U: À, em đưa cho Cao Giai Vũ tấm hình dán mà tụi mình chụp chung, nhờ cô ấy vẽ ảnh đại diện của đôi tình nhân, cô ấy đã vẽ xong, em sẽ gửi cho anh coi
Diệp U chuyển cho Lục Tẫn, sau đó tự thay đổi trước.
Một lát sau, Lục Tẫn gửi tin nhắn cho cô: “Đổi rồi, rất dễ thương.”
Diệp U nhìn tình ý của hai người, nở nụ cười với điện thoại di động, Cao Giai Vũ ngồi bên cạnh, bị nụ cười của cô làm cho nổi da gà: “ Trời ạ, mấy người yêu nhau đều bị loạn thần kinh như vậy hay sao?”
Diệp U liếc cô: “Đây là văn phòng của mình, cậu ngứa mắt thì đi ra ngoài đi.”
“Được rồi,” Cao Giai Vũ đứng dậy, gọi học trò bên cạnh, “Tiểu Quang, chúng ta đi thôi!”
Tiểu Quang theo cô đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn không quên hỏi một câu: “Vừa rồi nói chuyện xây dựng đội ngũ, mình có định nói cho mọi người biết trong cuộc họp không? Như vậy mọi người sẽ có động lực hơn để làm việc!”
Cao Giai Vũ: “……”
Sau khi về lại văn phòng của mình, chuyện đầu tiên cô làm là kiểm tra xem sơn trang suối nước nóng Lộc Minh giá bao nhiêu một đêm.
Buổi tối, Lục Dương hẹn Lục Tẫn tới một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, nói rằng có chuyện bàn bạc.
Anh ta rất nhiệt tình, còn tự mình lái xe, Lục Tẫn tới nơi mới phát hiện đây là câu lạc bộ nơi Diệp U tổ chức sinh nhật lần trước.
Lục Dương cởi dây an toàn, thấy Lục Tẫn nhíu mày tỏ vẻ miễn cưỡng xuống xe nên chủ động giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, đây không phải là nơi ăn chơi, tôi biết anh thích chỗ yên tĩnh nên đặt một phòng riêng kiểu cổ, đảm bảo anh sẽ thích.”
Lục Tẫn quay qua nhìn anh ta, không nói gì, mở cửa xuống xe.
Lục Dương đi theo, ném chìa khóa xe cho người phục vụ, bảo anh ta đậu xe cho mình.
Anh dẫn Lục Tẫn lên phòng ở tầng hai, căn phòng cổ kính và trang nhã, cảnh quan được trang trí tỉ mỉ, Lục Dương không nói dối về điểm này.
Nhưng trên bàn trà gỗ nguyên khối, không phải để trà, mà là bia.
Sếp Triệu đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Lục Tẫn đi vào thì đứng dậy, ân cần chào hỏi.
Ánh mắt Lục Tẫn có chút lạnh, quay đầu nhìn Lục Dương: “Anh hẹn sếp Triệu nói chuyện với tôi?”
Lục Dương cười tươi: “Này, anh đừng nóng, tôi đã nghe nói chuyện giữa anh và sếp Triệu.
Hôm nay anh ấy đặc biệt tới đây để xin lỗi anh.”
“Đúng, đúng,” Sếp Triệu gật đầu liên tục, phụ họa với Lục Dương, “Lần trước tôi quá vội vã.
Hôm nay mời sếp Lục tới đây để bồi thường cho anh.”
“Tôi không nhận của anh, tôi đi trước.” Lục Tẫn nói xong thì xoay người rời đi, Lục Dương nhanh chóng nháy mắt với người đứng ở cửa, vài cô gái mặc đồ hở hang nối đuôi nhau bước vào.
Lục Tẫn cau mày, lui lại theo bản năng, các cô gái giống như có nhiệm vụ, bỏ qua Lục Dương và Triệu tổng, đi thẳng đến chỗ Lục Tẫn.
Lục Tẫn túm lấy Lục Dương, coi anh ta như tấm chắn, chặn trước người mình.
Tay Lục Dương bị hai tay của anh bắt chéo sau lưng, vốn khó xử, hơn nữa Lục Tẫn dùng sức rất nhiều, đau đến mức Lục Dương lập tức la lên: “A đau đau! Lục Tẫn, thả tay ra!”
Có lẽ vì đau, giọng của Lục Dương hơi méo mó, âm thanh sắc bén khiến mấy cô gái đều sợ hãi, nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Sếp Triệu cũng có chút bối rối, tình huống gì đây? Không phải nói rằng Lục Tẫn thích con gái kiểu này à, sao trông giống như Đường Tăng lạc vào động bàn tơ?
Lục Tẫn còn bóp tay Lục Dương, che trước người anh, hoàn toàn không để ý đến tiếng la hét của anh ta: “Bảo bọn họ đi ra ngoài.”
Cảnh này cực kỳ giống bọn cướp bắt con tin, yêu cầu tất cả cảnh sát rút lui, người quản lý ở cửa hơi chần chờ.
Lục Dương lại hét thêm vài câu bảo bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài, quản lý mới dẫn các cô gái vội vàng đi ra.
Lục Tẫn thấy mọi người rời đi mới thả Lục Dương ra, Lục Dương giống như thoát chết, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển.
“Tôi muốn đi kiểm tra thương tích, chắc tôi bị gãy xương rồi!” Lục Dương tức giận nhìn Lục Tẫn, “Anh cố ý chơi tôi đúng không?”
Tâm trạng của Lục Tẫn cũng dịu đi một chút, đưa tay sửa tay áo: “Yên tâm, xương không bị gãy, tôi có chừng mực.”
“Anh……”
“Nhưng nếu có lần sau, không biết sẽ ra sao.”
“……” Lục Dương xoa cổ tay, nhìn chằm chằm anh một hồi, đột nhiên bật cười, “Được lắm, bình thường giả vờ yếu đuối, lừa con gái bảo vệ anh, sao giờ không vờ vịt nữa?”
Lục Tẫn hơi nhíu mày, nhìn Lục Dương: “Tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng mỗi ngày ở sơn trang để tập thể dục, tôi có thể leo lên núi Thanh Tịnh mà không cần nghỉ ngơi, anh nói tôi yếu đuối à?”
Lục Dương: “……”
“Tôi chưa bao giờ giả vờ, tự anh trông mặt mà bắt hình dong.” Lục Tẫn nhìn anh ta, “Tôi đại khái đã biết vì sao hôm nay hai người tìm tôi.
Tôi nói lại lần nữa, đơn vị nào có thể vào công trường, công ty có tiêu chuẩn riêng, đừng nghĩ đến đường ngang ngõ tắt.
Quá tam ba bận, nếu có lần sau, tôi sẽ nói thẳng với ông nội hai, để ông giải quyết.”
“……” Lục Dương chửi thầm, rốt cuộc không nín được, “Lục Tẫn, anh cho rằng anh là thái tử của nhà họ Lục phải không? Anh tưởng có ông nội hai làm chỗ dựa thì anh muốn làm gì cũng được à? Đừng quên Lục Nghiêm mới là cháu nội ruột của ông nội hai!”
Lục Tẫn bình tĩnh nhìn anh ta: “Tôi tới dự án này chỉ để giúp giáo sư và lời mời của ông nội hai, về phần còn lại, tôi không có hứng thú.”
Lục Dương thấy anh nói xong chuẩn bị đi, không chút nghĩ ngợi giơ tay muốn nắm lấy anh, Lục Tẫn chụp tay anh ta theo bản năng, đưa qua vai ném xuống đất.
……
Lục Dương choáng váng.
Sếp Triệu ở bên cạnh thấy Lục Dương sắp trợn trắng mắt, sợ tới mức vội vàng gọi 120.
Nửa tiếng sau, Lục Dương được đưa đến bệnh viện, anh ta không sao, nhưng nằm vạ ở bệnh viện không chịu rời đi.
Lục Nghiêm nhận được tin, chạy tới bệnh viện trước, gặp Lục Tẫn bên ngoài phòng bệnh.
“Lục Dương sao rồi?” Anh đã tìm hiểu rõ chuyện trong lúc trên đường tới đây, sếp Triệu đã tiếp cận anh trước, anh nói Lục Tẫn đang phụ trách dự án, đuổi anh ta đi, không ngờ anh ta thật sự đi tìm Lục Tẫn.
Ước chừng đã đụng đinh ở chỗ Lục Tẫn nên tìm tới Lục Dương, sau đó kết quả…… là như bây giờ.
“Bác sĩ nói anh ta không sao, chỉ bị chút sợ hãi.” Lục Tẫn bình tĩnh nói với Lục Nghiêm, “Nếu anh đã đến, tôi đi trước đây.”
Lục Dương vẫn luôn giả vờ chưa tỉnh, nhưng nghe thấy Lục Nghiêm tới thì vểnh tai để ý cuộc nói chuyện giữa anh và Lục Tẫn.
Giờ nghe thấy Lục Tẫn nói phải đi giống như không có việc gì, anh ta rốt cuộc không nín được: “Lục Tẫn, anh có phải là người hay không? Tôi bị anh ném vào bệnh viện, anh còn muốn chạy?!”
Lục Tẫn quay qua nhìn anh ta, không chút biểu cảm: “Bác sĩ nói anh không sao, hơn nữa tôi thấy anh cũng có tinh thần.”
“Thì sao? Anh muốn trốn tránh trách nhiệm?” Lục Dương xuýt nữa nhảy dựng lên trên giường bệnh, “Tôi không sao là do tôi may mắn! Nếu hôm nay anh không quỳ xuống xin lỗi tôi, anh đừng hòng rời đi!”
Lục Nghiêm bước tới, đi đến bên cạnh nhắc nhở anh ta: “Lục Dương, nói quá lời rồi.”
“Em quá lời?” Lục Dương quả thực không thể nhịn được nữa, “Hôm nay anh ta đã làm em ngã, người nằm ở đây cũng là em! Tại sao nói em quá đáng? Anh ta cần phải xin lỗi em!”
Lục Tẫn hơi nhíu mày, nhìn anh nói: “Nếu anh cho rằng tôi làm sai, chúng ta hãy đến gặp ông nội hai để giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
“Ông nội hai, ông nội hai, anh chỉ biết lấy ông nội hai ra nói!” Lục Dương chửi ầm lên, “Anh không còn chuyện gì khác để nói hay sao!”
Lục Tẫn giơ tay nhìn đồng hồ và nói: “Sắp 10 giờ, đã đến giờ tôi đi ngủ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Dương đã chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...