Tập đoàn Thượng Khải là công ty phất lên nhanh chóng trong hai năm qua, Diệp U đã nghe nói về nó.
Cô chỉ không ngờ, học sinh mà bà cụ Vạn giúp đỡ trước đây chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Khải?
“Cả hai đều là người trẻ tuổi, nói chuyện với nhau dễ hơn.
Hơn nữa có Tiểu Linh ở giữa, biết đâu cậu ta sẽ vui lòng giúp cô.”
Diệp U nghe ông cụ Kim nói xong, ánh mắt cô chuyển động.
Hôm qua cô muốn đi cứu bà cụ Vạn mới chạy ra khỏi sơn trang.
Nếu cô đề cập chuyện này, ước chừng tổng giám đốc đã từng nhận ơn nghĩa của bà cụ Vạn sẽ không từ chối cô.
Nhưng trong trường hợp này……
“Ông Kim, như vậy có chút bắt cóc đạo đức.” Diệp U theo kịp động tác của ông cụ Kim, từ từ vẽ một hình bán nguyệt lên không trung, “Với lại cháu cứu bà cụ Vạn không phải vì muốn cái gì.”
Ông cụ Kim cười sảng khoái và nói: “Dù sao tôi đã chỉ một chiêu cho cô rồi, tự cô quyết định đi.”
Diệp U khẽ nhướng mày, không nói gì nữa.
Cô rất tin tưởng vào game mới của công ty.
Lúc trước cô tìm các nhà đầu tư bên ngoài, không phải không có ai sẵn sàng đầu tư, chẳng qua người ta thấy công ty của cô không lớn, muốn mua game về tự làm.
Diệp U có tham vọng nhất định đối với sự phát triển trong tương lai của công ty, vì vậy chắc chắn không đồng ý với mô hình này, nhưng cũng cho thấy game của họ có giá trị.
Hy vọng tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Khải này sẽ khác với các ông chủ mà cô từng gặp.
Đánh thái cực quyền với ông cụ Kim xong, Diệp U lại đi tìm Trình Cảnh để thúc giục bài nhạc.
Cô không hiểu vì sao mình tới suối nước nóng sơn trang vẫn phải làm việc.
Trình Cảnh đã sớm tới phòng trà bên hồ nhân tạo, không phải vì anh thích uống trà, chủ yếu đến để xem náo nhiệt.
Sáng nay anh vốn muốn tìm Hứa Sương để tán gẫu về chuyện hợp tác.
Ngày hôm qua nghe cô hát một khúc 《Du viên kinh mộng》, anh lập tức có ý muốn hợp tác với cô.
Hiện giờ việc kết hợp các bài hát cổ với kinh kịch không phải là chuyện mới lạ, nhưng giọng hát của Hứa Sương đã mang đến nguồn cảm hứng mới cho anh.
Tuy nhiên hình như Hứa Sương không mấy hứng thú đối với sự hợp tác của họ, chưa nghe anh nói chi tiết đã từ chối.
Nhưng một khi Trình Cảnh trở nên nghiêm túc, không dễ để tống cổ anh đi.
“Thầy Trình Cảnh, anh trốn ở đây làm gì?” Diệp U phát hiện Trình Cảnh lén lút bên ngoài một gian phòng trà, cô bắt chước dáng vẻ của anh, cũng thò đầu vào trong dò xét, “Ai ở trong đó vậy?”
“Hứa Sương.” Trình Cảnh thấy cô tới, khoanh tay, dựa vào cửa, quan sát động tĩnh trong phòng, “Sư tỷ của gánh hát tới tìm cô ấy, bảo cô ấy về lại.”
“Ồ……” Diệp U trầm ngâm gật đầu, rồi nhìn Trình Cảnh đang công khai nghe lén, “Nhưng chuyện này liên quan gì đến anh? Anh có thời gian quan tâm tới người khác, tại sao không lo viết nhạc.”
“Chẳng phải tôi đang viết hay sao?” Trình Cảnh liếc cô, “Tôi nghĩ kỹ rồi, để Hứa Sương hát bài chủ đề có hí khang phụ trợ.”
Diệp U nhìn anh mỉm cười: “Ồ, thầy Trình Cảnh thích cô Hứa phải không?”
“Nhưng người ta không vui.” Trình Cảnh nói tới đây, nhíu mày rầu rĩ, “Tôi mới nghe xong, đại khái biết là chuyện gì.”
Diệp U tò mò hỏi anh: “Chuyện gì?”
Trình Cảnh giơ tay, vừa kể vừa quơ: “Cô Hứa là tiểu sư muội rất tài năng ở gánh hát, mọi người đều coi trọng cô, nhưng cô không lo hát tuồng, cứ bận rộn yêu đương, còn bất hạnh gặp phải một gã cặn bã, kết quả bị sốc nặng chưa gượng dậy nổi, dứt khoát trốn trong sơn trang để chữa vết thương lòng.”
Diệp U kinh ngạc trố mắt, ở trong lòng cô, Hứa Sương là một nữ hiệp có thể tùy tiện nhấc chân qua đầu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện cũ của cô lại là một câu chuyện tình.
“Chuyện này có vẻ không hợp với tính cách của cô ấy.” Diệp U cũng ghé sát vào cửa phòng, tựa như muốn nghe bên trong đang nói gì.
Trình Cảnh đẩy đầu cô ra ngoài, tiếp tục khoanh tay dựa vào cửa: “Hiện giờ cô ấy đang bị tổn thương về mặt tình cảm, không nghĩ đến sự nghiệp, vậy không được.
Tôi phải nghĩ cách để cô ấy tỉnh lại.”
Diệp U chớp mắt thật nhanh hai lần, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Trình Cảnh sáng lấp lánh: “Tôi có cách.”
Trình Cảnh hơi đứng thẳng lên, nhìn cô hỏi: “Cách gì?”
Diệp U nói: “Anh và cô ấy yêu nhau đi!”
Trình Cảnh: “……”
Sao anh lại nghĩ trong đầu của sếp Diệp có ý tưởng đứng đắn chứ :)
Diệp U thấy anh ngả người ra sau lại, tặc lưỡi phân tích: “Tục ngữ nói rất đúng, muốn nhanh chóng thoát khỏi một mối quan hệ, phương pháp tốt nhất là bắt đầu mối quan hệ tiếp theo.”
“……” Trình Cảnh cảm thấy lời của cô có lý một chút, “Vì sao là tôi?”
“Không thể là tôi, đúng không?” Diệp U nhìn anh, “Anh thấy đấy, hiện giờ cô ấy không chịu rời khỏi sơn trang, chúng ta chỉ có thể lấy tài liệu ở ngay trong sơn trang.
Người hay thường trú trong sơn trang, ngoài người già như ông cụ Kim, không có nhiều người trẻ tuổi, lần trước tôi có hỏi anh Lương, anh ấy nói không có hứng thú yêu đương với ai.
Em trai của tôi đã rời đi rồi, mới đi ngày hôm qua, à không, còn anh nữa.”
Trình Cảnh: “……”
Anh im lặng suy nghĩ, đưa ra một khả năng khác: “Vì sao không thể là Lục tiên sinh?”
Diệp U không chút nghĩ ngợi: “Lục tiên sinh chắc chắn không được.”
“Vì sao không được?”
Diệp U nuốt nước miếng: “Điều kiện của Lục tiên sinh hơn hẳn anh, nhưng tính tình của anh ấy là đóa hoa thanh cao, dù Hứa Sương có muốn theo đuổi anh ấy cũng không theo được.”
Trình Cảnh: “……”
Anh đồng ý với nửa câu sau, anh có sự dè dặt trong nửa câu đầu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra.
Sư tỷ của Hứa Sương sửng sốt một chút khi thấy có hai người đứng ngoài cửa, Diệp U cười với cô, chủ động lên tiếng: “Xin chào sư tỷ, chúng tôi là bạn của Hứa Sương.”
“Ồ……” Sư tỷ chậm rãi gật đầu, chào bọn họ, “Xin chào.”
Trình Cảnh không nói chuyện phiếm với họ, bây giờ anh chỉ quan tâm đến thái độ của Hứa Sương: “Cô muốn xuống núi với sư tỷ của cô hay sao?”
Hứa Sương mím môi, lắc đầu, bỏ đi không nói gì.
Trình Cảnh thấy thế, lập tức đi theo, sư tỷ nhìn bóng dáng của Hứa Sương, nhíu mày.
Diệp U đứng bên cạnh, thấy cô lo lắng nên trấn an đôi câu: “Sư tỷ, chị đừng quá lo lắng, chúng tôi là bạn của Hứa Sương, sẽ giúp chị khuyên cô ấy.”
Sư tỷ nhìn cô, thở dài, giọng điệu oán trách: “Chắc cô không biết, Sương Sương vốn rất có tài, là mầm non mà chúng tôi tập trung bồi dưỡng.
Giờ xảy ra chuyện này, sư phụ rất tức giận, cô ấy lại không quay về, liệu sau này có trở lại gánh hát hay không là cả một vấn đề.”
Diệp U nghe cô nói vậy, cũng hơi lo lắng cho Hứa Sương: “Sư tỷ, chị trở về nhớ nói giúp cho Hứa Sương, tuy cô ấy ở trong sơn trang, nhưng mỗi ngày đều luyện kỹ năng cơ bản về luyện giọng, không lười biếng ngày nào cả.”
Sư tỷ mím khóe môi, Sương Sương luôn chăm chỉ và nghiêm túc, không biết bị kiếp nạn gì mà gặp phải một tên cặn bã thế kỷ.
Cùng lúc đó, Lục Tẫn tự tay chuẩn bị thố bí đỏ mà anh sẽ nấu cho bữa trưa hôm nay.
Trong viện của anh có nhà bếp, nhưng anh cơ bản không nấu ăn nên trong bếp không có nguyên liệu gì.
Anh đến nhà bếp của sơn trang, chọn một ít nguyên liệu, sau đó mang về chỗ mình.
Tuy nhà bếp của sơn trang rất to, nhưng nếu không phải là đầu bếp của sơn trang thì không thể nấu ăn trong đó.
Chú Hỉ biết hôm nay Lục Tẫn xuống bếp, vì thế tới phụ anh.
Ông đứng trong bếp, nhìn Lục Tẫn đang đeo tạp dề, thản nhiên hỏi: “Mấy ngày gần đây, ngày nào cô Diệp cũng tới chỗ cháu phải không?”
Lục Tẫn tạm dừng tay sau lưng một giây mới tiếp tục buộc dây tạp dề: “Cô Diệp tới tìm cháu để học kiến trúc cổ.”
“À, tôi thấy cô ấy có dụng ý khác đấy.” Tuy rằng chú Hỉ chưa từng yêu đương, nhưng rất rõ mấy mánh khóe trong các mối quan hệ, “Cô ấy nhân danh việc học để làm chuyện bậy bạ.”
Lục Tẫn dừng động tác một chút, hơi nghiêng người nhìn chú Hỉ: “Chuyện bậy bạ gì?”
Chú Hỉ: “……”
Ông không nói nên lời.
“Nói một cách ngắn gọn, mỗi ngày cô ấy chạy tới chỗ cháu sẽ thu hút sự chú ý của một số người, dần dà, không biết câu chuyện sẽ bị truyền thành kiểu gì.”
Lục Tẫn không để ý chuyện này: “Miệng mọc trên người của người ta.
Chúng ta không thể kiểm soát những gì người khác muốn nói.
Hơn nữa người sống trong sơn trang lâu năm không phải là người thích buôn chuyện.”
“……” Chú Hỉ nghẹn một chút, nhìn anh hỏi, “Ý của cháu là, tôi đang buôn chuyện?”
“…… Cháu không có ý đó.”
“Tôi thấy ý cháu là vậy.” Chú Hỉ hiếm khi lộ tính trẻ con, hừ hai tiếng giống như đang đấu với người khác, rồi lại nhìn Lục Tẫn, “Cô Diệp này đã nhiều lần vi phạm nội quy của sơn trang.
Hôm nay còn đi tìm ông cụ Kim, muốn ông đầu tư vào game của cô ấy, coi như quấy rầy khách khác.”
Lục Tẫn dừng một chút, hơi sửng sốt, đặt dao xuống, dò hỏi chú Hỉ: “Cô ấy tìm ông cụ Kim để đầu tư cho cô ấy?”
“Ừ.” Chú Hỉ kể cho anh tình huống mình mới biết sáng nay, “Cô Diệp thi đấu với em trai, cô ấy thua đúng không? Tôi không ngờ, cô ấy đặt tâm trí lên ông cụ Kim.”
Lục Tẫn hơi mím môi, hỏi ông: “Ông cụ Kim đã nói với chú rằng Diệp U quấy rầy ông à?”
“Thật ra không có…… Nhưng hành động của cô Diệp ảnh hưởng tới người khác.”
Lục Tẫn nói: “Nếu ông cụ Kim không cảm thấy bị quấy rầy, người khác cũng không dám nói gì đâu.”
Người khác: “……”
Coi như ông đã nhìn thấu, mọi thứ liên quan đến cô Diệp, Lục Tẫn đều lập lờ nước đôi.
Ông nghi ngờ Diệp U đã yểm bùa anh :)
Ông ổn định tinh thần, tiếp tục nói với Lục Tẫn: “Lúc trước tôi có hỏi cháu chuyện coi mắt đó, tôi đã giúp cháu tìm vài cô gái phù hợp.
Ảnh và tư liệu được đặt trên bàn trong phòng cháu.
Cháu nhớ xem thử.”
Lục Tẫn nghe xong, không khỏi nhíu mày: “Chú Hỉ, cháu không có ý định đi coi mắt.”
Chú Hỉ nói: “Cháu cứ xem trước, mấy cô gái này đều không tệ, biết đâu cháu nhìn là thích liền?”
Lục Tẫn mím môi dưới, quay đầu lại, không nói gì nữa.
Chú Hỉ ở trong bếp một lúc thì bị kêu đi xử lý chuyện khác, Lục Tẫn ở trong bếp một mình tiếp tục chuẩn bị món ăn, nhưng động tác có chút lơ đễnh.
Anh không có hứng thú với đối tượng coi mắt mà chú Hỉ giới thiệu.
Hiện giờ anh tương đối để ý đến chuyện Diệp U tìm ông cụ Kim đầu tư.
Nghe lý do thoái thác vừa rồi của chú Hỉ, ông cụ Kim hẳn là không đồng ý với cô, vậy cô sẽ làm gì tiếp theo?
Nghĩ đến đây, Lục Tẫn bất giác nhíu mày.
Thực ra, anh cũng có một ít tiền.
Buổi sáng trôi qua trong nháy mắt, ngày hôm qua Diệp U nghe Lục Tẫn nói đúng 12 giờ sẽ mở tiệc, nghĩ rằng người tới ăn ké thì ít nhất phải đến sớm cho lịch sự.
Vì thế cô đi qua lúc 11h20.
Người phục vụ đứng canh ở cửa nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ, nói với cô: “Cô Diệp, bữa tiệc trưa tới 12 giờ mới bắt đầu.”
Diệp U gật đầu: “Tôi biết mà, nhưng tôi tới sớm một chút để chờ.”
“À…… Vậy cô tìm chỗ nghỉ ngơi trước, Lục tiên sinh và bà cụ Vạn còn chưa tới.”
“Ừ, không sao, đừng để ý tới tôi.” Diệp U vẫy tay, rộn ràng bước vào viện.
Cô nhớ thương bữa ăn trưa này.
Lúc nãy ở phòng trà với sư tỷ của Hứa Sương, cô không ăn đồ ăn vặt, chỉ uống hai chén trà nhỏ.
Giờ cô đã cảm thấy hơi đói, để giảm bớt cảm xúc này, cô ngồi xuống ghế thái sư, mở game chơi một lát.
11 giờ 50, Lục Tẫn tới Dao Hương Thính trước bà cụ Vạn.
Diệp U đang ngồi trong đại sảnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài nên cất di động, đi ra hành lang nhìn.
Lục Tẫn đang đứng dưới gốc cây tử đằng, hơi ngửa đầu nhìn cánh hoa đang rũ xuống.
Lần đầu tiên tới Dao Hương Thính, chú Chung đã nói với Diệp U, hai chữ Dao Hương được lấy từ “Dao tri bất thị tuyết, Vị hữu ám hương lai”.
Vào mùa đông, Lục Tẫn sẽ mở tiệc đãi khách ở Dao Hương Thính, hoa mai trong sân nở rộ, hương thơm ngập tràn.
Nhưng ông không nói, vào mùa xuân, tử đằng trong sân cũng nở hoa.
Bây giờ là đúng thời điểm hoa tử đằng nở rộ nhất, từng nhành hoa tử đằng rũ xuống, dệt một đại dương tím lãng mạn.
Dáng người dong dỏng của Lục Tẫn chính là nét chấm phá giữa biển hoa tử đằng.
Khi anh đứng đó, mỹ nhân và hoa giao hòa và chiếu sáng lẫn nhau.
Gió nhẹ thổi qua, có mùi thơm ngọt ngào của hoa tử đằng trong không khí, Diệp U ngồi nghiêng người trên ghế ở hành lang, khuỷu tay chống vào tựa lưng, đặt cằm trên cánh tay, nằm đó ngắm Lục Tẫn dưới tán hoa tử đằng.
Hóa ra niềm vui của con người thật đơn giản.
Cô không kìm được nụ cười trên môi, nhìn về phía Lục Tẫn vui vẻ hát 《Có mỹ nhân kia》: “Có một mỹ nhân sống trên núi, nụ cười thông minh của cô khiến cả đoàn người nhòm ngó……”
Lục Tẫn hơi giật mình, tựa như lúc này mới phát hiện có người trên hành lang.
Anh quay đầu lại, thấy Diệp U đang nằm trên băng ghế nhìn anh.
Ý cười trên mặt cô rạng rỡ, duyên dáng hơn các cụm hoa trong sơn trang.
“…… Ánh mắt lay động tâm hồn, sóng mắt lưu chuyển một khoản.” Diệp U hát xong, còn nằm đó mỉm cười với Lục Tẫn.
Lúc này Lục Tẫn mới nghĩ lại, nghe rõ lời bài hát mà cô hát, vẻ mặt rõ ràng không biết phải làm sao.
Chú Hỉ và bà cụ Vạn từ ngoài viện đi vào, ánh mắt đều rơi vào Diệp U.
“……” Nụ cười như tắm mình trong gió xuân của Diệp U tức khắc cứng đờ.
Ánh mắt bà cụ Vạn nhìn cô đầy ẩn ý, có nét trêu chọc, nhưng chú Hỉ thì khác, ánh mắt kia quả thực tựa như nhìn thấy một con yêu râu xanh.
Không hề nghi ngờ gì nữa, con yêu râu xanh đó chính là cô, Diệp U.
“……” Diệp U kéo khóe miệng, luống cuống từ trên ghế đứng lên.
Cứu với, ai tới nói cho cô biết, vừa rồi cô hát rất to phải không?
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Rất to, tôi đã nghe thấy.
Diệp U: Không có tình yêu trong cuộc sống.jpg.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...