Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng.
Diệp U bị đóng băng tại chỗ, hận không thể biến mất tại chỗ.
Lục Tẫn nghe được tiếng động, tầm mắt liếc qua xem xét tình hình, liền bắt gặp ánh mắt của Diệp U.
.......
Mọi thứ phúc chốc như đứng yên, chỉ có cơn gió thoảng qua thổi bay vạc áo và mái tóc dài của Diệp U, như gợn song trên mặt hồ phẳng lặng, vừa linh động vừa mê người.
Sóng gió qua đi, Diệp U rốt cục cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhặt tấm thiệp trên mặt đất lên, chắn trước mặt:”Thật xin lỗi đã quấy rầy.”
Diệp U nói xong rồi bước ra khỏi sảnh một cách nhanh chống, giống như cách mà cô trốn khỏi phòng ngày hôm đó.
Nhìn thấy cô sắp rời khỏi sảnh Dao Hương, chú Chung từ phía sau ngăn cô lại:”Cô bé, con muốn đi đâu? Sao con không hỏi lời mẹ?”
Bước chân của Diệp U dừng lại, nghĩ đến chính mình nếu đem chuyện nam nữ làm cho rối tung lên, thì cô không biết làm thế vào để giải quyết đại cuộc.
Trong cuộc chiến giữa thiên đàng và địa ngục, Diệp U cuối cùng đã trở lại với một thỏa hiệp.
Diệp U ngồi xuống chiếc ghế có khoảng cách khá xa so với chiếc ghế của vị chủ nhân kia, cúi đầu nhìn xuống dưới đất, dùng tấm thiệp che lại mặt của mình.
Bọn họ vừa gọi người hầu tới, hơi cúi người về phía Diệp U, lễ phép cầm lấy tấm thiệp chúc mừng trên tay cô:”Cám ơn.”
Diệp U: “......”
Người hầu lấy đi thiệp mời của sáu người trong đại sảnh, và đặt chúng ngay ngắn sang một bên.
Diệp U lặng lẽ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lục Tẫn đang nhìn cô.
Diệp U nhanh chóng thu lại tầm mắt, lấy tay vuốt mái tóc dài để che đi khuôn mặt của mình.
Cứu mạng, khẳng định là hắn đã nhận ra mình rồi, huhu!!! Cuộc đời của mình không còn gì để nói nữa rồi!!
“Nếu tất cả mọi người đã đến đầy đủ, vậy chúng ta bắt đầu đi.” Người nói là một người đàn ông đứng tuổi đứng bên cạnh Lục Tẫn, ông mặc một bộ đồ Đường, đeo cặp kính, là quan gia của biệt thự, mọi người thường gọi ông là chú Hỉ.
Diệp U lúc này không có thời gian để để ý ông nói cái gì, chỉ biết đại khái là đợi một chút để rút quẻ.
Diệp U từ đầu đến đuôi đều không phát ra tiếng nói, nhưng anh trai ngồi đối diện với cô lại có rất nhiều ý kiến:”Làm gì có chuyện phức tạp như vậy, có thể trực tiếp ra giá, bao nhiêu tiền một chữ?”
Diệp U liếc mắt nhìn hắn ta một cái, người này từ sau lưng cô đi tới, vừa vào cửa cô đã không nhìn thấy hắn.
Diệp U biết người này, con trai trưởng nhà họ Mã, dựa vào việc mua bán bất động sản đê làm giàu, Diệp U đã gặp hắn hai lần tại bữa tiệc trước đó.
Kể từ khi làm giàu, hắn một lòng muốn bước vào giới thượng lưu ở thành phố A, thường xuyên xuất hiện ở nhiều buổi tụ họp khác nhau.
Mã Chí Hoa nói xong, Lục Tẫn không hề lên tiếng, chú Hỉ bên cạnh hắn mở miệng nói:” Mã tiên sinh, biệt thự có quy tắc của biệt thự.”
“Quy tắc?” Mã Chí Hoa cười chế nhạo:”Đúng là các người thích làm loạn, như vậy đi, tôi không đến đây để xin bùa hộ mệnh, tôi muốn Lục tiên sinh viết cho tôi thư pháp”
Người phụ nữ ngồi bên cạnh liếc nhìn hắn một cái:”Mã tiên sinh còn hiểu thư pháp?”
Mã Chí Hoa khinh thường nói:”Việc này có gì cái gì mà không hiểu? Tôi biết Lục tiên sinh là học trò của Trịnh lão tiên sinh, Trịnh lão tiên sinh hiện tại đã đóng bút, thật sự khó cầu.
May mà có Lục tiên sinh, người được Trịnh lão tiên sinh truyền dạy, những dòng chữ viết ra cũng có giá trị như nhau.”
Người phụ nữ cười cười không nói nữa, chú Hỉ mở miêng nói:” Mặc kệ có xin chữ gì thì đều dùng rút thăm để quyết định.”
Mã Chí Hoa hừ một tiếng, trong thanh âm rõ ràng mang theo sự bất mãn:”Không phải chỉ là viết chữ thôi sao, thật sự coi mình là trung tâm đi.”
Diệp U khẽ cau mày, không thèm che mặt nữa, nhìn Mã Chí Hoa ngồi đối diện mà đâm chọt nói:”Ừ, thì chỉ là viết chữ thôi, sao anh không tự viết mà còn đến đây làm gì? Vừa rồi anh leo cầu thang, có mệt không?”
Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, mặt Mã Chí Hoa lập tức đỏ bừng, theo tính khi của hắn thì nhất định sẽ mắng người, nhưng hắn ta đã nhận ra Diệp U và biết cô là người họ Diệp, nên hắn ta chỉ cười cười nhìn Diệp U nói:”Cô gái nhỏ nhà họ Diệp, chuyện này có liên quan đến cô sao? Tôi vừa thấy cô định rời đi, sao bây giờ lại để tâm đến việc riêng của tôi?”
Diệp U chống tay lên tay vịn của ghế, ngồi vững vàng nói:”Tôi hiên tại không muốn rời đi, vừa rồi có người nói, cho dù ngài có yêu cầu cái gì đều phải rút quẻ, nếu nhiều hơn một người, tôi có thể hạ thấp xác xuất trúng của ngài đây thêm một chút, tôi càng muốn ở lại hơn ah.”
“Cô.....!” Mã Chí Hoa muốn phát điên, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn cười nói với Diệp U:”Nếu cô rảnh rỗi như vậy sao không chạy đi kêu gọi đầu tư, nghe nói công ty nhỏ của của gần đây không đủ vốn? Cô có muốn tôi đây ỏ chút tiền vốn vào không?”
Khóe miệng Diệp U giật giật một chút.
Khi còn học đại học, Diệp U cùng với Cao Giai Vũ thành lập công ty trò chơi.
Vào thời điểm đó, công ty của họ có tổng cộng bảy người.
Diệp U chịu trách nhiệm về tất cả mọi việc với việc viết hơn 20 vạn chữ(200000 chữ).
Cao Giai Vũ mang theo một học trò nhỏ, phụ trachs vẽ bản vẽ CG của trò chơi, đối với công việc liên quan đến lập trình mã, đều là một sinh viên năm cuối của khoa khoa học máy tính phụ trách.
Vào thời điểm đó, vì kinh phí và kinh nghiệm có hạn, nên họ quyết định chỉ làm game Otome cho một người chơi*.
Game cuối cùng cũng được phát hành vào cuối năm tốt nghiệp, mặc dù chỉ là một trò chơi đơn giản, nhưng nó bất ngờ nổi tiếng, và được các nhà sản xuất lớn quan tâm nên cũng giúp Diệp U thu không ít tiền.
Diệp U thuận theo tình hình phát triển tốt mà mở rộng công ty, bắt tay vào việc phát triển game trên điện thoại.
Nhưng việc phát triển game trên điện thoại tốn nhiều tiền hơn Diệp U nghĩ.
Tất cả số tiền họ kiếm được trước đó đều được đổ vào đầu tư cho game và bản thân họ cũng rút ra không ít tiền.
Trước mắt, game sắp được ra mắt thử nghiệm lần hai, nhưng ummh tài chính lại không còn.....
Diệp U nhìn Mã Chí Hoa, mím môi cười với hắn ta:”Không dám làm phiền Mã tiên sinh, tôi sẽ tự mình giải quyết về vấn đề kinh phí, anh nên giữ tiền mua chữ của Lục tiên sinh thì hơn.
Hmmm, trước tiên là anh nên trúng quẻ đi nhỉ?”
Mã Chí Hoa giật giật khéo miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng bị chú Hỉ cắt ngang:”Mã tiên sinh, nếu đã đến biệt thự thì phait tuẩn thủ quy tắc quy tắc của biệt thự, nếu ngài không đồng ý, thì ngài vẫn có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Mã Chí Hoa cay màu, mặt dù không vui lắm nhưng vẫn ngồi lại chỗ cũ.
Nhìn thấy bộ dạng ngồi lại phí sau của hắn, Diệp U cười cười, sau đó lại có cảm giác ánh mắt của Lục Tẫn lại dừng vào người cô.
Diệp U nhanh chóng lấy tay che mặt và co người lại.
Lục Tẫn dời tầm mắt, mở miệng nói câu đầu tiên:”Nếu mọi người đã không còn gì để nói, vậy bắt đầu đi.”
Giọng nói anh lạnh lùng nhưng rất dễ nghe, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Quy tắc rút quẻ rất đơn giản, mỗi chiếc ghê đều đánh số, tương tự, các con số cũng được khắc trên thanh tre, người trúng quẻ khi số trên quẻ được rút trùng với con số trên ghế ngồi của mình.
Chú Thúc cầm lấy ống que đặt bên cạnh Lục Tẫn, Lục Tẫn liếc mắt nhìn qua, lấy que tre ra, hơi cụp mắt xuống, đọc ra con số:”Ba”
Người hầu bên cạnh nhìn những chiếc ghế xung quanh, quay sang nhìn Diệp U nói:”Chúc mừng Diệp U trúng thăm.”
Diệp U vừa rồi nhìn Lục Tẫn rút thăm đến mê mẫn.....!cô không biết tại sao anh chỉ làm một hành động đơn giản nhưng lại đẹp đến vậy!
Đột nhiên bị gọi vào lúc này, Diệp U vẫn không kịp phản ứng lại:”A?”
Chú Hỉ nhìn Diệp U và nói:” Diệp tiểu thư, bên này.”
“Ồ, được rồi.” Diệp U nhanh chóng đứng dậy đi theo.
Trong hội trường, có một chiếc bàn dành riêng để viết chữ, trên đó có bút, giấy và mực.
Lục Tẫn đang đứng trước bàn làm việc, một thân thon dài, chiếc áo thêu hoa vàng đen quanh eo khiến vòng eo của anh càng thêm đẹp.
“Có mang lá bùa theo không?” Lục Tẫn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Diệp U hỏi.
“Ừ.” Diệp U thu hồi tầm mắt, lấy lá bùa mà Diệp Lệ Lan đưa cho cô từ trong túi xách.
Trước khi cô đến, Diệp Lệ Lan giải thích với cô rằng cả gói và lá bùa đều được thỉnh từ chùa Thanh Tịnh.
Cô định bước lên đưa cho Lục Tẫn, nhưng bị chú Hỉ ngăn lại nói:”Diệp tiểu thư, giao cho tôi đã được rồi.”
“Vâng.....!” Diệp U đưa đồ cho chú Hỉ, rồi quay sang nhìn Lục Tẫn.
Lục Tẫn cầm lá bùa trên tay đặt trên bàn, cầm bút lông chấm một ít mực:”Cô muốn viết chữ gì?”
Diệp U nói:”Sự hài hòa, hòa hợp của nhà và mọi thứ đều thịnh vượng.”
“Ừ.” Lục Tẫn lên tiếng và bắt đầu viết.
Diệp U ngẩng đầu nhìn qua, lúc này cô mới ngửi thấy mùi hương tùng bách thoang thoảng trên người Lục Tẫn.
Nó không phải là mùi hương nước hoa, mùi hương thoang thoảng khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.
“Được rôi.” Lục Tẫn viết xong liễn đặt bút xuông bên cạnh.
Nét chữ nhanh chóng được làm khô, Lục Tẫn gấp lá bùa lại, cất vào túi, rồi đưa cho chú Hỉ.
Chú Hỉ quay lại đưa cho Diệp U.
“......!Cám ơn.” Diệp U đem chúng bỏ vào túi xách.
Người hầu tiến đến đứng bên cạnh nhìn Diệp U cung kính nói:”Diệp tiểu thư, mời.”
Những ngón tay của người hầu chỉ về hướng cửa.
Diệp U: “......”
Những người còn lại đã rời đi trước, Diệp U được người hầu tiễn đến tận cổng của biệt thự.
Trước khi xuông núi, Diệp U quay lại liếc nhìn cánh cổng sau lưng, rồi quay người rời đi.
Vừa về đến nhà không bao lâu, Diệp Lệ Lan cũng trở về.
Diệp Lệ Lan biết được người trúng thăm là Diệp U, ngay khi vừa vào cửa liền vui mừng nhìn cô cười:”Vận khí không tồi, Bác Chung đi hai lần nhưng không trúng, con đi lần đầu liền trúng.”
“HaHa.” Diệp U miễn cưỡng nở nụ cười, và đưa gói bùa giao cho Diệp Lệ Lan.
Nhiệm Vụ đã hoàn thành, Diệp U vẫn còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Diệp Lệ Lan thấy cô muốn nói rồi lại thôi, liền nói cô:” Con còn có chuyện gì sao?”
“Cái kia, con muốn hỏi một chút,...!chính là người kia......!“
“Người nào?” Diệp Lệ Lan cầm gói bùa, liếc cô một cái:”Nếu con có chuyện gì muốn nói, thì nói đi, đừng do dự.”
“Khụ.” Diệp U ho khan một tiếng, ánh mắt liếc nhìn sang hướng khác:”Là Lục tiên sinh, con hiểu bối cảnh của ngài ấy, kiểu thánh nữ trong truyền thuyết so với ngài ấy thì không khác biệt lắm, ngài ấy hẳn là không có ham muốn và không còn ham muốn, tất nhiên là vẫn còn trinh.
Con chỉ muốn hỏi, nếu ngài ấy không còn trinh nữa thì chữ của ngài ấy vẫn còn linh nghiệm không?”
“......” Diệp Lệ Lan im lặng một lúc, nhìn Diệp U với ánh mắt dò hỏi:” Sao con lại hỏi như vậy? Lục tiên sinh từ nhỏ đến lớn đều sống trong biệt thự.
Bất cứ ai biết đến ngài ấy, đều biết ngài ấy có phẩm hạnh tốt.”
“Con không hề nghi ngờ phẩm hạnh của anh ta, ý của con là....!” Diệp U có chút suy nghĩ về việc sự dụng từ ngữ sao cho hợp lí, nói:”Mọi người luôn nói rằng, ngài ấy cấm dục, không gần nữ sắc, nhưng làm sao biết được ngài ấy có phải hay không? Mọi người chẳng lẽ trốn dưới gầm giường mà nghe lén? Nếu ngài ấy như thế, không phải mọi người đã tốn công vô ích đi một chuyến rồi sao?”
Diệp U nói xong, Diệp U im lặng một lúc lâu hơn hồi nảy:”Vậy tại sao con lại cho rằng ngài ấy là người như vậy? Con cũng trốn dưới gầm giường của ngài ấy nghe trộm?”
“Đương nhiên là con không có nghe trộm.” Diệp U quyết liệt phủ nhận.
Cô chẳng qua chỉ là một người bình thường thôi ah.
“Vậy thì con nói nhiều như vậy có ý nghĩa gì sao?” Diệp Lệ Lan hỏi.
Diệp U: “......”
Diệp U trầm mặc nửa ngày, nghẹn ngào nói ra một câu:”Con muốn tải xuống app chống gian lận quốc gia, ahhh.”
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gửi 66 bao lì xì nhỏ trong phần bình luận ngày hôm nay ~moa moa~
Cám ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi.
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...