Cuối cùng trên đường về, Olderhain cũng không nhắc lại chuyện hung thú hắc ám.
Giản Dụ nghĩ mình đã nói hết nên cũng không hỏi.
Chỉ là mấy ngày trên chiến hạm, cậu phát hiện Olderhain dính mình cứng ngắc, phải nói là như hình với bóng, ngoại trừ đi vệ sinh và tắm ra thì lúc nào bọn họ cũng dính nhau.
Ngay cả xử lí công việc cũng không tránh Giản Dụ.
“Bác sĩ nói để em ở gần ta có lợi cho ta.
”
Giản Dụ: “…”
Cứ thấy sai sai ở đâu đó, nhưng bác sĩ nói vậy thật.
Đã đến thời gian ngâm đuôi mỗi ngày một lần của Giản Dụ, không gian trong chiến hạm có hạn, cho dù Olderhain có là quốc vương đi chăng nữa cũng chỉ có chút đặc quyền mà thôi.
Trong bồn tắm nhỏ, Giản Dụ nửa nằm, đuôi cá rớt ra ngoài hơn phân nửa nhẹ nhàng đong đưa.
Đuôi cá dài tận hai mét, hiển nhiên bồn tắm trong chiến hạm không vừa, nhưng có còn hơn không.
Giản Dụ nhắm mắt, nhớ lại giai điệu bài hát chữa lành, nhưng miệng cứ mím chặt không chịu hát dù chỉ một nốt.
Cố gắng được một chút, mặt cậu tái đi, nhức đầu và chán ghét ùa đến, buộc Giản Dụ phải dừng cuộc thử nghiệm lại ngay.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Giản Dụ vừa quyết định tiếp tục đã nghe có tiếng gõ cửa phòng tắm vang lên.
“Dụ Dụ?”
Giản Dụ mở mắt, đúng vậy, Olderhain mấy ngày nay là vậy đó, thật sự, rất là, dính người!
Cậu nhìn thời gian trên quang não, phát hiện hôm nay tắm lâu hơn mọi ngày khá nhiều, hèn chi Olderhain gõ cửa.
Tiếng nước vang lên, đuôi cá lại biến thành hai chân, nước trong bồn tắm chỉ còn một phần ba, Giản Dụ tùy tiện lấy một chút xoa lên người, sau đó mặc đồ ngủ lên cơ thể đầy hơi nước của mình rồi đi mở cửa.
Ngoài cửa, Olderhain đang nhàm chán dựa ở một bên, người vừa ra đã nhanh chóng cúi người cho cậu một cái ôm: “Dụ Dụ.
”
Giản Dụ: “…”
Giản Dụ đứng bất động, mặc cho Olderhain ôm, cậu quy tất cả những hành động này của Olderhain vào mất khống chế tinh thần lực, dù sao hắn cũng đang “bệnh”, có làm gì cũng bình thường.
Mặc dù đã đặt neo trong đầu Olderhain, nhưng thứ kia chỉ đảm bảo hắn sẽ không đánh mất lý trí của mình mà thôi.
Ban ngày khi lý trí của Olderhain chiếm thế thượng phong thì hắn vẫn có thể thuận lợi xử lý mọi chuyện, tối đến Olderhain lại bị bản năng kiểm soát, lúc nào cũng chỉ muốn đến gần Giản Dụ.
Ban đầu Giản Dụ nghĩ vậy không ổn, cậu còn đang định tranh thủ tập hát, kết quả của việc trốn Olderhain chính là hai người mém nữa đánh nhau như hồi trong khách sạn.
Cuối cùng Giản Dụ đồng ý.
Nhưng cứ thế này không được, về hoàng cung rồi vẫn phải dính như vậy ư.
Thấy Olderhain vào nhà tắm, Giản Dụ thôi không nhìn nữa, nhỏ giọng nói: “Kaka, tôi phải đi vệ sinh.
”
Kaka: “?”
“Có lẽ….
cần một đến hai tiếng?”
Kakak: “??”
Kaka không có cơ thể nên không cản được Giản Dụ, huống chi cậu có quyền kiểm soát toàn bộ chiến hạm, đi đâu cũng được.
Kaka quyết định vờ như chính mình đang bị lag, tín hiệu vũ trụ không tốt, nó off đây.
Chứ không phải nó sợ bệ hạ nhé!
Giản Dụ đến phòng huấn luyện trên chiến hạm, cậu đã đặt trước nơi này rồi, bây giờ không có ai.
Không ngờ có ngày muốn đi tập hát thôi cũng phải lén lén lút lút, còn chỉ có thể tập trước khi đi ngủ.
Không hiểu sao tâm trạng lại phức tạp đến thế, Giản Dụ quyết không nghĩ nữa, đẩy tất cả suy nghĩ trong đầu đi.
Cậu thuộc nằm lòng giai điệu bài hát từ lâu, lại “bật” nó lên, chỉ là khi ra đến miệng cậu chỉ có những nốt rơi vỡ.
Họa mi của tôi, ca sĩ của tôi, quả nhiên cậu là hoàn hảo nhất.
Nhìn đi, Siren kỳ tích như vậy đó, tôi hồi phục sức mạnh rồi!
Mấy người kia xách cậu ra chiến trường quả là phí của trời mà, lẽ ra cậu phải hát vì tôi mới đúng.
Những câu nói kia vang lên bên tai Giản Dụ, thoáng chốc, trước mặt cậu xuất hiện rất nhiều bóng người, bọn họ vây quanh cậu, đôi mắt nhiệt tình như lửa, có ai đó đang điều khiển cậu, để cậu hát hết lần này đến lần khác.
Tiếng hát của Siren quả thật có thể kéo dài tuổi thọ! Tinh thần của tôi chưa bao giờ tốt như vậy!
Ha ha ha! Đúng vậy! Chiền trường nhiều Siren như vậy, chẳng lẽ chúng ta không thể mời bọn họ à?
Sao không, dù sao chúng ta cũng là “Phái chủ chiến” mà!
“Không….
” Cơ thể Giản Dụ lung lay, đầu gối mềm nhũn, cậu quỳ sụp xuống đất: “Một đám….
ngu xuẩn….
.
ai cho chửi cá….
.
”
Tiếng hát của Siren chỉ có tác dụng với tinh thần lực, mấy người không có tinh thần lực, tinh thần khỏe khoắn hơn vì nó đang rút sức sống của mấy người.
“Khụ….
cá tốt hơn mấy người.
”
Giản Dụ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, mấy người trước mắt biến mất, cậu dứt khoát nằm ra đất, ổn định lại nhịp thở của mình.
“Tích tích tích —-”
Cửa phòng huấn luyện liên tục kêu vang, Giản Dụ biết là ai, cậu có quyền hạn ngang với Olderhain, cậu khóa cửa thì dưới tình huống bình thường, Olderhain sẽ không vào được.
Người ngoài cửa cũng nhận ra được chuyện này, cho nên mọi thứ chìm vào im lặng.
Một giây sau, còi báo động trong chiến hạng rú vang, Giản Dụ thấy cửa phòng huấn luyện biến hình, có người dùng bạo lực mở ra.
“Báo động! Báo động! Cửa phòng huấn luyện khu vực A7 bị phá hư!”
“Xin mời canh gác! Xin mời canh gác!”
Thanh âm làm cả chiến hạm chấn động, Olderhain nhìn Giản Dụ đang nằm dưới đất.
Giản Dụ: “…”
Kaka đang ở trong quang não vội vàng chui vào bộ điều khiển chiến hạm, dừng hết báo động, đồng thời nói Melika đừng dẫn người đến.
Không có tiếng bước chân nào vang lên, Olderhain từng bước đi lại bên cạnh Giản Dụ, rũ mắt từ trên cao nhìn xuống cậu.
Thấy mặt Giản Dụ trắng bệt, tinh thần lực của hắn lại bắt đầu xao động.
Phòng huấn luyện không hề có dấu hiệu bị sử dụng.
Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng phát sinh chuyện gì đó ở nơi hắn không nhìn thấy, hiện tại hắn phải trói người này bên cạnh, không thả ra dù chỉ một giây.
Olderhain ngồi xổm, giơ tay vuốt ve má Giản Dụ, trong tháp cao có một mớ đá quý cùng màu với mắt của Giản Dụ, hay là lấy nó làm một bộ xích?
Không được, Dụ Dụ từng bị “trói buộc” trong quá khứ, sao hắn có thể “trói buộc” em ấy lần nữa chứ?
Nhưng hắn chịu hết nổi rồi.
“Nên làm gì đây?” Olderhain tự lẩm bẩm, Giản Dụ không nghe rõ.
“Tôi….
lúc đến nhà vệ sinh thì quẹo sang đây.
” Giản Dụ không né cái tay trên mặt mình: “Về ngay thôi.
”
“Ừ.
” Olderhain bình tĩnh, hỏi Giản Dụ có bị gì không.
Cửa phòng là một cái lỗ lớn, phòng huấn luyện im lặng, không ai dám đến gần đây, im lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hít thở của đối phương.
Giản Dụ hơi mím môi, thật ra cậu không biết phải nói sao với Olderhain về chuyện tập hát.
Đây là chuyện cậu khó chịu được nhất trong cái kiếp “vũ khí” của mình.
Hát là bản năng của Siren, bây giờ cậu vứt bỏ cả bản năng của mình đi chỉ vì chán ghét, Giản Dụ thật sự không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Nhưng lại không thể nói những lời qua loa được, vì thế Giản Dụ chỉ có thể im lặng.
Cuối cùng vẫn là Olderhain cử động trước, hắn bế Giản Dụ lên: “Về thôi.
”
“Vẫn muốn đến nhà vệ sinh?”
“….
Không cần.
”
Olderhain về phòng vẫn giống hai ngày trước, ôm Giản Dụ ngủ.
Hôm sau khi Giản Dụ tỉnh lại, cậu phát hiện mình không ra khỏi phòng được.
Giản Dụ: “…”
“Hoàng hậu!” Kaka cẩn thận lên tiếng trong quang não của Giản Dụ: “Sắp đến thủ đô rồi!”
Giản Dụ cúi đầu nhìn, phát hiện chẳng qua Olderhain chỉ hủy quyền hạn của cậu với cái phòng này mà thôi.
“…”
Chậc, Giản Dụ nằm lại trên giường, không có bất kì cảm xúc gì, đồng thời ngó lơ luôn ánh mắt đang rình mình, nhắm mắt tiếp tục tập.
Trong góc phòng, ánh sáng đỏ của máy quay lóe lên, gửi tất cả hình ảnh vào máy Olderhain đang họp.
Thấy hành động của Giản Dụ, Olderhain cuối cùng cũng biết tại sao mặt mày cậu lại trắng bệch như thế.
Em ấy đang….
tập hát?
Nhớ lại những gì Giản Dụ từng nói, chẳng lẽ đây chính là năng lực của loài của em ấy?
Nhưng lần trước trên chiến trường, Giản Dụ có như vậy đâu.
Olderhain nhìn chằm chằm quang não, suy nghĩ, tiếng thảo luận trong cuộc họp bị hắn coi thành nhạc nền.
“Bệ hạ, sở nghiên cứu của quân đội đã nghiên cứu được dụng cụ đào.
” Melika nhìn tin nhắn người của sở nghiên cứu liên tục gửi cho mình, thuận miệng nói.
Nếu không phải bọn họ không xuống biển sâu được, chỉ sợ bọn họ đã vọt đến đấy từ lâu.
Bình thường Hefter sẽ phụ trách chuyện này, đáng tiếc Hefter bị Olderhain bắt ở lại hoàng cung xử lí công việc dùm cho mình, làm hộ vệ chuyện nghiệp Melika chỉ có thể tạm đảm nhận thay Hefter.
“Ờ.
” Olderhain thờ ơ nói.
“Còn có cúp Đốm lửa sắp đến, bọn họ đã gửi thư mời tham dự lễ trao giải cho ngài như bình thường, ngài muốn từ chối như thường phải không?”
“Ừ.
”
“Còn khoảng tám tiếng nữa sẽ đến hoàng cung, đã đến giờ ăn trưa, bữa trưa của hoàng hậu đã xong xuôi, bây giờ phái người mang đến hay là….
”
“Còn chuyện gì không?”
“Không.
”
Melika nói cả đống cuối cùng cũng thấy bệ hạ đứng dậy, trông có vẻ hứng thú hơn khi nãy, ít nhất là không còn lười như vậy nữa.
Melika: “…”
Công việc của sĩ quan phụ tá quả thật rất khó, hèn gì lần trước Hefter đòi mua thuốc hồi sức.
Bây giờ nhìn lại, mặc dù thường xuyên bị bệ hạ nóng tính bắt tăng cường huấn luyện, thì công việc của đội hộ vệ còn đơn giản chán!
Đúng lúc này, Tori đi vào hỏi: “Sao hôm nay không thấy hoàng hậu thế?”
Melika vỗ bàn, không để ý câu hỏi của Tori, chỉ lắc đầu đầy xúc động rồi bảo: “Quý trọng công việc ở đội hộ vệ đi!”
Tori hết cả hồn: “???”
Chẳng lẽ bệ hạ cuối cùng cũng ngứa mắt cậu nên quyết định đuổi cậu?!
Không biết cấp dưới của mình đang hiểu lầm, Olderhain đẩy xe thức ăn về phòng, chỉ thấy Giản Dụ vẫn còn nằm trên giường như những gì mình thấy.
Nghe tiếng, Giản Dụ mở mắt, bây giờ cậu đã có thể miễng cưỡng hát được một câu.
“Ta….
” Olderhain xoắn xít không biết nên giải thích chuyện mình nhốt Giản Dụ trong phòng thế nào.
Chờ đến khi hắn bình tĩnh lại thì cả hai đã đến phòng chiến đấu, tất cả hành động của hắn đều làm theo bản năng.
Giản Dụ không để ý mấy chuyện này, cậu đi đến trước mặt Olderhain, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, định hát thử một câu trước.
Thấy Olderhain cứ nhìn mình không chớp mắt, Giản Dụ hít một hơi thật sâu: “Đừng nhìn tôi.
”
Nói xong, cậu giơ tay che mắt Olderhain lại.
Sau đó, đôi môi Giản Dụ khẽ mở, cuối cùng tiếng hát cũng vang lên.
—.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...