(Phiên ngoại theo góc nhìn của Lạc Băng Hà)
1.
Lạc Băng Hà mờ mịt mở mắt, ánh nắng xuyên qua nóc nhà rách nát chiếu xuống loang lổ.
Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy cũng không phải trên chiếc giường mềm mại rộng lớn ở Huyễn Hoa Cung, bên cạnh cũng không có người gần gũi quan trọng nhất kia. Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, thần chí còn chưa kịp phản ứng lại hoàn toàn, đã nhớ mang mang về nơi này theo bản năng.
Nhà cửa trống trơn, cửa sổ cũ nát, gian bếp tồi tàn, chiếu trải trên đất.
… Đây là nơi hành hạ tuổi thơ chua xót của hắn suốt mười năm, ngày nào cũng sống tạm bợ lo cho hôm sau.
Sao hắn lại ở đây?
Lạc Băng Hà nhíu mày, đứng dậy, tầm mắt thấp hơn bình thường rất nhiều. Đi ra sân nhà tiêu điều, tới bên dòng suối, đập vào mắt chính là bóng dáng thiếu niên gầy gò yếu ớt, y phục rách nát.
Chân tay Lạc Băng Hà lạnh như băng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Không thể có khả năng vì tu luyện sai, mà tự đưa mình vào mộng cảnh được. Mấy năm nay bản lĩnh thao túng mộng cảnh của hắn, trên đời đã chẳng còn ai sánh bằng, đương nhiên liếc mắt đã nhìn ra khác biệt trong đó.
Đây rõ ràng là hiện thực chân thật.
Nói cách khác, trong một đêm, thời gian đã quay ngược, hắn về điểm xuất phát ban đầu, hai bàn tay trắng.
Cũng không có sư tôn.
Không có khả năng, hắn không tin.
Vì sao lại biến thành như vậy?!
Sao hắn có thể quay về quá khứ?!
Trong nháy mắt kia, Lạc Băng Hà cảm thấy ông trời rõ ràng lại tạo ra một trò đùa mới với hắn. Ngàn vạn cảm xúc đọng lại trong lòng, gần như sụp đổ.
Đây là sao?? Dựa vào đâu chứ??
Dựa vào đâu hắn trải qua biết bao khổ sổ, nếm không ít yêu hận biệt ly đau đớn, cắn chặt răng chịu đủ dày vò trong Vực Thẳm Vô Gian, lại vượt qua năm năm chờ đợi thê thảm, nhưng vì sao cuối cùng hắn cũng nếm được ngon ngọt, lại chợt trong một đêm, quay về ban đầu.
Ngày ấy, Lạc Băng Hà từ khi hoàng hôn che trời, đứng mãi tới khi bóng đêm nặng nề hạ xuống.
Thân thể thiếu niên mười tuổi yếu ớt, tay Lạc Băng Hà đã lạnh tới mất cảm giác, lòng lại tìm được chút ấm áp từ cảm giác chết lặng trì độn.
Hắn nhớ tới sư tôn.
Hắn không thể suy sụp, tuyệt đối không thể. Hắn đã chịu quá nhiều tra tấn, vạn sự vạn vật vào mắt hắn chẳng còn gì lạ, chỉ có trái tim dành cho Thẩm Thanh Thu vẫn nóng bỏng, chỉ cần sư tôn còn ở trên đời này, hắn nhất định phải tiếp tục.
Không sai, dù cho thời gian có quay ngược, sư tôn vẫn còn trên đời này.
Chỉ là… Không quen biết hắn mà thôi.
2.
Nấm mồ của mẹ nuôi còn chưa khô, có lẽ là tân tang. Thời gian trôi qua quá lâu, Lạc Băng Hà đã không nhớ nổi cảm xúc bi thương lúc trước nữa, chỉ là vẫn còn áp lực phiền muộn nói không nên lời.
Chỉnh lại ngôi mộ kia cẩn thận, hắn đi tới đầu đường cuối ngõ, khắp nơi đều bàn tán sôi nổi, đang bàn về một chuyện—— Đệ nhất môn phái Thương Khung Sơn ở Tu Chân Giới đang tuyển đệ tử mới, cho dù xuất thân địa vị thế nào, chỉ cần là kẻ có linh căn, đều có thể tới thí luyện.
Vẫn nhớ năm ấy, hắn vừa mới an táng mẹ nuôi xong, lòng còn tràn đầy bi thương không biết nên đi con đường nào, nghe thấy tin này, nhất thời nhiệt huyết trỗi dậy, từ đó cuộc đời thay đổi hoàn toàn.
Mà khi ấy, Lạc Băng Hà đã bắt đầu một chuyện quan trọng nhất xoay chuyển cả cuộc đời mình.
Lúc đứng dưới vách núi Thương Khung Sơn, Lạc Băng Hà nhìn lên phía trên, cơ hồ chỉ liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh thanh y lay chiết phiến đứng trên vách núi.
Nhiều năm như vậy, sư tôn hình như chẳng thay đổi gì, lúc đứng ở nơi đó vẫn như thân trúc, không nhiễm bụi trần, xuất trần bắt mắt.
Tuy rằng đã vô cùng quen thuộc với sư tôn, nhưng mỗi lần nhìn thấy, lòng Lạc Băng Hà vẫn không nhịn được rung động, toát ra một sự vui mừng vi diệu.
Thẩm Thanh Thu đứng giữa người Thương Khung Sơn đầy tiên khí phiêu nhiên, sắc mặt lãnh đạm, cũng đang nhìn xuống dưới. Trong nháy mắt như vậy, Lạc Băng Hà thiếu chút nữa cho rằng ánh mắt mình và sư tôn đã chạm nhau, vội vàng cúi đầu xuống, ra sức đào hố dưới chân, dùng sức đào miệng hố tới phát đau cũng không dám lười biếng, lòng cũng run rẩy không ngừng.
Sư tôn, nếu ngươi đã thấy ta, thì nhìn ta thêm nữa đi.
Đồng thời, hắn cũng thử âm thầm vận chuyển linh lực theo tâm pháp, tuy rằng yếu ớt, nhưng cũng thật sự khiến hắn làm nhanh hơn chút. Có linh lực giúp đỡ, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng tự nhiên.
Lạc Băng Hà toàn tâm toàn ý làm, thế mà không chút để ý tới cảnh vật chung quanh thay đổi, chờ tới khi hắn rốt cuộc cảm thấy có hơi ồn ào, ngẩng đầu lên, Thẩm Thanh Thu đã như tiên nhân tiêu sái đáp xuống trước mắt hắn.
Tim đập loạn nhịp.
Thẩm Thanh Thu vì hắn mà xuống đây.
Trong nháy mắt kia, Lạc Băng Hà nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên mặt Thẩm Thanh Thu, thậm chí sinh ra ảo giác người trước mắt là người đã chung chăn gối nhiều năm với hắn, là người thân thiết gắn bó nhất kia.
Bị cảnh tượng trước mắt tàn nhẫn đánh vào trái tim, dù cho không muốn ngay từ ban đầu đã để lại ấn tượng xấu trong mắt sư tôn, nhưng Lạc Băng Hà vẫn không nhịn được, nước mắt lăn xuống từng dòng.
Nhận hết ấm ức, lúc này rất muốn ôm chặt lấy người trước mắt, hôn môi y, trước sau như một muốn nhận được an ủi thuộc về riêng hắn.
Nhưng mà Lạc Băng Hà đứng ở nơi đó, ngoại trừ vươn tay nắm lấy một ngón tay của Thẩm Thanh Thu, cái gì cũng không làm.
Có rất nhiều chuyện, hắn vẫn chưa thể làm. Thời gian sau này còn rất dài, hắn đều phải nhịn xuống, cái gì cũng không thể làm.
Chuyện chờ đợi này, đã sớm thành một thói quen mà Lạc Băng Hà không thể chấp nhận.
3.
Trên con đường về Thanh Tĩnh Phong kia, Thẩm Thanh Thu thấy hắn đi phía sau khó khăn, vươn một tay ra với hắn. Ngữ khí ôn nhu, thần sắc quan tâm, không hề giống với người năm đó hất nước trà nóng bỏng lên người hắn một chút nào.
Nhất cử nhất động, đều là dáng vẻ hắn quen thuộc nhất.
Lạc Băng Hà ẩn ẩn cảm nhận được, một đời này, hình như đã có gì đó khác biệt từ khi mới bắt đầu rồi.
Lạc Băng Hà nháy mắt hoảng hốt, hai chữ kia liền không chịu khống chế mà bật thốt lên: “Sư tôn.”
Thân hình thong dong của Thẩm Thanh Thu tựa như chợt cứng lại, lại tựa như không có.
Sau đó rất nhiều lần, Lạc Băng Hà đều có ảo giác như vậy, cảm thấy có đôi khi lời nói hành động của sư tôn đối với mình hình như có tình cảm, lại không chịu biểu lộ quá phận.
Rất nhiều năm sau đó hắn nghĩ, nhiều lần như vậy, nếu hắn có thể giữ lấy đầu sợi dây một lần, ra sức không quan tâm mà kéo lấy nó, cho tới tận khi thấy chân tướng mới thôi, có phải mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác biệt hay không.
Lạc Băng Hà có thói quen dò hỏi tới cùng, đặc biệt là khi đối mặt với Thẩm Thanh Thu. Nhưng đời trước cũng vì nguyên nhân này, khiến hắn tạo bức bách cho sư tôn nhiều lần, tạo thành hậu quả khó vãn hồi, đời này Lạc Băng Hà không muốn như vậy nữa, nên đại đa số thời gian đều cố nhịn xuống, không hỏi, cũng không quản.
Lạc Băng Hà tự an ủi mình, không sao, chỉ cần sư tôn vẫn còn ở bên cạnh mình thì tốt rồi.
Lại quay về thời gian tu luyện ở Thanh Tĩnh Phong lần nữa, Lạc Băng Hà mỗi ngày đều mặc bạch y sạch sẽ, tóc dài buộc cao quy củ, nhặt từng chút mà đời trước đã học được lên. Kỳ thật cũng không gọi là nhặt lên, những kiếm thuật tâm pháp ấy hắn thuộc làu từ lâu rồi, một thanh kiếm gỗ cũ cũng có thể sử dụng múa kiếm thành thạo. Điển tịch Thanh Tĩnh Phong, Thẩm Thanh Thu đọc hay chưa đọc hắn đều đã đọc hết toàn bộ, cũng đã nhớ rõ trong lòng.
Hắn muốn nhặt về, chẳng qua chỉ là tu vi thôi.
Đối với tất cả chuyện này, Thẩm Thanh Thu lại chẳng hề hay biết chút nào, tự tay vì hắn chú giải tâm pháp sơ cấp, thậm chí còn đánh dấu trên khu đất trống trước trúc xá, ngày nào cũng dùng một cành trúc nhỏ dài, dạy hắn từng đường kiếm đơn giản nhất.
Không thể không thừa nhận, sư tôn một đời này… Thật sự rất để ý tới mình.
Sớm chiều ở chung nhiều năm, Lạc Băng Hà sớm đã hiểu rõ hết sở thích tính nết của sư tôn nhà mình, ngày nào cũng cố tình tìm cớ quấn lấy Thẩm Thanh Thu, cho dù chỉ là nghe y giảng giải những tâm pháp đơn giản nhất kia, Lạc Băng Hà cũng hoàn toàn không cảm thấy nhạt nhẽo.
Có đôi khi hắn thậm chí cố tình giả ngốc, vì muốn nhìn thấy biểu tình tuy rằng hơi bất đắc dĩ, lại không mất một tia kiên nhẫn ôn hòa kia. Hắn biết sư tôn cũng sẽ không vì thế mà chán ghét hắn, mà như vậy còn có thể ở thêm với sư tôn một lát nữa, thật tốt.
Hắn cố tình làm bộ không hiểu, sau mỗi lần Thẩm Thanh Thu giải thích, cố ý lộ ra dáng vẻ uể oải thất vại, lúc này Thẩm Thanh Thu sẽ đưa tay xoa xoa đầu mình, vuốt ve an ủi cực kỳ thoải mái ấm áp, đủ khiến cho Lạc Băng Hà vui vẻ suốt cả một ngày.
Nói cũng lạ, hắn đã trở thành ái nhân của sư tôn cùng trải qua đủ loại chuyện thân mật nhất từ lâu, nhưng giờ đây Thẩm Thanh Thu chỉ xoa đầu hắn, hắn vẫn có thể kích động tới mức tim đập loạn, tựa như mình thật sự biến thành thiếu niên năm đó, vì một hành động đơn giản nhất của sư tôn cũng có thể chìm đắm xuất thần suốt nửa ngày.
4.
Thời gian trên Thanh Tĩnh Phong trôi qua như nước, Lạc Băng Hà thường xuyên cảm thấy tựa như mộng cảnh.
Ngoại trừ tới đêm khuya, mong muốn được Thẩm Thanh Thu ôm vào trong lòng ôn nhu hôn lên đôi môi hôn lên vầng trán, tuy rằng ngày thường rất hiếm hoi, nhưng thi thoảng người kia vẫn nói ra những lời âu yếm ngọt ngào, Lạc Băng Hà cảm thấy đây thật sự cảm thấy đây là một giấc mộng trong sạch.
Hình như mình đã lâu lắm rồi chưa từng được sống những ngày tháng êm đềm tới vậy.
Tu luyện dưới vực thẳm ba năm, năm năm tuyệt vọng chờ đợi, cho dù sau này đã ở bên sư tôn, cũng thường bị sự vụ quấn thân, trằn trọc mãi ở Huyễn Hoa Cung và Ma giới, không bao giờ có thể giống khi còn thiếu niên, mỗi ngày đơn giản chỉ là đi theo Thẩm Thanh Thu, giữa hai người cũng chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Cảm giác không cam lòng khắc vào xương tủy trong lòng dần nhạt đi, Lạc Băng Hà cảm thấy, bắt đầu lại một lần nữa, hình như cũng không phải quá tệ.
Nhưng mà giấc mộng trong sạch này, tới một ngày lại bị tàn nhẫn phá vỡ.
Lúc rèn luyện ở Sơn Thành, gặp cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Lạc Băng Hà gần như không cần nghĩ ngợi mà đẩy sư tôn mình ra, sau đó bị kéo vào trong nước.
Vừa mới vào nước, Lạc Băng Hà lập tức cảm nhận được loại yêu vật này lợi hại và khó đối phó tới mức nào, lòng kinh hãi. Vừa cố gắng xử lí chu toàn, vừa âm thầm hy vọng sư tôn ngàn vạn lần đừng vì mình mà xuống nước.
Nhưng hắn vừa nghĩ vậy, dòng nước xung quanh đã xao động, thân ảnh Thẩm Thanh Thu chìm nổi cách đó không xa, khuôn mặt nóng vội, ánh mắt hoảng hốt tìm kiếm mình.
Lạc Băng Hà còn chưa kịp cảm thấy lòng ấm áp, đã thấy Tu Nhã kiếm bị cướp khỏi tay Thẩm Thanh Thu, tiếp theo vô số làn tóc đen nhân cơ hội quấn lấy y.
Lạc Băng Hà nhìn mà lòng nóng như lửa đốt, nhưng tóc Họa Võng quấn chặt tầng tầng lớp lớp trên người không gỡ nổi, hắn căn bản không thể bơi tới đó. Thấy thân ảnh Thẩm Thanh Thu chìm xuống càng lúc càng sâu, Lạc Băng Hà đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt, quả thực sắp phát điên rồi.
Từ đời trước qua ngàn vạn kiếp nạn, hắn không thể nào chịu nổi việc sư tôn gặp nạn ngay trước mắt hắn, một chút nguy hiểm cũng không thể.
Đột nhiên, cảm giác nóng cháy mãnh liệt dâng lên trong thân thể hắn, cho dù nước xung quanh lạnh như băng, Lạc Băng Hà cũng cảm thấy mình như sắp bị thiêu cháy. Cùng với cảm giác ấy, đột nhiên sinh ra một sức mạnh cường đại. Lạc Băng Hà hiểu rõ phải điều khiển loại sức mạnh này thế nào, theo bản năng đánh một chưởng ma lực ra, đẩy lui Họa Võng, hắn không màng tất cả mà bơi về phía Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay y.
Tình huống của Thẩm Thanh Thu so với tưởng tượng của hắn ổn hơn một chút, xem ra vừa rồi chỉ là tạm thời dây dưa khó thoát thân, lúc vươn tay ôm lấy hắn vẫn rất hữu lực, dưới đáy nước mỉm cười, dùng khẩu hình nói với hắn: “Đừng sợ.”
Trong lúc được Thẩm Thanh Thu ôm bơi lên trên, linh lực và ma khí trong cơ thể Lạc Băng Hà đồng thời hỗn loạn. Hắn khó chịu tới mức sống không bằng chết, lại cắn răng nhẫn nhịn, không chịu để lộ chút dấu vết nào.
Cùng lúc đó, lòng Lạc Băng Hà cũng lạnh lẽo như động băng.
Huyết mạch Ma tộc trong thân thể hắn cứ như vậy không hề dự đoán trước bị kích thích, thiếu chút nữa để lộ sơ hở trước mặt sư tôn, như trước kia lộ thân phận Ma tộc ở Vực Thẳm Vô Gian.
Nếu như khi nãy thực sự…
Lạc Băng Hà không dám nghĩ nữa.
Đêm khuya nằm bên cạnh Thẩm Thanh Thu, lòng Lạc Băng Hà không cách nào yên ổn nổi, lúc đi vào giấc ngủ, quả nhiên Mộng Ma theo dấu vết tìm tới, muốn kéo cả hắn lẫn sư tôn cùng vào mộng cảnh.
Không muốn sư tôn bị thương trong mộng cảnh, Lạc Băng Hà không thể không điều khiển chút ma lực còn sót lại lần nữa, giằng co với Mộng Ma, bảo vệ sư tôn chu toàn.
Mà hậu quả của việc sử dụng ma lực này, lại là hai loại ma khí linh khí cắn xé nhau đầy thống khổ.
Thẩm Thanh Thu đã đi vào giấc ngủ, lại ngủ không yên, vẫn ôm mình, còn đang vận chuyển linh lực.
Lạc Băng Hà sợ mình khiến sư tôn không yên giấc, liền lặng lẽ trốn ra ngoài, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán láng mịn kia, đắp chăn cho y đàng hoàng, mình lại chẳng chút buồn ngủ.
Mộng Ma chắc chắn sẽ lại đến.
Mà nếu đối mặt với Mộng Ma lần nữa, chính là lúc hắn phải đưa ra lựa chọn. Đó là một đời này, tới tột cùng liệu còn muốn tu luyện nhập ma nữa hay không.
5.
Đời trước, lòng Lạc Băng Hà từng mang khao khát mãnh liệt.
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ.
Bởi vì chỉ có mạnh mẽ, mới đủ để giữ thứ mình muốn, người mình muốn, nắm chặt trong tay.
Khi còn nhỏ, Lạc Băng Hà muốn là ấm no và thể diện; mới vào Thanh Tĩnh Phong, hắn muốn là một thiếu niên tầm thường không kiêu ngạo không xu nịnh. Sau đó ánh mắt hắn dần bị thân ảnh thanh y kia chiếm trọn, thứ Lạc Băng Hà muốn, không còn thay đổi nữa.
Cứ ôm loại tâm tình ấy mà cứng đầu, mãnh liệt như vậy, phấn đấu tới quên mình như vậy.
Năm đó hắn hạ quyết tâm tu luyện tâm pháp Ma tộc, chẳng qua cũng chỉ vì muốn một ngày kia có thể đứng cùng một vị trí với sư tôn, mới có đủ can đảm và tự tin nói ra tâm sự suốt bao năm ấy; sau đó giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, trở về từ Vực Thẳm Vô Gian, Lạc Băng Hà lại làm mọi thứ càng trầm trọng hơn. Cho dù là Ma giới hay là Huyễn Hoa Cung, nếu nói về khả năng, thậm chí toàn bộ Tu Chân giới, hắn đều có thể thu vào túi, chỉ cần vì vậy có thể bắt lấy được một góc áo của sư tôn thôi, để y không thể rời đi nữa, Lạc Băng Hà có thể làm bất cứ chuyện gì.
6.
Nhưng mà khi sư tôn ôm hắn trong Mai Cốt Lĩnh, thấp giọng nói những lời ấy rõ ràng bên tai hắn, khiến lòng Lạc Băng Hà lần đầu tiên dao động. Xưa nay nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn tự dằn vặt cho rằng mình chưa đủ mạnh mẽ, nhưng đột nhiên có một ngày, hắn ẩn ẩn nhận ra, hình như hết thảy đều không phải vậy.
Hóa ra cho dù mình không đủ mạnh, vẫn có người nguyện ý chấp nhận mình.
Bóng đêm hỗn loạn trong Mai Cốt Lĩnh, hai người họ ôm chặt nhau chuẩn bị cùng xuống hoàng tuyền, Lạc Băng Hà cũng từng nghĩ tới trong một chớp mắt: Nếu như khi xưa chưa từng tu ma thì quá tốt rồi.
Năm đó nếu hắn không chịu nhận tâm pháp Ma tộc kia, giờ có lẽ hắn vẫn còn an nhàn sớm chiều làm bạn với sư tôn trên Thanh Tĩnh Phong, có lẽ chờ tới một ngày, lại có thể cùng nhau nắm tay quy ẩn. Mà không giống như bây giờ, chờ đợi vất vả nhiều năm tới khi hai tâm tương thông tốt đẹp ôn tồn, lại biến mất trong giây lát.
Năm đó sống và chết chỉ cách nhau một nháy mắt, ông trời quả thực đã cho hắn một cơ hội như thế.
Nghĩ tới đây, yên bình trong lòng Lạc Băng Hà dần dậy sóng, sau đó quả nhiên Mộng Ma có ý đồ chiếm mộng cảnh của hắn nhiều lần, nhưng tất cả đều phải bất lực trở về.
Một đời này hắn chỉ mới nói chuyện với Mộng Ma duy nhất một lần, vẫn là sự cố Bác Bì Khách mấy năm sau ở Song Hồ Thành kia.
“Tiểu tử cuồng vọng, lão phu không màng thân phận, nhiều lần muốn đi vào mộng ngươi, ngươi đều cản lại, không xin lỗi lão phu thì thôi, còn có mặt mũi muốn lão phu đi tạo mộng cảnh cho một nữ nhân điên rồ không rõ lai lịch?!”
Lạc Băng Hà chẳng dao động, nói: “Tiền bối hôm nay giúp ta chuyện này, sau này tiền bối cần gì, ta cũng không phải không thể đáp ứng.”
Mộng Ma giận tới mức trợn mắt thổi râu, một đám sương đen không ngừng thay đổi: “Đây là thái độ ngươi cầu xin lão phu à?”
Thái độ Lạc Băng Hà vẫn chẳng thay đổi, bảo: “Tiền bối không phải cũng cần ta sao? Nếu đều có mong muốn, ta hà tất phải uốn gối khom lưng.”
Mộng Ma hừ một tiếng bực bội: “Cung khiêm kính trường, sư phụ ngươi nhìn như khiêm khiêm quân tử, dạy ra đồ đệ cũng đúng là bốn chữ, có tiếng không có miếng.” Không màng sắc mặt Lạc Băng Hà lạnh đi, lại nói: “Tiểu tử ngươi không đơn giản. Tu vi trên người cũng không đơn giản, tâm tư lại càng không đơn giản. Nếu ta giúp ngươi, ngươi mà trở mặt không nhận, lại sập cửa vào mặt lão phu, lão phu phải tìm ai nói cho rõ lí lẽ?”
Lạc Băng Hà hơi mỉm cười: “Tiền bối muốn khôi phục thân thể, ta không phải không thể, nhưng ta muốn tạo mộng, không phải không có cách khác. Tiền bối sao không thử được ăn cả ngã về không?”
Đám ma tức quay cuồng kia ngừng lại một chớp mắt: “Ngươi sao lại biết lão phu muốn khôi phục thân thể?”
Lạc Băng Hà hỏi ngược lại: “Giờ tiền bối như vậy, chẳng lẽ còn mong muốn khác ư?”
Mộng Ma trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thở dài; “Ngươi muốn ta tạo mộng cảnh gì cho nàng ta?”
Lạc Băng Hà nhẹ nhàng hít một hơi: “Muốn để nàng ta xem chuyện cũ chưa biết khi xưa.”
6.
Về chuyện cũ khi xưa kia sư tôn chưa từng kể với hắn, đời trước Thu Hải Đường xuất hiện ở Kim Lan Thành, Lạc Băng Hà lập tức dò hỏi mà biết được.
Dưới mộng cảnh vàng rực, Lạc Băng Hà nhìn ánh mắt thiếu niên hung tàn kia, cả người đầy máu, đột nhiên cảm thấy không chân thật. Ngoại trừ dung mạo ra, hắn cho dù thế nào cũng không thể liên hệ hai người này với nhau.
Không. Không có khả năng.
Bọn họ sao có thể là một người?!
Lạc Băng Hà lập tức nhìn thiếu niên kia giơ tay chém xuống, cả người nhuộm máu chém giết một đường ra cửa, lập tức sinh ra một suy nghĩ gần như là trực giác.
Nhất thời, thế mà không khiếp sợ hay đau lòng, chỉ có sự thân thuộc xa lạ.
Nhưng sao có thể không phải một người? Nhớ rõ đời trước khi hắn mới tới bốn năm, trên người sư tôn… Thật sự có bóng dáng người trước mắt.
Lạc Băng Hà ẩn ẩn cảm thấy trong chuyện này có gì đó xảy ra, lại không thể nào tra ra được.
Khi giải thích lý do với Mộng Ma, Lạc Băng Hà nói: “Nàng ta là cố nhân của sư tôn, ta không giết nàng ta, cũng không muốn để nàng ta tiếp tục dây dưa hãm hại sư tôn nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, không bằng để nàng ta thấy rõ chân tướng, tự sinh tự diệt đi.”
Mộng Ma làm theo lời hắn, sau đó, Thu Hải Đường như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn thấy tin tức nữa.
Mà hàng loạt chuyện tiếp theo xảy ra, khiến Lạc Băng Hà không rảnh để ý chuyện khác.
Tính toán thời gian, cách ngày Ma tộc xâm lấn không còn xa. Mấy năm nay Lạc Băng Hà tìm đọc điển tịch, thậm chí còn nhân cơ hội trộm vào Khung Đỉnh Phong tới Tàng Thư Các của Thương Khung Sơn, điều tra rõ ràng được chân tướng của Họa Võng, xác nhận mắt Họa Võng thật sự có công hiệu giải độc, mà mắt Họa Võng trăm tuổi, cũng có thể phá bỏ loại kỳ độc Không Thể Giải của Ma tộc.
Trước đó hắn chủ động tự tiến cử tới kiểm tra kết giới hồ nước lạnh Họa Võng, đúng là vì nguyên nhân này.
Trước khi đi, Lạc Băng Hà nhẹ nhàng đẩy cửa trúc xá ra, thừa dịp không ai để ý, nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Thanh Thu hôn mê mấy ngày chưa tỉnh, nỗi đau lòng cơ hồ muốn xé nát trái tim.
Sư tôn tỉnh lại không thấy mình, hẳn sẽ thất vọng lắm.
Có giết được Họa Võng hay không, Lạc Băng Hà cũng không nắm chắc phần thắng.
Nếu hắn còn tu vi trước kia, săn giết một con Họa Võng trăm tuổi, cũng không cần phí nhiều công sức, nhưng lần này, Lạc Băng Hà gần như đặt cược tính mạng vào trong hồ nước lạnh.
Họa Võng trốn trong hồ cẩn thận chu toàn, khi gần như đắc thủ, đột nhiên nội lực hỗn loạn lại khiến động tác Lạc Băng Hà ngưng lại trong chớp mắt.
Cũng một chớp mắt này, Họa Võng vốn đã bị thương nặng lặn sâu xuống đáy hồ, làm hắn hoàn toàn mất đi cơ hội tốt.
Gian nan bò lên từ hồ nước, cả người Lạc Băng Hà ướt sũng, sắc mặt còn lạnh hơn cả mặt hồ.
Không biết vì sao, cho dù hắn từng mạnh hay yếu, vận mệnh hình như lại giúp hắn một lần nữa, bao nhiêu lần được ăn cả ngã về không, hắn đều có thể công thành, được như ý nguyện.
Mà lúc này lại không hề linh nghiệm.
Khi nãy săn giết Họa Võng, trong thời khắc nguy hiểm nhất không tiếc sử dụng ma lực vốn có trong thân thể, giờ phút này hai nội lực bất đồng cắn xé nhau mãnh liệt trong thân thể hắn, Lạc Băng Hà khó chịu co người bên hồ nước, siết chặt tay.
Trong thống khổ kịch liệt, một suy nghĩ sắc xảo chợt vụt qua đầu hắn.
7.
Một lần kia, Lạc Băng Hà bị thương không nhẹ, khi trở về Thanh Tĩnh Phong, Ninh Anh Anh thấy sắc mặt hắn, che miệng tức khắc muốn kêu lên, Lạc Băng Hà làm động tác đừng kêu với nàng, bảo nàng: “Sư tỷ, đừng bảo với sư tôn.”
Ninh Anh Anh mở to hai mắt: “A Lạc đệ, đệ muốn gạt sư tôn?”
Lạc Băng Hà gật đầu: “Sư tôn sẽ lo lắng.”
Ninh Anh Anh giận tới dậm chân: “Sao đệ không sợ sư tôn nổi giận đi!”
Lạc Băng Hà nói: “Chỉ cần sư tỷ không nói cho sư tôn ta đã về, giấu thêm mấy ngày, sư tôn sẽ không nhận ra.”
Ninh Anh Anh lườm hắn một hồi lâu, nói: “Đệ cũng đâu cần trốn trốn tránh tránh, sư tôn giờ căn bản không thể gặp đệ. Chưởng môn sư bá ra ngoài, sư tôn ở lại Khung Đỉnh Phong giúp người xử lý sự vụ rồi.”
Lạc Băng Hà hơi sửng sốt, gật gật đầu, xoay người định đi, Ninh Anh Anh đột nhiên gọi hắn lại, biểu tình muốn nói lại thôi.
“A Lạc, đệ vẫn đi gặp sư tôn một lần đi. Đệ không đợi người tỉnh lại đã xuất sơn, mấy ngày nay trong lòng sư tôn kỳ thật… Trong lòng…”
Lạc Băng Hà cảm thấy lòng như bị một thanh đao nhỏ đâm vào, đảo qua đảo lại.
Nhưng nếu nói cho sư tôn biết mình bị thương, khi đánh với Thiên Chùy, sư tôn sẽ không cho mình xuất chiến, không biết sẽ lại phát sinh ra biến cố không tưởng gì nữa.
Một đời này, Lạc Băng Hà tuyệt đối sẽ không để bất cứ sự cố nào xảy ra.
Khi đối chiến với Thiên Chùy, Lạc Băng Hà không nương tay, lúc đối phương chuẩn bị đánh lén, nghiêng mình lên, trực tiếp dùng một chưởng đánh vỡ đỉnh đầu đối phương.
… Chuyện này lúc hắn ngã xuống ven hồ nước lạnh, thông suốt được một chút rồi.
So với đề phòng mọi chuyện, không bằng dứt khoát khiến chuyện này đừng xảy ra.
Lạc Băng Hà kỳ thật không dễ chịu gì, nội thương đau đớn quặn thắt, máu đọng lại trong ngực, vô cùng muốn nghe sư tôn an ủi mấy câu ôn nhu, được xoa đầu, đưa linh lực ôn hòa vào trong thân thể mình.
Hắn đi tới bên Thẩm Thanh Thu, ánh mắt ôn nhu lại sáng ngời.
Không ngờ, Thẩm Thanh Thu lại tựa như thất thần, chỉ đơn giản phân phó mấy câu với hắn, đến đầu cũng không quay lại đã ngự kiếm rời đi.
Lạc Băng Hà tựa như bị đánh cho một gậy, cơ hồ đánh phun ngụm máu tích trong lòng hắn kia.
8.
Nơi lòng bàn tay và ngực Lạc Băng Hà, đã từng có sẹo.
Hắn cũng chẳng phải có thói quen muốn tự làm mình bị thương, mà là tất cả những thứ liên quan tới sư tôn, cho dù đó có là vết thương cũng vui vẻ chịu đựng.
Huống hồ khi đó hắn vẫn luôn ôm một loại ảo tưởng thầm kín—— nếu hắn không để vết sẹo biến mất, nếu sư tôn nhìn thấy, có thể đau lòng một lát, hoặc là hối hận một chút không.
Loại ảo tưởng này như một loại khoái cảm, như ánh sáng đom đóm yếu ớt, chiếu sáng cho hắn trong bóng đêm vô tận, cố gắng chịu đựng.
Lụa đỏ của Sa Hoa Linh quấn tới lần cuối cùng, Lạc Băng Hà nghĩ sai thì hỏng hết, nên không trốn tránh.
Sau lần bị thương mà hôn mê kia, Lạc Băng Hà bị Mộng Ma chất vấn khiển trách trong mộng cảnh. Chỉ là trong lòng đã hạ quyết tâm, chẳng hề dao động với lời nói của Mộng Ma.
Chỉ có lời cuối cùng kia, lại làm dấy một gợn sóng trong lòng hắn.
“Tất cả những chuyện trước kia, ngươi thực sự biết rõ hết thảy?”
Khi đó Lạc Băng Hà trả lời: “Ta tin y.”
Đời trước hắn gỡ bỏ khúc mắc cùng sư tôn, cuối cùng nắm tay nhau quay về, cho dù đã định sẽ không hỏi về những chuyện đó nữa nhưng trong lòng hắn vẫn chẳng xoá bỏ được rất nhiều câu hỏi.
Mở mắt tỉnh dậy khỏi mộng cảnh, Thẩm Thanh Thu đang ngồi bên giường hắn, ánh mắt không che giấu được lo lắng và đau lòng quen thuộc.
Lạc Băng Hà đối diện với đôi mắt kia, lòng nháy mắt rung động, ngơ ngác nghe Thẩm Thanh Thu ôn nhu nói với hắn, đã đăng ký tư cách cho hắn tới Vạn Kiếm Phong chọn kiếm, ngoài chuyện đó ra, phòng bên trúc xá cũng đã chuẩn bị tốt cho hắn, lúc nào cũng có thể vào ở.
Lúc được vòng tay ấm áp kia ôm vào trong lòng, Lạc Băng Hà cảm thấy hết thảy đều quá tốt đẹp, cảm giác vui sướng hạnh phúc lớn lao va chạm mãnh liệt trong lòng hắn, cả người tựa như trên mây.
So với chuyện này, đau đớn ấm ức trước đó phải chịu, quả thực chỉ nhẹ tựa lông hồng, không đáng nhắc tới.
9.
Từ sau khi Lạc Băng Hà lấy được Chính Dương kiếm, dựa vào tâm pháp kiếm phổ đã thuộc lòng từ lâu, tu vi tăng lên gần như là cực kỳ nhanh chóng.
Mỗi đêm khi đi vào giấc ngủ, người trong lòng chỉ cách một bức tường, mỗi ngày sư tôn đều gặp mình đầu tiên, quan hệ của hai người cũng vì vậy mà thân thiết hơn không ít. Trong thời gian đó, hắn thế mà cảm thấy sư tôn như thân mật với hắn, ngược lại càng giống dáng vẻ sau khi hai người đã bên nhau nhiều năm.
Lạc Băng Hà cũng vì thế mà tâm tình cực kỳ sung sướng, những đệ tử trên Thanh Tĩnh Phong cũng vì chuyện này mà thấy thuận mắt hơn nhiều, bị đệ tử Bách Chiến Phong vây đánh, lòng cũng không còn chán ghét tới vậy nữa, ngược lại coi đó là một niềm vui.
Duy chỉ có một chuyện, đó chính là theo tuổi hắn tăng lên, huyết khí thuộc về thiếu niên cũng dần xuất hiện trên thân thể này, dần dần lan ra như lửa cháy trên đồng cỏ.
Hắn mỗi ngày đều nằm ở nơi chỉ cách sư tôn có một bức tường, lòng dày vò tới mức chỉ muốn thiêu hủy bản thân. Hắn nhớ mình trước kia, đã từng vì thế mà nhảy vào hồ nước lạnh, mất mặt trước sư tôn, mà giờ gặp tình huống như thế này lần nữa, có lẽ mình chỉ có thể nhảy xuống bờ vực sau Thanh Tĩnh Phong mới dập được.
Cũng cùng lúc đó, Chính Dương kiếm giúp linh lực và tu vi hắn tăng lên, khiến hai loại linh khí ma khí trong thân thể hắn ngày càng mất cân bằng rõ ràng, số lần tẩu hỏa nhập ma cũng ngày càng nhiều.
Kiếp trước Lạc Băng Hà từng dùng vật chứa để truyền ma khí dư thừa trong thân thể ra, cách này, đời này không thể dùng nữa.
Đối mặt với tình huống như vậy, Lạc Băng Hà căn bản chẳng có cách gì, lại tuyệt đối không thể ngừng tu luyện tăng tu vi của mình.
Vì trận chiến ở Vực Thẳm Vô Gian, hắn tuyệt đối không thể dừng lại.
Về Vực Thẳm Vô Gian, Lạc Băng Hà sớm đã có ý định, đó là nỗ lực trước khi mười bảy tuổi, khôi phục lại linh lực và tu vi của mình tới đỉnh trình độ gần bằng năm ấy, như vậy chuyện không bại lộ thân phận khi đánh nhau với Mạc Bắc, chẳng phải gì khó khăn.
Tiên Minh Đại Hội kết thúc, hắn vẫn có thể cùng sư tôn về Thanh Tĩnh Phong, bầu bạn bên cạnh sư tôn.
Huyết mạch Ma tộc bị phong ấn dần rục rịch, mỗi lần tu vi hắn tăng lên đều quấy nhiễu, chạy loạn khắp thân thể, muốn chiếm cứ toàn bộ linh mạch của hắn.
Mỗi lần, Lạc Băng Hà đều đau tới cả người run rẩy, mọi thứ trước mắt không thể thấy rõ.
Dù cho không muốn để sư tôn nhận ra mình chật vật, lại vẫn bị phát hiện mấy lần. Cuối cùng, Thẩm Thanh Thu gần như lạnh lùng sắc bén mà cảnh cáo hắn phải tu luyện theo tuần tự, không được lỗ mãng.
Lạc Băng Hà ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại chua xót.
Bốn chữ không thể lỗ mãng này, là những chữ Lạc Băng Hà tự cảnh cáo mình nhiều nhất mấy năm nay.
Không thể lỗ mãng, sư tôn sẽ nổi giận.
Không thể lỗ mãng, sẽ làm sư tôn hoảng sợ.
Không thể lỗ mãng, sư tôn sẽ nhìn ra điểm không thích hợp.
Nhưng mà, trong đêm đầu đông kia, hắn được sư tôn ôm chặt trên giường trúc, quanh thân thể được mùi hương quen thuộc bao phủ, nhiều năm qua luôn dựa vào chút lý trí yếu ớt chống đỡ rốt cuộc nứt vỡ.
Lúc ấy, Lạc Băng Hà không nhảy vào hồ nước lạnh, hay là nhảy xuống vực sau núi gì đó nữa.
Khi môi chạm môi cùng sư tôn, cảm giác quen thuộc này gần như làm hắn rơi nước mắt.
Thẩm Thanh Thu khiếp sợ, không thể chấp nhận, đều nằm trong dự đoán của Lạc Băng Hà. Nhưng Lạc Băng Hà có thể cảm nhận được, ánh mắt sư tôn nhìn mình có đủ loại cảm xúc, thậm chí còn ẩn ẩn đau lòng, lại chỉ không có kinh tởm và ghét bỏ.
10.
Đối với chuyện tình yêu, Lạc Băng Hà cũng không dám cưỡng cầu, lại cũng chưa từng hối hận vì chuyện đường đột đêm đó.
Có đôi khi hắn thậm chí sẽ nghĩ, nếu sư tôn biết được tâm ý của mình rồi, có còn tàn nhẫn mà đẩy mình xuống Vực Thẳm Vô Gian nữa hay không.
Lạc Băng Hà đã sớm học được cách giả vờ yếu thế đáng thương, ngày nào cũng nấu cơm cho Thẩm Thanh Thu, giúp y xử lý mọi chuyện ngăn nắp gọn gàng, không hề lề mề. Chỉ là ánh mắt mỗi ngày nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, lại mang theo một tia thất hồn lạc phách và ẩn ẩn kỳ vọng.
Thẩm Thanh Thu mỗi ngày đều chạm ánh mắt như vậy của hắn, luôn trốn tránh theo bản năng, trong lời nói cử chỉ, thậm chí còn có ý muốn né tránh hắn.
Lạc Băng Hà cực kỳ nhạy bén, cảm giác sư tôn tuy tránh né hắn, lại không có ác ý, con ngươi xưa nay không một gợn sóng, thậm chí mang chút ý tâm loạn.
Lạc Băng Hà lại lớn mật mà nghĩ, liệu có phải rằng sư tôn cũng thích mình một chút hay không.
Lạc Băng Hà cố gắng kìm nén lại tình yêu đột nhiên vỡ bờ không thể tự kiềm chế kia, mãi cho tới một ngày, hắn đứng một mình trên bậc đá ngoài sơn môn Thanh Tĩnh Phong, lẳng lặng xuất thần nhìn nơi xa, lại vô tình nghe được một cuộc đối thoại.
Mà cuộc đối thoại kia, hoàn toàn làm cả người hắn điên đảo, kể cả trái tim.
Lạc Băng Hà ngồi trên cành cây trên núi đá, Thẩm Thanh Thu và Thượng Thanh Hoa sóng vai ngồi trên xe ngựa chậm rãi đi tới, hai người nói chuyện với nhau, không ai lái xe, để xe ngựa tự đi dọc theo đường núi dài đằng đẵng.
Lạc Băng Hà mím môi, nhìn biểu tình cực kỳ hiếm thấy trên khuôn mặt sư tôn, lòng lại càng không vui. Ngưng thần lắng nghe, thế nhưng hắn chỉ nghe thấy một cuộc đối thoại chẳng giống bình thường.
Nội dung có liên quan tới hắn, tuy rằng phần lớn Lạc Băng Hà đều nghe mập mập mờ mờ, trực giác lại nói cho hắn biết, trong đó cất giấu một bí mật lớn mà hắn không biết, sư tôn cũng tuyệt đối không nói cho hắn biết.
Nghe một hồi, lòng Lạc Băng Hà thế mà lại dâng lên một cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Loại cảm giác sợ hãi từ tận trái tim này, vượt qua cả sự tò mò, cho dù sau này lưỡng tình tương duyệt cùng sư tôn, tâm tình vui sướng như giấc mơ kia, cũng không thể khiến hắn vơi đi mong muốn được biết bí mật kia trong lòng hắn.
11.
Sau khi hai người bên nhau, Thẩm Thanh Thu chủ động đề nghị, muốn đưa hắn tới Song Hồ Thành du ngoạn giải sầu.
Những khúc mắc quanh quẩn trong lòng nhiều ngày tạm thời được đặt qua một bên, Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu mặc một thân bạch y, gần như không rời mắt được.
Phòng trên lâu ca, ánh trăng rất đẹp. Hai người nương vào cơn say, trên mặt giường, tham hoan một đêm.
Lúc tâm mê ý loạn, Lạc Băng Hà nghĩ, nếu có thể như thế này mãi thì tốt rồi. Bí mật gì cũng được, Vực Thẳm Vô Gian cũng thế, hắn đều không muốn nghĩ tới, không muốn quản nữa.
Hắn cố gắng nỗ lực hết sức, nhận hết giày vò, không phải chỉ vì muốn có thể bầu bạn bên cạnh sư tôn thôi ư?
Nhưng mà khi hắn vừa mới sinh ra ý tưởng này, một bí mật lớn đột nhiên đập vào mắt hắn, mạnh mẽ phá tan giấc mộng hai đời của hắn.
“Sư tôn của ngươi cũng giống ngươi, các ngươi đều sống hai đời.”
“Lạc sư điệt, ta nói thế này ngươi có hiểu không, nếu như có một quyển sách, viết về một nhóm người trong thế giới ấy, còn có tất cả những chuyện sẽ xảy ra trong thế giới này, đột nhiên có một ngày, thế giới trong quyển sách ấy không chỉ còn là những trang văn nữa, mà biến thành sự thật, ngươi có tin không.”
“Ta với Thẩm… Sư tôn ngươi, thật sự là đồng hương, ý của đồng hương ấy à, không phải giống như ý của ngươi. Ta là người viết quyển sách này, sư tôn ngươi là người đọc quyển sách ấy, tóm lại là người ngoài thế giới của quyển sách này.”
“À, ngụ ý chính là, các ngươi, ngoại trừ ta và y ra, đều là người trong thế giới của quyển sách ấy. Lạc sư điệt ngươi thì không giống thế lắm, ngươi là nhân vật chính trong quyển sách, còn có thêm hào quang.”
“Thế giới này có cái gì, sẽ xảy ra chuyện gì bọn ta đều rõ như lòng bàn tay, dù sao cũng là một quyển sách quen thuộc thôi mà. À đúng rồi, sư tôn ngươi là độc giả trung thành, chịu khống chế của một ma vật trong sách gọi là hệ thống.”
“Theo lý mà nói, bọn ta tồn tại như tiên tri vậy, nhưng mà người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chúng ta cũng rất thảm. Với uy lực của hệ thống, không thể tùy tiện phá hỏng cốt truyện, còn phải làm trâu làm ngựa… Hệ thống là có ý gì? Sư điệt ngươi giúp quản lý sách tu tiên chắc cũng hiểu rồi, hay là vẫn chưa hiểu rõ cái thứ này, là kiểu không làm sẽ bị trừ điểm, không hoàn thành nhiệm vụ quy định, trong một giây cũng có thể bị trục xuất về thành.”
“Về thành? Về thành có nghĩa là, thân phận ở thế giới này đã chết, bị trục xuất về thế giới ban đầu kia, không bao giờ trở lại nữa.”
… … …
Thượng Thanh Hoa lải nhải, mặt mày hớn hở, Lạc Băng Hà ngây ra nghe tới chết lặng, cảm thấy như có vô số cây kim, đâm vào hắn từ bốn phương tám hướng, không có chỗ trốn, chỉ có thể bị đâm vào trong lòng, không rõ cảm giác nữa.
Đợi Thượng Thanh Hoa đi rồi, Lạc Băng Hà mới dần dần thấy lạnh lẽo.
Huyết mạch Thiên Ma vốn bị áp chế lại vì tinh thần chủ nhân hỗn loạn mà bắt đầu rục rịch, Lạc Băng Hà cũng không rên một tiếng, co lại một góc trong đình hóng gió, cảm nhận từng cơn đau lăng trì.
Mới khi nãy, Lạc Băng Hà hỏi một câu cuối cùng là: “Nếu ta không xuống Vực Thẳm Vô Gian, sư tôn sẽ thế nào?”
Thượng Thanh Hoa nói: “Nói không rõ. Tóm lại kết cục hẳn rất thảm.”
Lúc nói ra những lời này, Thượng Thanh Hoa lần đầu tiên ngẩng đầu lên đối diện với hắn, trong mắt không có ý đùa cợt.
Lạc Băng Hà nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi.”
Huyết mạch Thiên Ma cắn nuốt hắn lần nữa, Lạc Băng Hà cũng không áp chế. Hắn không biết mình tu luyện khắc khổ ngần ấy năm, áp chế máu Thiên Ma khổ sở, có ý nghĩa gì, người kia căn bản đâu để bụng.
Nói như thế, sư tôn kỳ thật không hề lừa hắn.
Sư tôn thật sự không để bụng hắn là người hay ma. Hắn là ma cũng thế, là người cũng thế, trong lòng sư tôn đều như nhau.
Đều chỉ là người trong sách mà thôi!
Lạc Băng Hà thấp thấp nở nụ cười, lau dòng nước nóng bỏng trên mặt. Sau đó nhắm mắt lại, như vô số lần trước đây, cố hết sức tập trung tinh thần, dốc lòng điều tức, áp chế huyết mạch bạo tẩu lần nữa, lần này sau khi kết thúc cả người gần như thoát lực.
Lạc Băng Hà nghĩ, nếu hết thảy từ ban đầu đã sai rồi, vậy đâm lao thì phải theo lao.
12.
Về mắt Họa Võng, tuy rằng biết sư tôn sẽ không trúng Không Thể Giải nữa, Lạc Băng Hà trước sau vẫn không cam lòng, năm mười sáu tuổi từng tới Sơn Thành một lần, phí công phí sức, cuối cùng giết được nó, móc tròng mắt xanh lam sáng ngời ra.
Lạc Băng Hà do dự rất lâu, vẫn không biết nên đưa cho y thế nào.
Hắn biết, với sự nhạy bén của sư tôn mình, kỳ thật đã sớm nhìn ra vài manh mối trên người hắn. Một khi hắn đưa tròng mắt này ra, sư tôn chỉ cần suy đoán thêm một chút nữa, đã nhận ra sự thật.
Lạc Băng Hà cũng có tính toán về ký ức hai đời của sư tôn, chỉ là cảm thấy giờ chưa tới lúc.
Giờ, sư tôn có lẽ cũng giống mình, tuy đều có suy đoán riêng, nhưng lại không tin tưởng vào quyết định này.
Vì thế, bọn họ mới bỏ lỡ nhau suốt bảy năm.
Nhưng mà Lạc Băng Hà bây giờ, trong lòng suy nghĩ băn khoăn, đã không còn là chuyện này nữa. Bí mật Thượng Thanh Hoa nói cho hắn kia quá mức động trời, ngày ấy khi Lạc Băng Hà trở về, cúi đầu nhìn tay mình chằm chằm, nhất thời có chút không rõ mình đang ở đâu, mình là ai.
Mình… Là người trong sách ư?
Trần thế mà mình lớn lên từ nhỏ, sinh sống, thế mà lại do người khác dùng giấy bút làm ra ư? Vậy chẳng phải không chút quan trọng, nhẹ như mây bay.
Hắn thậm chí không biết nên dùng tâm tình gì, để đối mặt với sư tôn của hắn.
Lạc Băng Hà gần như muốn chạy trốn, tự mình tới Linh Tê Động bế quan bảy ngày.
Trước khi đi, hắn cất tròng mắt Hoạ Võng vào trong túi gấm, đầu ngón tay vuốt qua, hạ một tầng phong ấn, đưa cho Thẩm Thanh Thu. Lạc Băng Hà tính thời gian rất chuẩn, sau khi Tiên Minh Đại Hội bắt đầu, túi gấm có thể tự động mở ra.
Chờ tới khi túi gấm mở ra, hắn sẽ chẳng còn bí mật gì giấu sư tôn nữa.
13.
Trong Linh Tê Động ngăn cách với nhân thế, khí lạnh thấu xương, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ lên vách đá.
Bảy ngày kia, Lạc Băng Hà cũng nghĩ lại rất nhiều chuyện cũ.
Thanh Tĩnh Phong, Kim Lan Thành, Thánh Lăng, Mai Cốt Lĩnh… Chuyện cũ như mây bay ùa về phía hắn, Lạc Băng Hà thậm chí còn không thể phân rõ mình đang ở đời nào.
Hắn cũng nghĩ cẩn thận về rất chuyện.
Hiểu ra tại sao sư tôn sau cơn bệnh kia tính tình thay đổi; hiểu ra tại sao sư tôn thậm chí lại có thể biết trước hết thảy những chuyện gì sẽ xảy ra trên đời này; hiểu ra tại sao sư tôn rõ ràng nói không để ý chuyện người hay ma, lại vẫn phải ép hắn xuống Vực Thẳm Vô Gian; hiểu ra tại sao sau Tiên Minh Đại Hội ba năm sư tôn gặp lại mình, thái độ lại lạnh nhạt như vậy; hiểu ra tại sao sư tôn thà rằng tự bạo, cũng không muốn đứng trước mặt mình.
Hoá ra đời trước, cho dù sư tôn ở cùng mình bao năm trên Thanh Tĩnh Phong như vậy, cũng chưa từng tin tưởng mình.
Nhưng mà, rõ ràng mình ngay từ ban đầu đã ôm một lòng nhiệt huyết, tràn đầy chân thành cơ mà.
Khi bản thân mình chỉ vì một ánh mắt của sư tôn lòng cũng có thể loạn lên, khi liều mạng đấu một trận vì y kia, vì y cố gắng vượt qua ba năm rồi lại năm năm, trong lòng đối phương, chẳng qua chỉ coi mình là một nhân vật trong sách chưa từng thay đổi, đầu tiên là lợi dụng, sau đó tránh còn không kịp.
Hắn trước kia chỉ cho rằng sư tôn hận hắn, không thích hắn, lại trăm triệu không nghĩ tới, lại là kiểu như vậy.
Nhưng mà ôn nhu quan tâm nhiều năm, xả thân tương hộ trong Thánh Lăng, tình nguyện cùng mình xuống Hoàng Tuyền nơi Mai Cốt Lĩnh, lại không phải là giả.
Hắn có thể vì sư tôn không màng tất cả, chẳng lẽ không phải sư tôn cũng vì mình đánh cược tính mạng bao lần hay sao.
Ở trong Linh Tê Động không một bóng người, Lạc Băng Hà cũng không biết nên khóc hay là nên cười.
14.
“Ngươi có thể không xuống đó.”
Đứng trước Vực Thẳm Vô Gian, Lạc Băng Hà nghe thấy giọng Thẩm Thanh Thu, rành mạch nói những lời này.
Lạc Băng Hà có chút ngơ ngẩn, ẩn ẩn nghĩ, sư tôn lần này rốt cuộc đã chọn mình rồi.
Hắn thấy Thẩm Thanh Thu vươn tay ra với mình, không chút dao động đi tới. Nhìn đôi mắt kia, Lạc Băng Hà lại nghĩ, hoá ra sư tôn cũng có lúc hoảng loạn tới vậy sao?
Hắn đứng bên bờ vực, ma khí sau lưng điên cuồng gào thét muốn kéo lấy mình, kích thích dòng máu Thiên Ma trong cơ thể, thần trí Lạc Băng Hà đau đớn sắp sụp đổ, lời mình nói ra gần như không còn chịu khống chế.
Hắn rất ấm ức, rất đau lòng, rất muốn làm loạn cãi nhau ầm lên với người nọ, lại muốn vọt vào lòng y, thô bạo ôm siết lấy, cốt nhục tương dung, không bao giờ chia lìa.
“Sư tôn, ta thà rằng người bảo thất vọng về ta, đẩy ta xuống Vực Thẳm Vô Gian đi.”
Sau khi bật thốt ra những lời này, trong mắt Thẩm Thanh Thu vụt qua một tia đau lòng, Lạc Băng Hà chỉ nhìn thoáng qua đã hối hận.
Nhưng mà tiếp theo, hắn nhất định phải làm ra chuyện như Thẩm Thanh Thu tự tay đâm vào ngực mình.
Nhưng hắn trăm triệu lần cũng không ngờ tới, khi nhắm mắt rơi xuống, bên tai bao trùm tiếng gió gào rít, Lạc Băng Hà lại cảm nhận được có một bàn tay giữ lấy mình.
Khiếp sợ vạn phần mở mắt ra, tóc dài của Thẩm Thanh Thu bay loạn, hơi mỉm cười với mình. Lại vươn một tay khác ra, cố gắng muốn ôm lấy hắn.
“Lần này, sư tôn sẽ không buông ngươi ra.”
Trong nháy mắt kia, Lạc Băng Hà cảm thấy sợi dây căng cứng trong đầu mình đứt đoạn.
Vậy là đủ rồi.
Sách cũng được, lợi dụng cũng thế, chỉ cần bọn họ thật lòng yêu nhau, cần gì phải quan tâm?
Máu Thiên Ma áp chế nhiều năm, rốt cuộc phá tan không chế của chủ nhân, sức mạnh cực đại tới như thủy triều, đánh úp vào kinh mạch toàn thân của Lạc Băng Hà.
Tiếp theo sức mạnh này, Lạc Băng Hà dùng hết toàn bộ, đẩy người trước mặt về trên vách vực.
Hắn nói: “Nhưng mà lúc này, ta phải buông tay sư tôn thôi.”
Trước kia rất nhiều hiểu lầm, rất nhiều khúc mắc, không phải vì mình làm khó từng tí, không chịu buông tay hay sao?
Lạc Băng Hà cười nhàn nhạt, thậm chí còn có chút tâm tư vui đùa. Sư tôn, ít ngày nữa gặp lại, ngàn vạn lần đừng trốn tránh đệ tử nữa.
Một câu cuối cùng, hắn nói bên tai Thẩm Thanh Thu:
“Sư tôn, đợi ta trở về.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...